Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 738: Này cũng không là qua loa (length: 7745)

"Đó là con trai ta vẽ bậy đấy."
"Ba ba." Không biết có phải nghe được ba ba gọi tên hay không, Ba Ba từ bên ngoài chạy vào.
Đứa bé còn nhỏ, đầu chưa đến mức bị lạnh, đứng trước bảng đen, đầu nó còn thấp hơn cái hình vẽ thiếu nhi vô sỉ không thích hợp kia một mét.
Phàn Tịch vừa như cười vừa không phải cười nhìn Vu Kính Đình bịa chuyện chém gió, Tuệ Tử phảng phất từ trên mặt hắn đọc được dòng chữ: Không tin dao, không tin lời đồn.
Càng cảm thấy mình bị ngại. . .
"Hay là nói chuyện chính đi." Tuệ Tử hít sâu một hơi, cố nhịn xuống xúc động muốn xông lên lau bảng đen.
Trong lòng tự nhủ với chính mình, nhất định phải bình tĩnh, càng lau lại càng lộ ra, càng che lại lại càng bị phơi bày, nàng phải bình tĩnh, phải xem như không thấy sự xấu hổ này.
"Tuệ Tử muội muội thật là một người sảng khoái, vậy ta xin nói thẳng. Ta muốn góp vốn."
"Sân trượt băng chẳng phải là có cổ phần của nhà ngươi sao?" Vu Kính Đình khám phá ra ý đồ của hắn, nhưng lại không vạch trần.
Trong phòng toàn người khôn, dò xét rõ ràng giả vờ hồ đồ.
"Muội phu, ngươi và ta đều là người hiểu chuyện, ta đã sớm nhìn ra ngươi muốn làm chuyện lớn, cái sân trượt băng này đối với ngươi chỉ là trò chơi nhỏ thôi, ta muốn góp cổ phần, là những chuyện buôn bán mà sau này ngươi định làm."
"Sao biết là ta không vào thể chế? Bát sắt đó nha." Vu Kính Đình rót trà cho hắn.
Phàn Tịch cười lớn.
"Người khác thì thèm bát sắt, ngươi đúng là chẳng coi vào đâu, mặc dù ta cũng không biết sau này ngươi muốn làm gì, nhưng anh đây chính là nhìn trúng hai vợ chồng ngươi, bất kể sau này ngươi làm gì, ta đều góp cổ phần."
Phàn Tịch từ trong túi lấy ra một sổ tiết kiệm.
"Đây là tiền bán nhà và số tiền tích cóp mấy năm nay của ta."
Tuệ Tử nghe được hắn bán nhà, tay cầm ấm trà dừng lại một chút, mở miệng hỏi:
"Địa chỉ nhà anh ở đâu?"
"À, ngay con ngõ nhỏ phía trước nhà ông bà ngoại em ấy."
Tuệ Tử trong lòng âm thầm tính toán giá trị thị trường tương lai của căn nhà đó, đột nhiên liền cảm thấy có áp lực tới.
Mặc dù lúc này giá nhà ở kinh thành còn chưa đến mức vô lý như vậy, nhưng người bình thường muốn có một căn nhà riêng cũng không phải dễ, phần lớn đều phải chen chúc trong những khu tứ hợp viện.
Bán nhà để làm ăn, muốn thắng được tiềm lực tăng giá nhà trong tương lai là một việc siêu khó khăn, bất quá ngược lại có thể làm trò cao mua thấp bán, hiện tại bán nhà, chỉ cần hai năm nữa mua lại rồi che đậy lại, liền có thể ngồi chờ trở thành thổ hào.
"Người nhà chúng tôi không thiếu tiền, lại có người ra mặt giúp, sao lại để ý đến hai vợ chồng chúng tôi chứ, ta còn muốn đọc sách, người yêu ta thì vừa mới tốt nghiệp thất nghiệp—" Tuệ Tử vỗ vỗ người thất nghiệp, người thất nghiệp phối hợp gật đầu.
"Ta chỉ là từ nông thôn ra, chẳng có kiến thức gì."
"Hai vị đừng có pha trò với ta, những người khác chê bai các ngươi lúc nhàn thoại, ta đây có thể không có lẫn vào, ta đây người không có năng lực gì, chứ năng lực phân biệt người vẫn có chút, thực lực của hai vị thế nào, ta tự nhận là không nhìn lầm."
Phàn Tịch người ranh ma này, hôm nay nói đều là những lời chân thành, vừa lên liền đem gia sản đặt trên bàn, Tuệ Tử biết đối với loại người này, đã là hiếm thấy lắm rồi, đối với Phàn Tịch mà nói, chẳng phải là một lần đánh cược sao.
Tuệ Tử nhìn Vu Kính Đình, nàng quyết định vẫn được, xem con người này, ít ra thì cũng hơn Vu Kính Đình một chút, nàng muốn biết ý của hắn.
Vu Kính Đình cũng không nói được, cũng không nói không tốt, chỉ là ôm Ba Ba đang ngồi bên cạnh ngoan ngoãn chờ được xin một miếng trà.
"Con trai, con có cho chú này ôm không?"
Ba Ba cẩn thận nhìn Phàn Tịch, không chút do dự đưa tay ra.
"Ôm ôm."
Phàn Tịch còn đang đợi hai vợ chồng Vu Kính Đình trả lời.
Khi đến đây, hắn đã nghĩ tới việc người ta sẽ không lập tức tiếp nhận mình, rốt cuộc chuyện nhập bọn này, cẩn thận cân nhắc cũng là bình thường.
Hắn cũng đã nghĩ ra rất nhiều đối sách, duy chỉ có không nghĩ đến việc Vu Kính Đình lại giao con trai cho hắn ôm, ý gì đây?
Cậu bé con nặng trịch trong lồng ngực kéo hắn ra khỏi suy nghĩ, Phàn Tịch cười ha hả nhìn Ba Ba.
"Nhìn con gầy thật đấy, nhưng ôm ngược lại cảm thấy thật tâm."
Ba Ba có lẽ bị bố mẹ gọi là béo mập quen rồi, đột nhiên có chú bảo gầy—mặc dù nhìn cũng gầy thật, nhưng nghe vẫn rất lọt tai.
"Con trai, con thích chú này không?" Vu Kính Đình hỏi.
"Thích ạ." Ba Ba không chút do dự gật đầu.
"Được, tiền ta nhận, lát nữa khi nào mở đại hội cổ đông, ta sẽ gọi điện thoại thông báo cho anh." Vu Kính Đình thống khoái quyết định.
"Hả..." Phàn Tịch đã nghĩ rất nhiều khả năng, duy nhất không nghĩ đến lại nhẹ nhàng như vậy.
"Anh không cần thận trọng cân nhắc sao?" Phàn Tịch hỏi.
"Cẩn thận đó chứ—Được, vậy thì thêm cái bảo hiểm kép, Đại Khuê nhi~~~" Vu Kính Đình gọi một tiếng.
Lạc Lạc đang chơi đùa trong sân, nghe thấy lão ba gọi, giống như một chiếc tàu hỏa nhỏ chạy vào.
"Đại Khuê nhi, con xem chú này thế nào?" Vu Kính Đình hỏi.
Lạc Lạc nhìn một cái, cười hì hì giơ tay ra, hôn gió Phàn Tịch.
Xem ra hai đứa nhỏ đều không ghét hắn, mặc dù không được nhiệt tình như gặp người cấp bậc Phàn Hoàng kia, nhưng so với những người khác thì cũng xem như là không tệ.
"Thấy chưa, con gái ta cũng thích anh, vậy là không sai."
Tuệ Tử phụ họa gật đầu, đúng là đạo lý này.
"Qua loa vậy sao?" Phàn Tịch không biết nên khóc hay cười, nếu không xem qua hành động của vợ chồng Tuệ Tử, hắn sẽ nghĩ rằng hai người qua loa này chỉ là kẻ vô dụng.
"Thời gian lâu dài anh sẽ hiểu." Tuệ Tử nói nửa chừng.
Hai đứa con nhà nàng, có thể xưng là máy dò đại lão, được mấy đứa nhỏ yêu thích thì không giàu cũng sang.
Phàn Tịch chỉ cho rằng hai vợ chồng nàng đã sớm tìm hiểu qua hắn, dùng trẻ con làm ngụy trang, cũng không truy cứu nữa.
Khi hỏi về dự án mà Vu Kính Đình định làm trong tương lai, Vu Kính Đình cũng chỉ nói là bảo hắn về trước chờ tin, cũng không tiết lộ quá nhiều.
Đến khi Phàn Tịch rời khỏi nhà họ Vu, trong lòng hắn vẫn cảm thấy không yên.
Cảm giác chuyến đi này của mình, việc thì dường như đã làm được rồi, nhưng lại không hoàn toàn hoàn thành.
Phàn Tịch chỉ đoán đúng một nửa.
Vu Kính Đình và Tuệ Tử, đích xác đã làm sơ yếu lý lịch về hắn, còn thông qua chỗ của Phàn Hoàng để có được đánh giá chính xác, người này có thể dùng được.
Nhưng thật sự thúc đẩy vợ chồng Tuệ Tử đồng ý cho hắn góp vốn, vẫn là hai đứa nhỏ.
Bản thân Tuệ Tử là người rất phản đối mê tín, nhưng đối với thuật huyền học ôm đùi của hai đứa nhỏ, nàng vẫn có chút tự tin.
Về phần vốn khởi nghiệp của Tuệ Tử có mấy chục vạn, còn có mấy người bạn thân đại học của Vu Kính Đình, nếu nhìn ở mức người bình thường thì cũng đã đủ dùng rồi.
Nhưng hai người họ rất tin tưởng vào lần lập nghiệp này, cũng muốn một lần chơi lớn, dùng đòn bẩy để điều động tài chính, tự nhiên là càng nhiều càng tốt.
Sở dĩ không đưa hết toàn bộ kế hoạch cho Phàn Tịch, cũng là để cho hắn có thời gian giảm xóc, giai đoạn này nếu muốn rút cổ phần vẫn còn kịp, đương nhiên, cũng là muốn dằn mặt Phàn Tịch, lập uy cho Vu Kính Đình.
Loại phương thức dùng người trước ức sau dương này, Vu Kính Đình dùng đã thuần thục, Tuệ Tử đôi khi thấy hắn dùng người, thường hay cảm khái.
Kiếp trước nếu nàng làm vợ chồng quán xá cùng hắn, thì làm sao có thể bị loại tiểu nhân gian xảo như Lý Hữu Tài tính kế, năng lực của hai vợ chồng vừa đúng bổ sung cho nhau, cái hắn giỏi, vừa hay là điểm yếu của nàng, còn cái nàng tinh thông, lại có thể giúp hắn tiết kiệm được rất nhiều phiền phức.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận