Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 745: Trừng phạt đúng tội xứng đáng (length: 7985)

Làm rõ ràng là một trận hiểu lầm, ba vợ hắn còn khỏe hơn cả trâu, Vu Kính Đình lúc này mới yên tâm.
Vào phòng bệnh, Tuệ Tử vẫn còn đang khóc.
Trần Lệ Quân đã không khóc nữa, cùng Phàn Hoàng hợp sức khuyên Tuệ Tử.
Khung cảnh này có chút buồn cười.
"Ba ba không sao mà, con đừng khóc." Phàn Hoàng dỗ dành Tuệ Tử.
"Ba có biết là mẹ lo cho ba nhiều thế nào không, con cùng Kính Đình cũng lo cho ba nữa, lúc chúng con vào, ba nằm đó chẳng có phản ứng gì, nếu ba có mệnh hệ gì thì mẹ phải làm sao, em trai trong bụng mẹ phải làm sao..."
Tuệ Tử ban đầu vì dễ khóc nên bị Trần Lệ Quân khơi lên, khóc một hồi, cảm xúc thật sự dâng lên, bắt đầu mượn chuyện.
"Cũng bởi vì là bà nội xúi giục, mẹ con nể mặt ngài nên mới nhịn, bình thường bà nội nhục nhã mẹ con thế nào, mẹ con đều nín nhịn, hôm nay bà nội lại còn bắt nạt cả ba..."
Tuệ Tử vừa khóc vừa nói, khiến Phàn Hoàng thiếu chút nữa đau lòng khóc theo.
"Chuyện này ba sẽ xử lý, con đừng lo." Giờ đây bảo hắn móc tim ra cho hai mẹ con cũng được.
"Chuyện này xử lý xong, lần sau thì sao? Bà nội cứ bắt nạt mẹ, ỷ ba hiếu thuận, lần sau có khi nào ôm em con đi cho người khác nuôi không? Có khi nào thừa lúc mẹ con ở cữ mà đến quấy phá, làm mẹ con bệnh một trận không?"
Tuệ Tử cố ý nói vấn đề rất nghiêm trọng.
"Không thể có lần nữa." Câu nói của Phàn Hoàng rất có trọng lượng, cơ bản là muốn chặn hết đường lui của Phàn mẫu.
Vu Kính Đình thấy thời cơ chín muồi, lúc này mới đến ôm Tuệ Tử.
"Đừng khóc."
"Con, con cũng muốn ngừng mà..." Tuệ Tử nức nở.
Ai có kinh nghiệm khóc lóc quá độ chắc chắn biết, khi cảm xúc dâng lên thì rất khó ngừng.
Vu Kính Đình ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói, mặt Tuệ Tử nóng lên, nước mắt liền như bị khóa vòi nước, lập tức ngừng lại.
"..." Phàn Hoàng chứng kiến một màn thần kỳ này, đối công lực của con rể vô cùng bội phục, hắn vừa rồi dỗ dành kiểu gì cũng không được, con rể chỉ một câu đã kết thúc chiến đấu.
Nếu là ngày thường, Phàn Hoàng còn có thể buông mấy câu thơ từ, để tán thưởng Vu Kính Đình, nhưng lúc này thuốc chưa tan đầu óc xoay chuyển chậm, nghẹn nửa ngày, trong đầu chỉ có một chữ to:
"Trâu!"
"Con dùng biện pháp gì dỗ được cái con bé mít ướt này vậy?" Trần Lệ Quân cũng tò mò.
"Bí quyết nói ra thì hết linh nghiệm, phải không nào, vợ?" Vu Kính Đình nháy mắt mấy cái với Tuệ Tử.
Tuệ Tử trừng hắn, đúng là đồ không biết xấu hổ... Vậy mà hắn còn không biết xấu hổ mà nói!
Câu hắn ghé vào tai nàng nói kia là, còn khóc nữa thì sẽ làm em ngay tại chỗ.
Đang có mặt cha mẹ, nàng còn muốn giữ thể diện.
Để lại phòng bệnh cho cha mẹ, Tuệ Tử theo ra khỏi phòng bệnh, mắt vẫn còn đỏ hoe như chú thỏ con, giọng nói cũng mang theo nức nở, nhưng những lời nói ra lại không hề mềm yếu.
"Người đưa vào trong rồi chứ?"
"Ừm, vừa hay bên trên đang truy xét nguồn gốc loại thuốc trôi nổi trên thị trường, bọn họ không thoát được đâu."
Dạo gần đây, loại thuốc này lưu thông trên thị trường, rất nhiều người ăn quả đắng.
Đi xã giao bên ngoài, rượu bị người bỏ thuốc, sau khi tỉnh lại có người thậm chí không biết mình đã bị xâm hại, cho dù có phát hiện ra, cũng không mấy ai dám nói.
Bà lão kia là vú em hàng xóm nhà họ Trần, gần đây Trần phụ ở trường học không dám dan díu, nên bắt đầu ăn cỏ gần hang, bà lão này cũng nhắm vào việc ông ta là người có địa vị ở địa phương, muốn nhân cơ hội vặt ông ta một món.
Không ngờ lại làm sự việc ầm ĩ lên, cả một đám người đều phải vào đồn.
"Có phải là quên gì không?" Tuệ Tử mơ hồ cảm thấy mình như quên mất chuyện quan trọng gì.
"Ta hình như cũng quên chuyện gì muốn chia sẻ với em thì phải, thôi, quên chắc không phải chuyện lớn, đi thôi, hỏi bác sĩ những việc cần chú ý, xem có cần lấy thuốc gì không."
Tuệ Tử thấy hắn nói cũng có lý, quên, chắc không phải chuyện lớn, ừ, vậy đi.
Đến khi chuyển sang ngày mới, Tuệ Tử đang ăn điểm tâm thì đột nhiên vỗ trán.
"Mai Nhị đâu?"
Hôm qua nàng vội vàng đi thăm lão ba, mà quên mất Mai Nhị.
"Em nói thế anh cũng mới nhớ ra, hôm qua anh thấy chuyện buồn cười lắm." Vu Kính Đình cũng vỗ trán.
Đúng nhỉ, hắn từ sở cảnh sát về, vốn là thấy chuyện hay, muốn chia sẻ với vợ, kết quả vợ hắn khóc hắn lại bận dỗ dành, nên quên luôn chuyện này.
"Chuyện gì buồn cười?" Giảo Giảo và cây cải đỏ cùng nhìn hắn.
Vu Kính Đình xua tay, đi đi đi, trẻ con không được nghe, nhanh biến mất đi.
Tuệ Tử lấy tiền từ trong túi ra, sai Giảo Giảo dẫn cây cải đỏ đi ra ngoài mua kẹo, sau khi lũ trẻ đều đã rời đi hết, Vu Kính Đình mới kể.
"Anh từ sở về, thì thấy Kim Đầu và Ngân Đầu khiêng Mai Nhị ra hồ."
"Hả?"
"Anh hút một điếu thuốc thôi, thì hai người kia đi từ trong hồ ra, một người còn chưa kéo quần lên."
"!!!"
"Anh phân tích có khả năng là bọn họ cũng bỏ thuốc Mai Nhị, sau đó --"
"Bọn họ không phải là thân thích sao?!" Tam quan của Tuệ Tử muốn nổ tung.
Thế này là cái gì, đen ăn đen, chó cắn chó sao?
"Có thể cũng không thân thiết lắm đâu, dù sao cũng không phải là thân cận, ai mà biết được." Vu Kính Đình nhún vai, người thành phố chơi bời quá độ, anh chàng nhà quê đơn thuần này đoán làm sao được mấy chiêu trò này chứ. "Vậy sao anh không ngăn cản? Anh đứng bên ngoài xem à?"
"Này, trách anh được sao? Anh vốn định ra tay hành hiệp trượng nghĩa ngăn lại chuyện ác, nhưng anh đâu có ngờ là nó có ba phút, anh chưa hút hết điếu thuốc đã xong chuyện rồi."
Vu Kính Đình thở dài: "Cũng là do anh quá trách mình, cứ lấy bản thân ra làm thước đo đối với lũ người phàm này, thật là năng lực khiến người ta than phục mà -- "
Tuệ Tử bịt miệng hắn lại, nghĩ là bọn trẻ không có ở đây mới thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt bối rối của nàng chọc Vu Kính Đình bật cười, đưa tay véo má nàng một cái.
"Con anh đã có thể đi mua nước tương, mặt em sao vẫn còn mỏng thế này? Luyện còn ít."
"Thiếu anh thì có! Cái đồ ngày đêm ca hát của anh, sớm muộn gì cũng rụng hết tóc!"
"Không thể nào! Anh trời sinh vốn vậy, ngược lại là em, chậc chậc, một chút cũng không chịu được C -" Chữ cuối cùng chỉ nói được một nửa.
"Khụ khụ!" Phàn Hoàng ho khan hai tiếng ngoài cửa.
Nếu không lên tiếng nữa, những lời tiếp theo e là hắn không nên nghe.
Tuệ Tử muốn ngất đi, thì chớ không chột, kết quả lão lại tới!
Ai muốn đem chuyện "Vỗ tay" kể cho ba nghe a a a!
"Ồ, ba đến rồi? Nhanh khỏe vậy à, có bị choáng không? Mẹ con đâu?" Vu Kính Đình làm bộ như không có gì xảy ra.
"Ba không sao, mẹ con vẫn đang nghỉ, tối qua thức chăm đến nửa đêm, ban ngày cho bà ấy ngủ bù." Phàn Hoàng muốn nói lại thôi, định nói thẳng vào chính sự, nhưng thực sự là không nhịn được, sâu xa vỗ vai Vu Kính Đình.
"Người trẻ tuổi, tình cảm tốt, yêu thương nhau là tốt, nhưng cũng phải có chừng mực."
Mặt Tuệ Tử lúc này, cùng cà chua trộn đường trắng trên bàn vậy, ba vợ đúng là nghe được hết! Đúng là khó khăn giữa nhân gian...
"Ba, ba sáng sớm đến đây, chắc không chỉ để hỏi thăm con và Tuệ Tử có hòa hợp không chứ?" Vu Kính Đình tin rằng, chỉ cần hắn không xấu hổ, xấu hổ sẽ là người khác, tiếp tục trở khách thành chủ.
Tuệ Tử tưởng tượng rút bộ não của mình ra ngoài, trái tim cũng vậy, giả bộ mình là một cái xác không hồn, có như thế mới không khiến bàn chân trên mặt đất bấu chặt không buông.
"Đến là có chút việc, cái này, cho con." Phàn Hoàng lấy ra một quyển sổ từ trong túi, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận