Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 163: Các ngươi hạnh phúc đi thôi đừng quản ta (length: 7930)

Vu Kính Đình mạo hiểm né tránh cái chổi lông gà mà vợ hắn quất tới.
"Nương tử! Ngươi sắp phát điên rồi hả?!"
Hắn làm gì sai chứ?! Dựa vào cái gì mà đánh?!
"Mẹ ta cho đó, như thượng phương bảo kiếm ấy, ách, bảo phủi! Ta thử xem có dùng được không thôi mà." Tuệ Tử vừa ý ngắm nghía, ừm, vừa tay đấy, rất tốt.
"Sau này chúng ta mua nhà làm ăn ở thành phố, ta sẽ làm cái tủ kính trưng cái chổi lông gà này."
Tuệ Tử vung vẩy nó, đắc ý lắm.
Đây chính là quyền lợi mà bà nội chồng ban cho.
Dùng để đánh mấy cái tên đàn ông hư đốn không biết nghe lời.
"Sao mẹ không dạy nàng chơi mấy thứ gì đó hay ho hơn?!" Vu Kính Đình cạn lời.
Vợ hắn khi mới gả về đây cứ như con thỏ trắng nhỏ nhắn, nói chuyện còn không dám lớn tiếng.
Mới mấy tháng mà thôi, đã bị bà già nhà hắn ảnh hưởng, cầm cả chổi lông gà ra đánh người?
"Mẹ dạy ta đây mới là chân lý! Theo phong thủy nói thì, vợ là trung cung của một nhà, trung cung ổn định, tài vận mới hưng thịnh phúc vận mới kéo dài được."
Tuệ Tử cảm thấy mẹ chồng mình đúng là người có đại trí tuệ, nắm bắt được cái bí mật gia tộc hưng thịnh từ căn nguyên.
Vu Kính Đình cười khẩy hai tiếng, dạy vợ đánh hắn mà lại là chân lý ư?
"Mấy người phụ nữ các ngươi ấy đúng là cái loại vải trắng làm áo bông."
"Ý gì đó?"
"Đều là lý lẽ cả thôi!"
Vu Kính Đình đã nhìn thấu tất cả rồi, phụ nữ là một loài sinh vật, một cái miệng hai lớp da, dù gì cũng đều nói có lý được.
"Nhà khác thì mẹ chồng với nàng dâu đấu đá nhau, còn nhà mình thì liên kết lại xử lý một mình ta."
"Vậy là phúc của ngươi đấy, có ta và mẹ chồng trông coi, để ngươi không phạm sai lầm!" Tuệ Tử càng nhìn cái chổi lông gà càng thấy thuận mắt.
Nàng quyết định rồi.
Nếu trong bụng nàng là con gái, nàng sẽ xem cái chổi lông gà này như bảo vật gia truyền, đời đời truyền lại.
Vu Kính Đình xem khinh cái vật trong tay nàng, cười lạnh.
"Ngươi làm gì có cơ hội dùng cái đó, ta mới không thèm mấy cô ngoài kia đâu, vừa không đẹp lại vừa không có tí thịt nào."
"Coi như ngươi biết điều —— chờ đã, ngươi nói ai béo hả?" Tuệ Tử nghe ra có gì đó sai sai, "Vu Kính Đình! Hóa ra là ngươi thích mập mạp thật hả!"
Nghi ngờ bấy lâu, đúng là thật rồi.
Thấy hắn vừa đứng dậy là đã chuồn, Tuệ Tử chạy theo sau đuổi hỏi.
Vu Kính Đình tức đến quay người lại, nhe răng với nàng.
"Nương tử, giờ ngươi triệt để không còn sợ ta nữa à?"
Tuệ Tử gật đầu, sợ cái gì chứ, nàng đang có cái chổi lông gà trong tay mà.
"Đồ ngốc nghếch." Hắn đưa tay gõ lên trán nàng.
"Nghịch tử! Cấm ngươi bắt nạt Tuệ Tử!"
Vừa cho heo ăn xong, Vương Thúy Hoa quay người lại, không thấy Tuệ Tử bắt nạt Vu Kính Đình, chỉ thấy Vu Kính Đình gõ vào đầu Tuệ Tử.
Vội cầm cái gáo cho heo ăn ném tới, Vu Kính Đình nghiêng người hiểm hách né được.
"Mẹ, lương tâm mẹ bị chó gặm rồi hả?"
Nương tử kia của hắn bắt nạt hắn cả nửa ngày, mẹ chồng không thèm nhìn tới, còn hắn gõ đầu một cái thì bị gáo nước quật, đây là thái độ đối đãi với con trai mình à?
"Anh hai, em vẽ một bức tranh, anh coi được không?" Giảo Giảo giơ một bức tranh bút sáp màu vừa vẽ lên, họa mấy nhân vật xiêu vẹo.
"Đây là mẹ em, đây là em, đây là anh với chị dâu."
"Sao trong ngực chị dâu lại ôm củ khoai tây vậy?"
"Đó là cháu trai tương lai của anh đấy!" Giảo Giảo đắc ý, "Em quyết định, em bán bức tranh này cho anh với giá hai hào."
"… Tranh này của em đến giấy chùi mông còn sợ bị dính màu đó."
"Mẹ ơi! Anh hai bắt nạt em! Chị dâu, chị không quản à?"
Vu Kính Đình đành chấp nhận, móc hết mấy đồng tiền cuối cùng trong túi ra.
Giảo Giảo vơ lấy, tung tăng chạy về phía con heo đất tiết kiệm của nó.
"Anh hai, ngày mai em lại tới bán tranh cho anh!" Tiết kiệm thêm hai ngày nữa là vừa đủ rồi.
Vu Kính Đình nhẫn nhịn.
Nhà này hòa thuận đều xây dựng trên nền tảng ba người phụ nữ áp bức hắn cả rồi.
Ngay cả đứa nhóc Giảo Giảo kia mà cũng dám chạy đến trước mặt hắn đắc ý, nhà này, đàn ông sao mà không có chút địa vị nào thế này?
"Dạo này Giảo Giảo sao cứ hay đòi tiền thế?" Vương Thúy Hoa gạt con trai mình sang một bên, trực tiếp hỏi Tuệ Tử.
Có con dâu ở đây, con trai hư cơ bản chỉ là đồ trang trí cho vui thôi.
"Hình như nó đang tiết kiệm tiền, hỏi nó làm gì thì không nói, cứ thần thần bí bí ấy."
Giảo Giảo tuy thường xuyên moi tiền của Vu Kính Đình, nhưng cũng không mua lung tung gì, tiền phần lớn đều bỏ vào con heo đất.
Hễ có cơ hội lại ôm con heo đất lên giường đất ngồi đếm tiền, vừa đếm vừa cười hắc hắc, còn cứ tưởng là cả nhà không biết tiểu động tác của nó.
"Tối ta trộm con heo đất của nó." Vu Kính Đình vuốt cằm cười gian.
"Không được!" Tuệ Tử trừng mắt hắn, trộm tiền trẻ con, coi chừng mất hết tiền đồ!
Cả nhà đang vui vẻ hòa thuận, Vương Thúy Hoa ngẩng đầu lên, thấy Vu lão thái dắt con trâu nước đang đi về hướng này, sắc mặt Vương Thúy Hoa chợt run lên.
"Thạch Căn, con dẫn Tuệ Tử với Giảo Giảo ra ngoài, bà nội dẫn nhị đại gia tới gây chuyện đấy."
Dù đứng xa như vậy, Vương Thúy Hoa vẫn cảm nhận được cái sát khí ngùn ngụt từ bà già kia, như thể một đám mây đen đang kéo đến trên đầu bọn họ.
Chuyện chia ruộng mà, nhị đại gia bị thiệt lớn, kẻ đến chắc chắn không có ý tốt.
"Còn ngẩn người ra đó làm gì, mau dẫn Tuệ Tử đi, đừng để nó sợ."
Vương Thúy Hoa thấy con dâu nhà mình cứ như con thỏ trắng, vừa hiền vừa nhát gan.
Người nhà họ Vu lại có vẻ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, đừng để con dâu bị dọa đến động thai.
"Mẹ cứ yên tâm, con nương tử kia còn dám cầm chổi lông gà quật con, nó sợ cái gì chứ?" Vu Kính Đình lôi cái ghế đẩu tới, đặt Tuệ Tử ngồi xuống.
Dùng tay vẽ một vòng tròn xung quanh nàng.
"Đứng yên trong vòng tròn này, không được ra ngoài nhé, lát nữa đánh nhau, không cho phép lên đó."
"Con không dám đâu, con nhát gan mà." Tuệ Tử khéo léo gật đầu, trong mắt lại đầy vẻ mong chờ.
Nàng đã sớm biết nhị đại gia sẽ đến rồi, nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy.
Tới sớm càng tốt, nàng còn muốn mua máy kéo, đang đau đầu vụ tiền đây.
Đây, tiền tự đến cửa rồi đây.
"Vương Thúy Hoa! Cái thứ khắc chồng quả phụ nhà ngươi!" Vu lão thái vừa bước vào sân đã mắng.
Bà ta đứng bên cạnh nhị đại gia đang dắt trâu nước, theo sau là hai người con trai nhà nhị đại gia, con trai trưởng nhà đại gia cũng có mặt.
"Má, má với mẹ ta đều là thứ chồng chết, người khác nói thì còn coi như, mà má nói thì —— chậc chậc, quạ đen đậu trên lưng heo, không biết mình cũng đen à?"
Tuệ Tử bị Vu Kính Đình "phong ấn" trong vòng tròn, tranh thủ ghi lại câu này.
Biển học vô bờ mà, kho từ chửi nhau hàng ngày vẫn cứ cập nhật.
"Đừng lằng nhằng nữa, mau đổi ruộng nhà ngươi với nhà lão nhị ta!" Vu lão thái đi thẳng vào vấn đề, vừa mở miệng là đòi hỏi vô lý rồi.
"Trời còn chưa tối, sao lại nằm mơ ban ngày thế?" Vu Kính Đình chống nạnh, "Kết quả bốc thăm đã định rồi, cày ruộng xong lại muốn đòi lại à? Chính hắn tay thúi, trách ai?"
"Nhà nhị đại gia các ngươi nhân khẩu nhiều, bao nhiêu cái miệng chờ cơm, không có đất tốt, các ngươi muốn nhìn cả nhà lão già trẻ nhỏ nhà hắn đói à?"
Bà già này bắt cóc đạo đức à! Tuệ Tử trong lòng gào thét, mắt chăm chăm nhìn Vu Kính Đình, muốn xem hắn đối đáp ra sao quá!
Nàng gặp phải mấy cái thể loại không nói lý mà hay bắt cóc đạo đức này, không biết đối đáp kiểu gì, mà đi phân rõ đúng sai với họ thì lại kéo tình cảm ra, một tràng ngụy biện ghép lại với nhau, chẳng hiểu người ta nói gì, khó có thể mà giao tiếp được.
"Có nói gì không? Ngươi câm rồi à? Có phải ngươi muốn giết chết cả nhà nhị đại gia ngươi mới cam tâm không?!"
Vu Kính Đình móc một điếu thuốc ra, điềm nhiên châm lửa, nhổ một ngụm nước bọt, quăng ra hai chữ làm tức chết người không đền mạng.
"Đúng nha ~"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận