Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 244: Ngươi cùng hắn ly hôn đi (length: 7823)

"Mẹ, khi nào thì mẹ đến đón con vậy?"
"Chờ mẹ đứng vững ở trong thành, con phải ngoan ngoãn nghe lời."
Tuệ Tử lại mơ thấy hình ảnh mẹ trở về thành, nàng nắm tay mẹ, nhìn mẹ ngồi xe càng lúc càng xa.
Hôm đó tâm tình nàng cũng không khó chịu, bởi vì lúc đó nàng, còn chưa ý thức được mình đã là một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Nàng vẫn đứng tại chỗ, ngây ngốc chờ đợi cái lời hứa không bao giờ thành hiện thực ấy.
Giấc mơ này Tuệ Tử đã mơ rất nhiều lần.
Mỗi khi nàng gặp phải chuyện không như ý, nàng liền sẽ mơ thấy giấc mơ này, nhưng chưa một lần nào có nỗi ưu thương như giờ phút này.
Nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, cảm thấy trái tim ngày càng thắt lại, linh hồn như muốn bị giai điệu bi thương này cuốn đi...
Chờ chút, giai điệu bi thương? !
Tuệ Tử theo giấc mơ bừng tỉnh, gối đầu đã bị nước mắt thấm ướt.
Nàng ngồi dậy thở mạnh, vì sao nàng lại khó chịu như vậy chứ?
Tuệ Tử theo tiếng ồn ào nhìn sang.
Trong nhà, cái tên lưu manh không đứng đắn, đứng ở trong sân, cầm cái kèn cũ kỹ của hắn, nghiêm trang thổi bài trên đời chỉ có mẹ là tốt.
Tuệ Tử mặt đầy hắc tuyến.
Thảo nào nàng sẽ khóc tỉnh! ! !
Một bài hát hay như vậy, bị hắn thổi thành "Ngày đó mẹ tôi đi thật là thanh thản"!
Không khóc mới là lạ!
Tuệ Tử giận đùng đùng xông ra sân, chuẩn bị tính sổ với hắn.
"Nghe hay không?" Vu Kính Đình thấy nàng đi ra, buông kèn xuống, vẻ mặt vênh váo.
Ha ha, cái này không phải dễ hiểu hơn so với dương cầm sao?
"Ngươi dám thổi cái đó trước mặt mẹ ta không?"
"Vợ à, có lẽ em cần ăn quýt không?" Chiến thuật chuyển chủ đề.
Tuệ Tử nhìn bộ dạng này của hắn, phì cười một tiếng.
Ở cùng cái tên dở hơi này, nỗi bi thương khó lòng kéo dài quá năm phút.
Vu Kính Đình thấy nàng cười, thở phào nhẹ nhõm.
"Anh dùng nhạc cụ dân tộc đánh bại đồ chơi phương Tây, đã em thích nghe, vậy tiếp theo anh sẽ thổi một bài tiểu tinh tinh —— em đánh anh làm gì!"
Giảo Giảo nằm trên bệ cửa sổ nhìn anh trai bị đánh, thấy chị dâu tịch thu kèn của anh trai, lúc này mới lấy bông ra khỏi tai.
Vương Thúy Hoa cũng vừa lấy bông ra khỏi tai, đối với chuyện của vợ chồng con trai, bà bày tỏ thích hóng hớt.
Vừa rồi Vương Thúy Hoa đã muốn đi ra ngoài tẩn thằng nhỏ này rồi.
Thổi cái gì không biết!
"Thật lạ, ta nghe người khác thổi kèn trong thôn ở đám hiếu hỉ, đều nghe rất hay a, sao ca ta thổi cái gì cũng ra tang vậy?"
"Bởi vì ca con là đồ ngốc hổ hướng."
"Nghĩa là sao?"
"Hổ so hướng thiên!"
Vương Thúy Hoa nói xong lại đi ra ngoài.
Tuệ Tử dùng nắm tay nhỏ đấm vào ngực hắn, bị hắn cầm tay gặm hai cái, người trẻ tuổi nhớp nháp hồ hồ, thật cay mắt.
Trên mặt Tuệ Tử đã có dáng vẻ tươi cười hơn, so với lúc mới về như người sắp chết tốt hơn rất nhiều.
"Cái thằng ngốc nhà ta lại thích cái đồ chơi hổ so này." Vương Thúy Hoa vui vẻ nói.
"Đồ chơi hổ so kia của anh con có phải là do mẹ sinh ra không?"
Giảo Giảo bị gõ đầu, che đầu nhỏ vẻ mặt ấm ức.
"Tiểu cô nương, sao có thể nói gì cũng nói vậy?"
"Mẹ nói trước mà..." Giảo Giảo vẫn còn ủy khuất.
"Ta là trưởng bối, ta có thể nói, con thì không được! Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau làm bài tập đi!"
...
Hôm nay Tuệ Tử tâm tình không tệ, nàng lĩnh lương.
Cầm bàn tính nhỏ ở văn phòng tính toán lách cách, khuôn mặt nhỏ nhắn cười như hoa.
Mấy ngày này Vu Kính Đình cũng không biết học với ai, tay nghề nấu nướng lên thấy rõ.
Làm rất nhiều món nàng thích ăn, đều là bổ sung canxi.
Tuệ Tử ăn ngon miệng, được bổ sung canxi, chân cũng không bị căng cơ.
Dạo này nàng đặc biệt mong chờ tan làm.
Tan làm là có đồ ngon ăn.
Nhưng hôm nay không được ăn.
"Chủ nhiệm, em rể sao còn chưa tới vậy?" Trương Nguyệt Nga đến tìm Tuệ Tử ký tên, tiện thể hỏi một câu.
"Hôm nay anh ấy mời người đi ăn cơm, em tự về."
Tháng này hai vợ chồng trẻ lại tích lũy được một khoản tiền.
Bên công trường của Vu Kính Đình tuy rằng bị chậm trễ một thời gian vì chuyện đào được đầu người, nhưng anh ta có trợ cấp từ công ty thuốc lá.
Trường học trợ cấp học phí cho Tuệ Tử, thêm tiền nhuận bút nàng gửi cho tòa soạn tháng này, để ra được hơn bốn trăm tệ.
Hết tết trồng cây, làm cho anh ta mang tiền về cộng thêm một lần tiền máy cày nữa.
Nếu thuận lợi, hết vụ cày bừa mùa xuân, nợ máy cày có thể trả hết.
Còn nhanh hơn ba tháng so với dự tính của Tuệ Tử.
Đợi mùa xuân hái thuốc trên núi, thì chính là thuần lợi nhuận.
Vừa nghĩ tới gia đình sắp có thể phát tài, tâm tình Tuệ Tử liền đặc biệt tốt.
Hôm nay Vu Kính Đình đề xuất với nàng chuyện làm đơn xin, muốn Tuệ Tử cho chút tiền, nói muốn mời anh em ăn cơm, Tuệ Tử đặc biệt thoải mái liền cho.
Vu Kính Đình kiếm tiền nhanh như vậy, cũng là do người dưới tay làm việc hăng say, nên khi cần phải lấy lòng người ta thì phải bỏ vốn.
"Chị dâu ~" Giảo Giảo nhảy nhót từ bên ngoài đi vào.
"Sao em lại tới đây?"
"Anh trai em bảo em tới đón chị tan làm." Giảo Giảo trong tay còn cầm một chuỗi kẹo hồ lô, là dùng tiền phí chạy việc mà anh trai đưa cho để mua.
"Chị dâu, chị ăn không?"
"Thai phụ không được ăn sơn tra, em tự ăn đi." Tuệ Tử thật sự thèm, nhưng vì con vẫn phải nhịn.
Dạo này khẩu vị nàng rất nặng.
Chua cay ngọt, cái gì cũng thích ăn, có hôm nửa đêm còn đứng dậy, cầm hành tây chấm tương đặc, khiến Vu Kính Đình mắt chữ O miệng chữ A.
Giảo Giảo vốn muốn chia sẻ cùng Tuệ Tử, nghe nàng không được ăn, mình ăn một mình thấy có chút tội lỗi, phải cố làm cho Tuệ Tử vui vẻ.
"Chị dâu, em giải cho chị chút buồn bực nhé?"
Giải buồn bực, chính là chơi đoán chữ ý nghĩa.
"Gà trống đỏ, đuôi xanh, một đầu cắm dưới lòng đất, đố một người đứng ở cửa."
Câu đố này Tuệ Tử biết, là củ cà rốt.
Nhưng vì sao Giảo Giảo nói người đứng ở cửa?
Tuệ Tử thuận thế nhìn sang, bật cười thành tiếng.
Đưa tay gõ đầu nhỏ của Giảo Giảo, con nhóc quỷ sứ.
"Không được lấy người khác ra làm trò cười, bất lịch sự."
"A..." Giảo Giảo cúi đầu, tự nhủ trong lòng chị dâu cười không có vui vẻ chút nào?
Cũng trách Giảo Giảo tinh nghịch, người đứng ở cửa mặc đồ đúng là rất... cá tính.
Quần màu đỏ tươi, áo bông màu xanh lá, quần lại còn đặc biệt mập, hai chân trụm vào đứng, nhìn từ xa, hai đầu nhỏ ở giữa to, nhưng không giống cà rốt a.
Tuệ Tử dắt Giảo Giảo đi lướt qua chỗ của cà rốt, cà rốt mở miệng:
"Trần Hàm Tuệ."
"Vương Giai Lan?" Tuệ Tử đến gần mới phát hiện, đây là Vương Giai Lan.
"Tôi muốn nói chuyện với cô."
"Mắt cô làm sao vậy?" Tuệ Tử chú ý thấy một bên mắt cô ta bị xanh.
"Còn không phải vì Vu Thiết Căn..." Vương Giai Lan nghiến răng nghiến lợi.
"Hả?" Tuệ Tử có chút kinh ngạc.
Vương Giai Lan ôm một bụng tức.
Sau khi nhìn thấy Vu Kính Đình ở ngoài bệnh viện, cô ta trở về tìm người đồng hương hỏi thăm nhiều nơi.
Biết hắn đang kéo hàng ở công trường, ngày hôm trước, cô ta hào hứng chạy tới tìm hắn.
Lúc đi thì gặp Vu Kính Đình gánh đầu gỗ, cô ta gọi ở phía sau, hắn quay người lại, gậy gỗ đập vào hốc mắt, thành cái mắt xanh.
"Vậy nên, cô tìm tôi bồi tiền thuốc men sao?"
Tuệ Tử không biết nên giận cô gái này dây dưa với người đã có gia đình, hay là đồng cảm với cô ta.
Cô gái này đối với con người thật của Vu Thiết Căn hoàn toàn không biết gì.
Tuệ Tử nghiêm trọng hoài nghi, Vu Thiết Căn là cố ý.
"Không, tôi không phải tìm cô bồi thường tiền, tôi là tới ——" Vương Giai Lan nở một nụ cười kỳ quái, "Tôi là tới để giúp cô bắt gian, ngay bây giờ Vu Thiết Căn đang vui vẻ với con đĩ nào đó đó, cô mau ly hôn với hắn đi."
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận