Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 333: Hetui ngươi một mặt (length: 8101)

Phàn Cao mang theo một bụng tức giận rời khỏi nhà lão Vu.
Vương Thúy Hoa yêu cầu hắn phải đem sổ sách trung tâm thương mại thanh toán rõ ràng, nhất định phải xem biên lai mới chắc chắn.
Việc này giằng co, gần nửa ngày trôi qua.
Chờ Phàn Cao mang tiền mặt cùng biên lai đến, trời đã tối.
Vương Thúy Hoa lấy lý do là phụ nữ sống một mình muốn tránh hiềm nghi, sống chết không mở cửa, Phàn Cao chỉ có thể đợi hừng đông đến.
Một lần trì hoãn này, khoảng thời gian tính toán ngày thích hợp mổ lấy em bé của Tuệ Tử chỉ còn ba ngày.
Phàn Cao lòng nóng như lửa đốt, sáng sớm liền chạy tới chặn cửa.
Vương Thúy Hoa ngậm tăm xỉa răng ra mở cửa, theo khe cửa sắt lớn chìa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
Phàn Cao thấy được sự tham lam của Vương Thúy Hoa, chỉ có thể mặt mày đen sạm đặt tiền vào tay nàng.
Vương Thúy Hoa ngay trước mặt hắn, đếm đi đếm lại số tiền mấy lần.
"Người đâu? Dám đùa ta ngươi chết chắc!" Phàn Cao hết sạch kiên nhẫn.
Vương Thúy Hoa nhét tiền vào túi, vỗ vỗ, kêu là "Thật tuyệt!"
"Người ở thôn Vị Tử Dương, nhà Vương gia rồi, ta cho nàng về nhà, ngươi đi tìm đi."
"Mẹ nó! Ngươi dám giỡn mặt với ta?!" Phàn Cao đạp cửa.
Bị một bà cô thôn quê lừa gạt đi lừa gạt lại, quả thực là quá nhục nhã.
Vương Thúy Hoa không chịu thua kém, cũng dùng sức đạp cửa sắt lớn đánh trả, hai người đối đạp, cửa lớn phát ra tiếng ầm ầm.
"Đồ đàn bà thúi! Ngươi chờ đó cho ta, nếu ta không thấy người, ngươi liền—"
"Phì!" Vương Thúy Hoa nhổ một bãi nước bọt, nước bọt theo khe cửa sắt bắn ra, vừa vặn trúng bên má Phàn Cao.
"Á!!!!"
Phàn Cao ghê tởm chết đi được, nắm lấy cửa sắt lớn muốn trèo vào, bây giờ hắn chỉ muốn chơi chết bà cô ghê tởm này!
Vương Thúy Hoa xoay người ôm Thiết Cầu, con ngỗng to mỏ sắc răng rắc mổ một phát vào tay Phàn Cao đang nắm cửa sắt.
Đau quá hắn buông tay xuống đất, Vương Thúy Hoa buông Thiết Cầu xuống, con ngỗng lớn theo dưới cửa sắt chui ra ngoài, nhằm vào Phàn Cao mổ tới tấp.
Phàn Cao đau kêu oai oái, nhảy dựng lên nhanh như chớp chạy về phía xe, vừa chạy vừa gọi.
"Đồ đàn bà thúi! Ngươi chờ đó cho ta! Ta trở lại chơi chết ngươi!"
"Lão nương sợ ngươi cái thằng ranh!" Vương Thúy Hoa kêu lên đầy khí thế phụ nữ có thể gánh cả bầu trời.
Phàn Cao lái xe đi, Vương Thúy Hoa lúc này mới nhanh chân vào nhà.
Tuệ Tử từ phòng nhỏ đi ra, vừa rồi một màn đó, nàng đều thấy qua khe cửa sổ.
Bà nội thật lợi hại, xem đã nghiền!
"Đồ đạc đã thu dọn xong hết chưa?" Vương Thúy Hoa hỏi.
Tuệ Tử sờ lên túi quần áo trên giường, thấy ổn thỏa.
Chiêu dương đông kích tây này của Tuệ Tử, quá đẹp!
"Gã này rốt cuộc là có lai lịch gì? Ta thấy hắn cũng không thông minh cho lắm, bị Thiết Cầu mổ cho nghẹn cả họng."
"Hắn là lão tứ của tứ phòng Phàn gia, Phàn Hoa làm chúng ta bực bội lúc trước là người của tam phòng."
Nếu nói Phàn Hoa bị hai vợ chồng Tuệ Tử đẩy vào bệnh ung thư giai đoạn cuối là đệ nhất hoàn khố của gia tộc, vậy Phàn Cao này là tên hoàn khố thứ hai.
Hai tên bất tài vô dụng nhất trong toàn gia tộc, vậy mà đều rơi vào tay Tuệ Tử.
"Cái nhà họ Phàn chẳng có ai tử tế cả, phì!" Vương Thúy Hoa vẫn còn chưa đã giận, vẫn còn muốn nhổ thêm mấy phát.
"Chúng ta mau rút thôi, nơi này bây giờ cũng không an toàn lắm."
Tuệ Tử sợ Phàn Cao đi nửa đường nghĩ lại không đúng rồi lại quay lại, đến lúc đó thì nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy rằng nàng đã liên lạc được với đại phòng Phàn gia, bên đó cũng hứa hẹn sẽ phái người đến bắt Phàn Cao đi, nhưng Tuệ Tử cũng lo lắng Phàn Cao chó cùng rứt giậu.
Nếu đại phòng minh hữu tạm thời này không đáng tin, cả nhà nàng sẽ gặp nguy hiểm.
Nhanh chóng dẫn Vương Thúy Hoa và Giảo Giảo xách những thứ của đáng tiền mang theo, vòng đường nhỏ, đến chỗ trốn đã chọn trước.
Chỗ trốn này, cho dù Phàn gia có quyền lực lớn đến đâu, cũng không dám xông vào.
Ngay cả Vương Thúy Hoa cũng không ngờ, Tuệ Tử dám dẫn bà, đến khu tập thể của đồn công an xin ở nhờ.
Tuệ Tử tìm Liêu Dũng, nàng không nói chuyện nhà mình gặp phải chuyện gì, chỉ hỏi bạn học cũ có thể cho nàng ở nhờ trong ký túc xá được không, ba ngày là được.
"Gian ký túc xá này đang bỏ trống, ta nói chuyện với bên trên một tiếng, nói các người là người nhà đến thăm ta, cho các ngươi ở nhờ hai ba ngày trên đó sẽ không quản, chỉ là Tuệ Tử, ngươi thật sự không cần nhập viện chờ sinh sao?"
Liêu Dũng nhìn bụng Tuệ Tử, hảo tâm khuyên nhủ.
"Tạm thời không cần." Tuệ Tử biết, bệnh viện bây giờ là nơi không an toàn nhất.
Có không ít người đang để mắt tới bụng của nàng, nói không chừng không chỉ Phàn Cao, nhà Phàn mê tín dị đoan, không chừng có bao nhiêu người đang ngấm ngầm tính toán ngày sinh.
Cách cái ngày tốt do Vương lão sư tính toán ra chỉ còn có ba ngày, tùy thời đều có khả năng xuất hiện tên ngu ngốc nhà Phàn tính kế đứa con của nàng.
Việc mà Tuệ Tử có thể làm bây giờ, là trốn ở nơi an toàn nhất, qua hết mấy ngày này.
Chỉ cần mấy ngày này người nhà họ Phàn không tìm được nàng, thì không thể ép nàng mổ bắt con, qua mấy ngày này, bỏ lỡ cái gọi là ngày tốt, đứa con của nàng cũng an toàn.
"Tuy rằng cô không nói với tôi xảy ra chuyện gì, nhưng tôi đoán cô chắc chắn gặp phiền toái — chuyện Kính Đình tôi nghe bạn làm ở hãng thuốc lá nói rồi, có cần tôi giúp đỡ thì cứ nói thẳng nhé."
Liêu Dũng nói hàm súc, Vương Thúy Hoa nghe ra, ý người ta đang muốn hỏi tang sự của Vu Kính Đình định làm lúc nào.
Cả thế giới đều tin Vu Kính Đình đã chết, ngoại trừ Tuệ Tử.
"Chờ Tuệ Tử sinh xong, chúng ta sẽ làm—"
"Làm tiệc đầy tháng cho con, đến lúc đó cho Kính Đình cùng nàng uống hai chén." Tuệ Tử cắt ngang lời bà nội.
Liêu Dũng hơi đau lòng nhìn Tuệ Tử, nàng là thương tâm quá rồi, không chịu chấp nhận sự thật sao?
"Bạn học cũ à, cô phải nhìn về phía trước, tôi gặp qua rất nhiều người nhà của người bị hại, phản ứng cũng giống như cô vậy, nhưng mà...."
Người chết không thể sống lại, mấy chữ này, Liêu Dũng không thốt lên lời.
Ánh mắt Tuệ Tử nhìn về phía đám mây, nàng làm tất cả những gì có thể làm.
Tiếp theo, thì xem ý trời sắp đặt.
"Giảo Giảo, đi, cùng mẹ xem phòng mới của chúng ta nào." Tuệ Tử dẫn Giảo Giảo vào ký túc xá.
Liêu Dũng thừa cơ nói với Vương Thúy Hoa:
"Thím à, rốt cuộc Tuệ Tử thế nào vậy?"
"Nó cứng đầu, nhất định cứ nói Thần Căn không chết, ai mà nói Vu Kính Đình chết thì nó liền gây với người đó, ta cũng hết cách."
Vương Thúy Hoa thở ngắn than dài.
Có lẽ trong lúc có nhiều chuyện thế này, trạng thái tự lừa dối người này của Tuệ Tử cũng tốt.
Dù sao cũng hơn là nàng đau khổ thương tâm làm hại thân thể.
Những chuyện phiền phức trước mắt không ngừng, đại sự, tiểu sự, cứ cái này nối tiếp cái kia, mỗi một chuyện đều giống như là một ván cờ bí không lối thoát.
Cũng chính vì chuyện khó giải quyết quá nhiều, mà Vương Thúy Hoa và Giảo Giảo bị Tuệ Tử thúc đẩy lên phía trước, mỗi ngày đều căng thẳng cao độ, nghĩ xem làm sao thoát thân, nên mang theo cả sự đau buồn.
Có lúc Vương Thúy Hoa nghe giọng điệu chắc chắn của Tuệ Tử quá nhiều, cũng sẽ có ảo giác, có lẽ Thần Căn thật sự không có chết thì sao?
Buổi tối, ba bà cháu chen chúc nhau trong ký túc xá.
Vương Thúy Hoa ôm Giảo Giảo ngủ một giường đơn, Tuệ Tử nằm ở giường khác.
Kiểu giường này, người động nhẹ thì giường rung lên, ván giường lại cứng, so với ở nhà thoải mái thì kém xa, nhưng Tuệ Tử lại đã sớm ngủ say, cơm tối cũng ăn không ít.
Ăn ngon ngủ ngon, nàng không nói, không ai nhìn ra nàng là một người phụ nữ đang trải qua biến cố lớn.
Vương Thúy Hoa nghe thấy tiếng hít thở đều đều của con dâu, biết Tuệ Tử ngủ rồi, thở dài một tiếng, đứng dậy đắp chăn cho Tuệ Tử.
Đột nhiên, Tuệ Tử xoay người, làm Vương Thúy Hoa giật nảy mình, tiếp đó, lại nói một câu làm Vương Thúy Hoa rơi nước mắt.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận