Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 540: Nhà giàu mới nổi ngươi ngậm miệng (length: 8196)

Tứ di bà ngoại vừa bực mình vừa buồn cười, thấy Tuệ Tử cảm động vành mắt có chút phiếm hồng, trêu ghẹo nói:
"Lệ Quân này tính tình hỗn bất lận, sao lại sinh ra đứa con ngoan như vậy?"
"Này, theo ba nó thôi, tính tình ẻo lả, xem sách cũng có thể khóc nửa ngày, đều một đức hạnh, dù sao không giống ta —— ngược lại là nàng chọn đàn ông con mắt cũng không tệ lắm, ngươi xem con rể ta thế nào?"
Trần Lệ Quân kéo Vu Kính Đình qua, cứ như triển lãm con la to, để Vu Kính Đình giơ cánh tay lên, lại cầm thước đo chiều cao hắn.
"Ngươi nhìn này cánh tay, cái dáng vóc to này, có phải giống như trong tủ thiếu mấy bộ quần áo không?"
Tứ di bà ngoại tức điên.
"Ngươi tới đây để ta may quần áo đó hả?"
"Ta thấy vải vóc chỗ người quá nhiều, sợ chiêu côn trùng đục, bà tuyệt đối đừng gượng ép, nếu không tiện thì ta tùy tiện cầm mấy cây quạt đi, ai, cái quạt lụa hoa này rất được, ta lấy mười chiếc ——"
"Được được được, ta cho hắn đo, ngươi nhanh qua một bên ngồi đi. Phàn gia cậu ấm sao còn chưa thu ngươi về? Đừng có mà đi lung tung làm phiền người khác nữa."
Tứ di bà ngoại vừa lẩm bẩm, vừa cầm thước đo kích thước cho Vu Kính Đình.
Tuệ Tử trong phòng thay quần áo nghe hết cuộc trò chuyện này.
Xem sách đều có thể khóc nửa ngày —— đang nói Phàn Huy sao?
Loại người đàn ông trăng hoa khắp chốn như thế, có tình cảm tinh tế vậy sao?
Cảm giác trong lời mẹ nói, lượng thông tin có hơi nhiều đấy.
Tuệ Tử rất nhanh đã thay xong bộ đồ đầu tiên, một chiếc váy hai dây màu đen, hai bên dây mỏng, độ rũ rất tốt, phối với áo sơ mi dài tay màu trắng, kiểu dáng đơn giản, nhưng khi mặc vào người, Tuệ Tử lập tức cảm thấy mình trở nên có khí chất hơn hẳn.
Kiểu quần áo cơ bản này, qua hai mươi năm nữa cũng không lỗi mốt, Tuệ Tử nhìn bản thân trong gương hồi lâu, bộ đồ này có phong cách của hàng hiệu mà cô từng thấy ở kiếp sau, không có thiết kế khoa trương, nhưng tôn lên dáng người rất đẹp, rất cao cấp.
Cô từng tự mày mò cắt may theo sách hướng dẫn thời trang mượn ở thư viện, nhưng khi mặc lên không hề có cảm giác này.
Khác biệt cứ như đồ chợ và hàng hiệu.
"Lề mề gì đấy? Ở trong phòng ấp trứng gà hả?" Trần Lệ Quân thúc giục.
Tuệ Tử đi ra, Vu Kính Đình vốn ngồi kia mặt ỉu xìu chán nản liền lập tức ngồi thẳng, mắt nhìn chằm chằm Tuệ Tử.
Quá kích động, tay suýt đập vào kính mắt của tứ di bà ngoại.
Trần Lệ Quân thấy Tuệ Tử sau khi thay quần áo, hài lòng gật đầu.
"Phân khu trang phục cực kỳ quan trọng, thoạt nhìn có vẻ không khác mấy, nhưng chi tiết khác nhau rất lớn, độ rũ tốt, eo vừa đúng vị trí, như vậy sẽ làm con nhìn cân đối hơn."
Đây chính là sự khác nhau giữa hàng hiệu đỉnh cao và hàng nhái, Tuệ Tử cuối cùng cũng hiểu vì sao mẹ cô mỗi khi về kinh đều mặc đồ tuy không khoa trương, kiểu dáng tương tự nhưng vẫn luôn nổi bật, đầy tâm cơ. . . . .
Có tứ di bà ngoại đo may tỉ mỉ không thua gì các đại sư, ngày ngày tạo hình diện cao định như thế, không đẹp mới lạ.
"So với áo đỏ lòe loẹt kia của ngươi đẹp hơn nhiều chứ?" Trần Lệ Quân hỏi Vu Kính Đình.
"Kiểu dáng rất đẹp." Vu Kính Đình hơi bảo lưu một chút ý kiến cá nhân.
Đối với con mắt của mẹ vợ, Nhai Lưu Tử tỏ vẻ không phục—— quần áo thì đẹp thật đấy, nhưng màu sắc quá nhạt nhòa? Tại sao không phải là cái váy hai dây hoa mẫu đơn đỏ rực?
Bên trong lại thêm cái áo sơ mi màu xanh lá cây, gió thổi qua, Tuệ Tử đi đến đâu hương hoa bay đến đó.
Vu Kính Đình biết điều không nói thật suy nghĩ của mình, trong phòng toàn nữ nhân, đặc biệt là tứ di bà ngoại, có khi sẽ liều mạng với hắn ấy chứ.
"Đổi bộ khác." Trần Lệ Quân kín đáo đưa cho Tuệ Tử bộ đồ khác, trông là sườn xám, mặc đầu xuân là hợp.
Bộ này có nền trắng điểm hoa trúc xanh đậm, làm nổi bật lên đường cong gợi cảm của Tuệ Tử, khí chất dịu dàng, khác hẳn cảm giác vừa rồi.
Ngay cả Vu Kính Đình thích màu mè cũng thấy bộ này đẹp.
Trần Lệ Quân hài lòng vỗ vỗ eo Tuệ Tử, "So với ta nghĩ còn gầy hơn một chút, tứ di bà ngoại, thu eo vào một chút cho nàng."
"Không cần chứ? Hè này nó còn phải ăn nữa, đến lúc đó có da có thịt, bụng to ra là không mặc được nữa."
Vu Kính Đình bày tỏ ý kiến, hắn không muốn quá nhiều đàn ông ngắm vòng eo thon thả của vợ mình.
"Ngươi nên giữ lại ý kiến riêng đi." Tuệ Tử nghe hắn nguyền rủa mình có bụng mỡ, giận thật.
Cô đã tập luyện bụng bao nhiêu buổi mới có được vòng eo này chứ? Hắn ác độc quá đi!
"Có da có thịt tốt mà." Ôm mới thích.
Tứ di bà ngoại vui vẻ, khen Trần Lệ Quân: "Thằng nhóc này được đấy."
"Này, con gái ta học nhiều, đầy đầu lý tưởng, chỉ còn cái ưu điểm đó thôi."
Tổng cộng bốn bộ đồ, Tuệ Tử nghe tứ di bà ngoại và mẹ nói chuyện, hình như là lúc cô gọi điện nhờ mẹ tư vấn mặc gì, mẹ cô đã nhờ tứ di bà ngoại chuẩn bị rồi.
Tuệ Tử cảm động trong lòng, mẹ cô miệng thì chê bai bỏ rơi cô, nhưng trong lòng vẫn lo cho cô.
Mấy bộ đồ thử một vòng, mỗi bộ đều đẹp, nếu không phải không có nhãn mác, Tuệ Tử thậm chí sẽ nghĩ đây là đồ hiệu cao cấp của tương lai.
Bộ cuối cùng là một bộ đồ màu xám nhạt, khá giống với phong cách bình thường của Tuệ Tử, nhưng chất liệu hoàn toàn khác, dáng quần rất đẹp, mặc vào người thì cảm giác cổ trở xuống đều là chân, càng làm chân dài của Tuệ Tử dài hơn.
"Bộ này con mặc đi làm, khi trang phục cùng đẳng cấp, thì tăng thêm chút phụ kiện sẽ làm con nổi bật, ví dụ như đồng hồ tay tinh xảo có đường cong, con nhìn con xem, đang đeo cái gì vậy?"
Tuệ Tử nhìn đồng hồ trên tay, Hải Âu, cũng được mà.
"Còn là đất vàng nữa!"
"Mẹ, mẹ không thấy cái này rất giàu sao?" Vu Kính Đình không phục.
"Mấy kẻ giàu xổi như ngươi thì câm miệng." Trần Lệ Quân có quyền phủ quyết, tháo đồng hồ trên cổ tay ra, đổi với đồng hồ của Tuệ Tử.
Chiếc Trần Lệ Quân đeo Tuệ Tử không biết nhãn hiệu gì, nhìn sang hẳn đẳng cấp cao hơn, đeo lên cực kỳ tôn khí chất, chắc là hàng nhập.
"Cái này không phải ba Phàn mua bằng tiền lương mấy tháng à? Nhờ người mua từ nước ngoài về?" Vu Kính Đình nói ra sự thật.
"Ngươi đang điều tra hộ khẩu đấy à? Cho các người thì cứ nhận lấy, cái của Tuệ Tử ta mượn tạm mấy hôm." Trần Lệ Quân liếc chiếc đồng hồ màu vàng đất trên tay, ghét bỏ bĩu môi, "Sao hai người trẻ tuổi các ngươi thẩm mỹ lại lùi về hai mươi năm trước vậy?"
"Tôi hơn họ không chỉ hai mươi tuổi, tôi cũng không đeo loại đồng hồ này." Tứ di bà ngoại yếu ớt lên tiếng.
"Mẹ, mẹ ngày xưa còn hay cùng con đi đào rau dại ăn mà, sao giờ lại xa xỉ đến kiểu dáng đồng hồ cũng kén chọn thế?"
Tuệ Tử định tấn công vào chủ nghĩa tiêu dùng, để vãn hồi thẩm mỹ kém của bà một chút.
Trần Lệ Quân nhéo má Tuệ Tử: "Đồ ngốc, có thể ăn thịt được thì ai gặm rau dại chứ? Thời buổi này khác rồi."
"Hồi bé con bé còn rất thích vẽ, sao lớn lên thẩm mỹ lại càng ngày càng kém?" Trần Lệ Quân nói móc.
"Ba nó là người thật thà chứ có phải làm nghệ thuật đâu, chắc là không có tế bào nghệ thuật rồi?" Lời Tứ di bà ngoại nói khiến Vu Kính Đình và Tuệ Tử nhìn nhau, ánh mắt Trần Lệ Quân thoáng tối lại, nhanh chóng trở lại bình thường, vẫy tay với Vu Kính Đình.
"Con đi mua bao thuốc đi."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận