Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 862: Nếu như ngươi nghĩ xem đến hắn liền theo ta nói làm (length: 7992)

Tuệ Tử tiếp nhận phong thư, xem địa chỉ gửi.
Địa chỉ này làm nàng trong nháy mắt mở to mắt.
Đây không phải là địa chỉ sân trượt patin nhà nàng sao?
Gần như vậy, có chuyện gì trực tiếp đến nói một tiếng là được, sao phải gửi thư?
"Tuệ Tử, ai gửi vậy?" Vương Thúy Hoa hỏi.
Phát giác vấn đề không ổn, Tuệ Tử lập tức nắm chặt lá thư, giả bộ như không có chuyện gì trả lời: "Là người ta nhờ tìm tài liệu học tập."
Vương Thúy Hoa không nghi ngờ gì, quay người bận việc của mình.
Tuệ Tử về phòng ngủ đóng cửa thật kỹ, xé thư ra, bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng, chữ viết trên đó không được đẹp, xiêu xiêu vẹo vẹo viết một câu:
Tối ngày mốt 9 giờ, sân patin, không gặp không về.
Tuệ Tử không biết đây là trò đùa hay có mục đích khác.
Ngày kia Vu Kính Đình sẽ về tới.
Chờ hắn về hai người cùng đi, như vậy cũng không sợ có người giở trò xấu.
Tuệ Tử cất thư vào ngăn kéo, cũng không để chuyện này trong lòng.
Rất nhanh đến ngày Vu Kính Đình dự định trở về.
Tuệ Tử đã sớm thuộc lịch tàu, hắn sẽ về đến nhà vào buổi chiều, buổi sáng Tuệ Tử có lớp.
Nghĩ đến sắp được gặp Vu Kính Đình, Tuệ Tử tâm tình càng tốt hơn, ở trường học gặp sư huynh đáng ghét nàng cũng có thể mỉm cười chào hỏi.
Lần trước gõ hai sư huynh kia, hai sư huynh kia rốt cuộc không dám ăn nói xóc xiểng với Tuệ Tử, nói chuyện đều trở nên quy củ, khách khí.
Thấy Tuệ Tử cười với bọn họ, hai sư huynh sợ đến run bần bật.
Người phụ nữ này lần trước cũng cười như vậy, cười rồi thì cho bọn họ một trận, giờ họ có bóng ma tâm lý với phụ nữ đẹp, thấy Tuệ Tử như chuột thấy mèo, lủi mất.
Sư tỷ cùng nhóm thấy vậy vô cùng ngạc nhiên, thừa lúc không có ai liền hỏi nhỏ Tuệ Tử:
"Ta chưa từng thấy hai người kia khách khí như vậy, ngươi làm phép gì với bọn họ vậy?"
Tuệ Tử chỉ cười không nói.
Có những người đúng là kiểu như người đông bắc hay nói là "tiện da".
Đối tốt với họ, họ lại thấy dễ bắt nạt, phải để họ thấy rõ mặt lợi hại của mình, về sau mới yên ổn.
Đại khái đó là điều Vu Kính Đình nói, mở miệng không được, dùng nắm đấm giải quyết.
"Tuệ Tử, hôm nay quần áo của ngươi đẹp quá." Sư tỷ sờ sờ váy Tuệ Tử.
Hôm nay Tuệ Tử mặc một chiếc sườn xám màu xanh nhạt, như người con gái cổ điển bước ra từ tranh thủy mặc, khí chất và tài năng, hương thơm như hoa lan.
Đi trên đường tỷ lệ người ngoái đầu nhìn là 100%.
"Người yêu của ta sắp về, phấn khởi chút." Tuệ Tử cười tủm tỉm giải thích.
Sư tỷ không nhịn được cười.
"Thấy ngươi thế này ta cũng muốn yêu đương, ai, ở nhà cứ thúc ta mãi, nói người khác tầm tuổi ta đã ôm con, còn ta thì vẫn đang đi học."
"Có người thích hợp thì đừng bỏ lỡ, không thích thì đừng gượng ép, tùy duyên đi." Tuệ Tử rất thích sư tỷ này, luôn tươi cười, rất vui vẻ.
"Chúng ta suốt ngày vùi đầu ở trường, làm gì có thời gian tìm người yêu? Ta thì ngược lại muốn tìm người bên cạnh, mà nhìn hai người kia không ra gì kia kìa, thì thà ta độc thân cả đời còn hơn."
Sư tỷ nghiêm trọng hoài nghi, chắc tại cô nàng chung một môn phái với hai người kia lâu quá nên sinh ra sợ đàn ông, đối với đàn ông đều không có ham muốn tục tằng kia.
Trong trường lại có không ít cặp tình nhân, có lẽ phần lớn là bạn học yêu nhau, hoặc là là sinh viên nam yêu đàn em.
Việc chọn bạn đời của các sư tỷ có vẻ hơi khó khăn, nếu đến lúc sắp tốt nghiệp nghiên cứu sinh vẫn chưa tìm được một nửa kia, thì xác suất tìm được người yêu ở trường là rất thấp.
"À Tuệ Tử, không phải nhà ngươi mở sân trượt patin sao, ngươi nói ta thỉnh thoảng đến đó trượt có khi nào gặp được soái ca không? Không cần gì nhiều, được như người yêu ngươi, tính tình tốt là được."
"Ách" Tuệ Tử thầm nghĩ, Vu Kính Đình có tính khí tốt gì đâu, chắc sư tỷ thấy Vu Kính Đình mỗi lần đón nàng đều cười ha hả, nên cho là hắn là người có tính khí tốt.
"Sư tỷ, nếu chị thật sự muốn thoát ế, thì đừng có chọn người ở chỗ vui chơi giải trí, em thấy những người ham chơi đều không biết lo cho gia đình. Em nhờ bố mẹ em để ý giúp chị nhé, ở chỗ họ cũng có không ít người trẻ tuổi ưu tú."
Sư tỷ cũng không khách khí, vui vẻ đồng ý, Tuệ Tử thích cái tính cách thẳng thắn không để bụng của cô ấy.
"À Tuệ Tử, phòng thí nghiệm bên khoa học tự nhiên có người quen không?" Sư tỷ hỏi.
"Sao vậy?"
"Chị họ của em đang thực tập ở đó, gần đây cô ấy tinh thần không được tốt lắm, hỏi thì không nói gì, em lo là cô ấy bị ai bắt nạt, muốn nhờ người quen hỏi thăm."
"Cha nuôi của hai đứa con tôi làm phó giáo sư ở đó, em viết cho chị giấy giới thiệu, chị cứ cầm giấy giới thiệu trực tiếp tìm anh ấy, có chuyện gì thì nói thẳng với anh ấy."
Tuệ Tử chiều nay muốn gặp Vu Kính Đình, không thể tự mình dẫn sư tỷ đi, liền viết cho cô ấy tờ giấy giới thiệu.
Nghĩ đến tính tình kì quái của Tô Triết, Tuệ Tử dặn thêm: "Giáo sư Tô là cha nuôi của hai đứa con của em, tuy trông hơi lạnh lùng, nhưng tâm không xấu, chỉ là đôi khi nói chuyện thẳng thắn quá, người làm nghiên cứu khoa học thì không hay tiếp xúc với bên ngoài."
"Được, tôi hiểu rồi -- chờ chút, cô nói Giáo sư Tô? Là Giáo sư Tô Triết sao?"
"Đúng vậy, chị biết à?"
"Tôi thấy ảnh trên báo, bố tôi ngày nào cũng nhắc đến ông ấy, coi như thần tượng, nói là thiên tài giới hóa học."
Cha mẹ sư tỷ đều là giáo viên, bố là giáo viên dạy hóa, rất chú ý các tin tức về lĩnh vực này.
"Trước đây chọn ngành, tôi không chọn hóa, bố tôi suýt mắng chết tôi, nhưng mà tôi thật sự không thích cái món đó, nếu ông già đó mà biết tôi đi tìm thần tượng của ông, có khi ông ấy kích động chết mất, tôi phải về ký túc xá thay bộ quần áo đã, rồi tìm tờ báo có đăng tin về Giáo sư Tô ra xin chữ ký hộ bố tôi."
"Không cần khẩn trương vậy đâu, Giáo sư Tô, anh ấy -- hiền lành lắm." Tuệ Tử thật ra muốn nói, chị thay quần áo hay không thì cũng thế thôi, trong mắt Tô Triết chỉ có mấy dụng cụ kia thôi.
Rốt cuộc hồi trước anh ấy có thể cưới được cả cái loại Liễu Tịch Mai thì đủ thấy, đối với anh ta thì phụ nữ nào cũng không khác gì nhau.
Buổi chiều Tuệ Tử sớm chuẩn bị mấy món Vu Kính Đình thích ăn.
Long Phượng thai lén lút vào xem xét mấy lần, xác nhận mẹ đã trở lại bình thường, không có làm mấy món kiểu "dưa hấu xào" mới lạ nữa, lúc này mới thở phào, thầm nghĩ có ba thật tốt.
Ba sắp về, mẹ cũng khôi phục lại bình thường rồi.
Đến bốn giờ, Vu Kính Đình vẫn chưa về, Tuệ Tử nghĩ tàu chậm giờ, lại đợi thêm chút nữa, đến năm giờ rưỡi phải ăn tối, vẫn chưa thấy về.
Tuệ Tử gọi điện đến nhà ga hỏi, mới biết là tàu không chậm giờ, đúng giờ vào ga.
Tàu không chậm, người lại không về.
Cẩm Nam trước khi lên xe đã gọi điện cho Tuệ Tử, bảo nàng đừng ra ga đón, vừa hay buổi chiều Tứ gia cũng có việc lái xe đi, nên Tuệ Tử không đi đón.
"Sao rồi?" Vương Thúy Hoa hỏi.
"Không sao, chắc là bị muộn giờ, chúng ta ăn trước đi." Tuệ Tử cố ý nói với mẹ chồng như vậy, trước khi sự việc rõ ràng, nàng không muốn bà lo lắng.
Chuông điện thoại ở nhà vang lên, Tuệ Tử đi nghe, bên trong là một giọng nói hoàn toàn xa lạ.
"Tối 9 giờ đến sân patin, không được sớm cũng không được muộn."
"Anh là ai? Thư là anh gửi à?"
"Nếu như cô còn muốn sống nhìn thấy người đàn ông của mình, thì làm theo lời tôi đi."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận