Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 280: Vừa thấy liền không là đứng đắn cãi nhau người (length: 8110)

Trong mắt Vu gia nương, số tiền kiếm được này cứ như bánh từ trên trời rơi xuống.
Không kiếm tiền thì có lỗi với tài nguyên phong phú mà bọn họ đang có.
Vương Hủy cung cấp hàng, Vu Kính Đình lại có cơ sở quần chúng tốt ở địa phương, xem thế nào cũng là cơ hội kiếm bộn không lỗ để thay đổi vận mệnh gia tộc.
Mẹ con nhà họ Vu hăng hái tính toán lợi nhuận lần này, thì câu nói "Không ai được đi" của Tuệ Tử lại như dội gáo nước lạnh vào đầu hai người.
Tuệ Tử nhìn bộ dạng hăng hái của bà bà, khóe miệng hơi trĩu xuống, nàng không nỡ dội bà bà một gáo nước lạnh.
Bà bà giờ phút này cả người đang ở trạng thái hưng phấn cao độ, trong lòng chỉ nghĩ kiếm nhiều tiền để cuộc sống tốt hơn.
Vương Thúy Hoa là bà bà tốt nhất trong lòng Tuệ Tử, không ai sánh bằng.
Vương Thúy Hoa kiếm tiền cũng không phải vì bản thân bà, mà là vì cái nhà này.
Làm bà bà tốt như vậy phải thất vọng, Tuệ Tử cảm thấy áp lực vô cùng lớn.
"Nương, Kính Đình, chúng ta thời gian này kiếm cũng nhiều rồi, đến lúc phải nghỉ ngơi thôi."
"Xì, nói ngốc nghếch gì thế? Ăn thịt đi." Vu Kính Đình lại gắp một miếng thịt cho nàng.
Cuộc sống nhà họ Vu, ở cái phố này mà nói thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất.
Tài sản cố định trong nhà, cả máy kéo lẫn tiền mặt gộp lại đã phá vạn.
Vạn nguyên hộ thời đại này hiếm như lông phượng sừng lân, tài phú tích lũy đã hoàn thành trong vòng mấy tháng.
Đối với một người trẻ tuổi mới hai mươi tuổi, tốc độ kiếm tiền thế này khiến người ta khó mà kiềm chế được.
Vu Kính Đình không nghe lọt tai lời Tuệ Tử nói, hiện tại hắn đang kiếm tiền lên cơn, chỉ muốn vơ vét thật lớn.
"Cây to đón gió, nhà ta bây giờ quá dễ thấy, nghỉ ngơi một thời gian đi?" Tuệ Tử nói.
Vu Kính Đình đặt đũa xuống, không vui nhìn nàng.
"Nghỉ ngơi? Chờ nàng nghỉ ngơi đủ rồi, thì chợ sáng còn có chỗ của nhà mình sao?"
Dạo gần đây, người bày quầy bán ở chợ sáng ngày càng nhiều.
Từ lúc đầu chỉ có mười mấy sạp, giờ đã lên đến mấy chục sạp, người có chút đầu óc đều nghĩ cách kiếm chút tiền nhanh.
Chính quyền bây giờ cũng làm ngơ trước những người bán hàng rong này, tình hình đang rất tốt.
"Nguồn hàng của nhà ta, giờ đã có người bắt đầu nhòm ngó, chắc chỉ vài ngày nữa thôi là sẽ xuất hiện hàng tương tự, nhà mình đi trước, mọi người đều công nhận, kiểu gì cũng chiếm được tiên cơ, bây giờ nàng bảo ta, thu?"
Vu Kính Đình vỗ vào đầu, cái từ kia nói thế nào ấy nhỉ?
"Heo cung không giang sơn!"
"Anh muốn nói là, chắp tay làm giang sơn chứ gì?"
Bận kiếm tiền tối mặt mày, học hành cũng chẳng để ý, trước đây còn được 95 điểm, bây giờ thì lạm dụng từ lung tung cả lên.
"Thì ý là thế, dừng lại như anh nói, nghỉ ngơi một thời gian, chẳng khác nào vứt bỏ thị trường. Chắp tay làm giang sơn."
"Giang sơn quan trọng hay mạng quan trọng? Tiền bây giờ mình đã không thiếu, lo giữ cái ổn định không tốt sao?"
Hai vợ chồng trẻ mỗi người một ý, người một câu, mùi thuốc súng bỗng chốc bùng lên.
Từ sau khi Tuệ Tử về làm dâu, Vu Kính Đình chưa từng đối đầu với nàng như vậy.
Tuệ Tử cũng là chuyện gì cũng thuận theo ý hắn, ngoan ngoãn như cừu non vậy.
Đây là lần đầu tiên ý kiến của vợ chồng trẻ không thống nhất, lại là vì chuyện làm ăn.
Vương Thúy Hoa thấy hai người căng thẳng, vội hòa giải.
"Tuệ Tử, có phải con không khỏe không? Nếu con thấy khó chịu thì nương không đi nữa, ở nhà bồi con, để Thiết Căn tự đi lấy hàng."
"Anh ấy cũng không được đi."
"Cái con nhỏ này! Trong nhà này khi nào đến lượt đàn bà con nít lên tiếng? Ta quyết định rồi——đệt mợ!"
Vu Kính Đình còn chưa kịp ra vẻ ta đây thì đã thấy mông không còn điểm tựa.
Hắn lồm cồm ngồi phịch xuống đất.
Ghế đẩu bị Vương Thúy Hoa đá lật.
"Có gì thì nói tử tế, bày đặt làm gì hả? Nhà này đàn bà không được nói thì ai nói? Có một vĩ nhân đã từng nói, đàn bà mà không quản việc nhà thì thiên hạ sẽ loạn!"
Vương Thúy Hoa tuy không tán thành việc Tuệ Tử nói ngừng tay, nhưng cũng không chịu được thằng con cứ làm ra vẻ.
"Cái thằng ngu xuẩn nào mới nói ra cái lời đó?"
"Bố mày đấy!" Vương Thúy Hoa vả một phát vào đầu hắn.
Vu Kính Đình tức tối ngồi dưới đất, mắt híp lại nhìn chằm chằm bàn ăn.
Nếu như trên kia không có một đĩa thịt ướp chiên mà vợ thích nhất thì hắn đã lật cái bàn này lên rồi, hắn có dám đấy!
Khóe mắt liếc qua gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tuệ Tử, Vu Kính Đình trong lòng "a" một tiếng.
Nể mặt nàng đẹp như thế, hắn tạm thời tha cho cái bàn kia một lần, không lật nữa.
Vu Kính Đình lúc này tự tưởng tượng mình như một vị anh hùng cái thế đỉnh thiên lập địa.
Nhưng trong mắt mẹ con Vương Thúy Hoa thì hắn chỉ là một thằng ngốc ngồi bệt dưới đất mà thôi.
"Thôi, ngồi dậy đi, hai đứa nói chuyện cho đàng hoàng, không được ầm ĩ." Vương Thúy Hoa muốn hòa giải.
"Mẹ đừng để cô ta làm ầm ĩ, thì con mới lên." Vu Kính Đình ngồi bệt dưới đất, tay chống cằm, ra vẻ cool ngầu bá đạo.
"Anh cứ ngồi đấy đi, lạnh đến mọc bệnh trĩ bây giờ!" Tuệ Tử nhìn vẻ đắc ý của hắn thì không muốn làm hòa.
Vu Kính Đình giận đến mắt trợn ngược, chỉ vào Tuệ Tử.
"Cô dám nói lại lần nữa xem? !"
Đây vẫn là người vợ dịu dàng hiền lành của hắn, trước giờ cãi cũng không dám cãi lại một lời, chỉ có thể đáng thương ba ba cầm dao chém người? !
"Lời hay không nói hai lần! Anh không dậy, sau này tôi sẽ gọi anh là anh Trĩ!" Tuệ Tử đã thuộc làu làu quyển bảo điển chửi người suốt mấy tháng nay, cảm thấy mình đã hoàn toàn lột xác.
"Em đúng là thiếu oxi thiếu canxi!" Vu Kính Đình mồm mép thì có vẻ lợi hại, nhưng vẫn rất nhanh chóng nhặt ghế đẩu lên ngồi vào.
Trai tốt không chấp với gái!
"Anh hung hăng cái gì hả! Nói chuyện tử tế với Tuệ Tử đi —— lúc nào cũng nghe anh nói oxi hóa canxi, cái đó là cái quái gì vậy?"
Tuệ Tử và Vu Kính Đình cùng im lặng.
Vu Kính Đình đắc ý nhìn Tuệ Tử, dùng ánh mắt khiêu khích điên cuồng, tới đi, nàng không phải rất giỏi cằn nhằn sao, giải thích cho mẹ anh xem nào.
Tuệ Tử cúi đầu không nói gì, mặt nhỏ đỏ bừng.
Vu Kính Đình cảm thấy đã tìm lại được tôn nghiêm của đàn ông, thừa lúc mẹ không để ý liền thò tay xuống gầm bàn, nhấp nhô chọc Tuệ Tử.
Ánh mắt lại trở nên trêu tức, như đang nói với Tuệ Tử rằng, nếu nàng không tiện giải thích thì anh đây sẽ biểu diễn cho nàng xem ~ Hắn động tác rất vụng về, Tuệ Tử vừa xấu hổ vừa gấp, không dám nổi giận, sợ bị bà phát hiện.
Tuệ Tử cố đẩy hắn ra, lại bị hắn nắm tay nhỏ, cùng nhau nhấp nhô.
Không ai nói gì nữa, không khí dần dần thay đổi.
Tuệ Tử cúi đầu cắn môi không nói, Vu Kính Đình một tay ở dưới gầm bàn, một tay ở trên bàn gõ nhịp.
Hắn gõ một cái thì mặt Tuệ Tử đỏ lên một phần, vành tai nhỏ nóng hôi hổi.
Vương Thúy Hoa nhìn hai vợ chồng cùng im lặng, không hiểu ra sao.
Hai người này cãi nhau sao giống như đang yêu đương vậy?
Liếc mắt đưa tình, nhìn đã biết không phải đang đánh nhau —— khoan đã, sao lại cãi nhau rồi?
"À đúng, đang nói chuyện nhập hàng mà."
Vu Kính Đình trêu cho Tuệ Tử đỏ cả mặt rồi mới thu tay về, vẻ mặt nắm chắc phần thắng.
"Không có thương lượng gì hết, nghe tôi."
Hắn muốn tranh thủ trước khi vợ sinh con, kiếm cho nhà một khoản tiền lớn, muốn mang đến cho Tuệ Tử bất ngờ.
Vu Kính Đình cho rằng, đàn ông thuần túy muốn mang đến bất ngờ thì ai cũng không được ngăn cản! Đến cả cô vợ nhỏ xinh đẹp cũng không được!
Lúc này Vu Kính Đình lộ rõ vẻ bá đạo, gần giống như lúc đi nghênh ngang ở trung tâm thương mại đời sau.
Tuệ Tử nhìn người đàn ông hăng hái, nàng không mấy tự tin có thể thuyết phục hắn.
Nhưng cơn ác mộng kia đã mang đến cho Tuệ Tử nỗi sợ hãi quá lớn, nàng nhất định phải ngăn cản hắn.
Nàng quyết tâm, tung chiêu cuối.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận