Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 116: Ngươi lại nói một lần (length: 7962)

Nhà lão Vu là nhà thứ nhất trong thôn mổ lợn, lúc Vương Thúy Hoa về đến nhà thì lợn đã làm xong rồi.
Đầu lợn to treo ở trên hàng rào, trong sân vết máu đều đã dọn dẹp sạch sẽ.
Vu Kính Đình đang ngậm điếu thuốc chỉ huy người dồn lòng lợn, tiện thể đánh giá xem trong sân có dấu vết gì còn sót lại không.
Tuệ Tử gan nhỏ, không thể thấy cảnh tượng này, nên trước khi nàng tan làm về phải dọn dẹp sân sạch sẽ gọn gàng.
"Thiết Căn nương trở về rồi?" Đại nương xen lẫn vào trong đám người đang giúp đỡ, làm ra vẻ mặt thân thiện.
"Ngươi tới làm gì?" Vương Thúy Hoa vừa thấy đại nương đã không vui, đoán nàng lại đến để ăn ké đồ ăn mổ lợn, thật sự là một miếng cũng không muốn cho nàng ta.
"Thôi đi, dù gì cũng là người thân thích, không chấp nhặt với nàng ta." Vu Kính Đình kéo Vương Thúy Hoa vào trong phòng.
Hắn và Tuệ Tử đều đã bàn bạc xong, đồ ăn mổ lợn cần phải chia cho nhà đại nương thêm một bát, dù sao con rể của đại nương cũng giúp đỡ vác cả đường vàng bạc, rất vất vả.
"Tối hôm qua rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Vương Thúy Hoa trên đường về nghe được chuyện nhà mình tối qua xảy ra chuyện, cả đường đi lòng nóng như lửa đốt, vừa vào cửa đã hỏi Vu Kính Đình.
Vu Kính Đình thuật lại mọi chuyện, trừ việc phát hiện bảo tàng thì giấu kín, còn lại đều nói hết cho Vương Thúy Hoa.
Vương Thúy Hoa nghe xong thì sợ hãi không thôi, vỗ ngực niệm liên tục tổ tiên phù hộ ma quỷ hiển linh.
"Thật là nhờ có Tuệ Tử, nếu không Giảo Giảo thì biết làm sao — Giảo Giảo không sao chứ?"
"Có việc gì đâu, sáng sớm còn nhảy nhót đòi ta mua kẹo cơ mà."
Có Tuệ Tử luôn để ý đến sự thay đổi trong lòng của Giảo Giảo, Vu Kính Đình cũng bớt lo đi nhiều.
Vương Thúy Hoa lúc này mới yên tâm, thảo nào con trai lại phải mổ lợn ngay.
Hương thân hơn nửa đêm giúp nhau lên núi tìm con, con lợn này là phải mổ rồi.
Nồi sắt lớn nấu đầy đồ ăn mổ lợn, thịt lợn tươi chọn chỗ mỡ nạc xen kẽ, dưa cải chua ngọt giòn tan, thêm cả huyết tràng vừa mới nhồi, ừng ực ừng ực, trong chốc lát hương thơm đã bay khắp cả sân.
Mổ lợn phải bày hai mâm, món hầm này cần thời gian, trong lúc đó đám đàn ông túm tụm bên bàn đánh bài, đám phụ nữ thì ngồi trên giường đất tán gẫu.
Đại nương trái ngược với sự dễ dãi mấy hôm trước, túm lấy Vương Thúy Hoa nói chuyện không đâu, sau khi nói vài câu chuyện nhà vô bổ, ánh mắt bắt đầu láo liên, ý nghĩ xấu xí đang cọ cọ trỗi dậy.
"Thiết Căn nương, có câu không biết có nên nói hay không — "
"Chính ngươi cũng biết là không nên nói ra, vậy thì đừng nói."
Vu Kính Đình đang đánh bài dưới đất tiện miệng nói một câu, đẩy bài, ù!
Đại nương bị nghẹn mặt, thấy Vương Thúy Hoa như người không có việc gì, cùng mấy bà cô khác tán gẫu, trong lòng tức giận, nhân lúc Vu Kính Đình đi nhà vệ sinh không có ở đó, đại nương mới nắm lấy cơ hội nói tiếp.
"Thiết Căn nương, lòng của ngươi cũng lớn đấy, việc lớn mổ lợn thế này, con dâu ngươi không giúp gì à?"
"Ngươi tưởng ai cũng như nhà ngươi nuôi con lười à, ngày ngày ngồi ở đầu giường sưởi nói dối hả? Nhà ta Tuệ Tử có công việc."
Vương Thúy Hoa lườm đại nương một cái, đã biết miệng chó của bà ta thì không nhả ra ngà voi rồi.
"Trường học có bận bịu gì đâu, xin nghỉ không về được sao? Chuyện gì cũng trông cậy vào bà già làm, bây giờ mấy đứa làm dâu này, chậc chậc, đúng là không giống như chúng ta hồi xưa."
Đại nương cố ý khơi dậy mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, ra sức xúi giục.
Đề tài này ngược lại là được mấy bà lão đang ngồi trên giường đất thích thú, ngoại trừ Vương Thúy Hoa ra.
Các bà mẹ chồng ở cùng nhau, thế nào cũng phải nhắc đến con dâu mình không tốt, đề tài này cứ mở đầu là không dừng lại được.
Vương Thúy Hoa nghe một hồi, thấy khó chịu, lấy cớ đi xem đồ ăn, ra ngoài hóng gió.
Lúc Tuệ Tử dắt Giảo Giảo trở về thì đại nương đang nước miếng tung tóe, ngồi xếp bằng trên giường đất khoa tay múa chân, thấy Tuệ Tử đi vào thì giọng điệu đột nhiên tăng lên không ít.
"Ta nói thật đấy, mấy con dâu lười này chính là cần phải đánh, mổ lợn mà không ở nhà giúp đỡ, cần nó để làm gì? Cưới về làm tổ tông à!"
Tuệ Tử chớp mắt mấy cái, đây là đang nhắm vào nàng sao?
Bả vai trầm xuống, hai bàn tay to đặt lên vai Tuệ Tử, giọng lười biếng của Vu Kính Đình vang lên phía sau lưng.
"Theo như đại nương nói, bà mẹ chồng nên đánh con dâu, vậy mà ngươi sống đến giờ này vẫn chưa bị bà ta đánh chết à, đúng là một kỳ tích sinh mạng đấy, ái chà, bà xã, lát nữa ngươi đi tìm Lục thẩm tán gẫu, hỏi xem Lệ tỷ đi lấy chồng thì bị ăn bao nhiêu cái đánh — Ta thấy cô ta còn lười hơn cả ngươi đấy, làm lục thẩm đánh cô ta mấy trận, biết đâu lại tốt lên."
Lục thẩm là thông gia của đại nương, Lệ tỷ là con gái ruột của đại nương, đại nương mượn chuyện cây dâu mà mắng cây hòe nói Tuệ Tử, bị Vu Kính Đình phản công cho cứng họng.
Tuệ Tử phì cười, miệng hắn đúng là đáng nể.
Đại nương bị Vu Kính Đình chặn họng đến không nói được câu nào, người trong phòng đều cười ồ lên, đại nương không nhịn được nữa liền xị mặt, dỗi, cuối cùng thì cũng xong rồi, đồ ăn mổ lợn sắp xong rồi còn gì.
Vu Kính Đình tiếp tục đánh bài, Tuệ Tử vốn muốn đi xem trong bếp có cần giúp gì không, lại bị Vu Kính Đình kéo xuống ngồi cạnh, lấy danh nghĩa là để nàng làm linh vật cho hắn.
Kỳ thực trong lòng Tuệ Tử rất rõ ràng, hắn thấy nàng đang có thai, không muốn nàng vất vả, đồ ăn trong bếp lộn xộn, đi vào chẳng qua cũng chỉ để lấy tiếng thơm mà thôi, thực tế chẳng làm được gì.
Làm dâu nhà nhai lưu tử có cái tốt là có thể không quan tâm đến tiếng tăm, Vu Kính Đình không cho nàng nhúng tay, những người khác thấy cũng không dám nói gì, chẳng ai dám đắc tội Vu Kính Đình cả.
"Lột quýt cho ta." Vu Kính Đình nói với Tuệ Tử, tiện thể nổ, "Vợ ta chỉ là quá nghe lời thôi, bảo làm gì thì làm nấy."
Tuệ Tử khéo léo bóc quýt rồi đưa đến miệng hắn, Vu Kính Đình vừa ăn một miếng liền kêu chua, lại bảo Tuệ Tử tự ăn.
Quýt lạnh ngọt lịm, nào có một chút vị chua, Tuệ Tử cười tủm tỉm ăn, không vạch trần tâm tư nhỏ nhặt của hắn, mình ăn một múi, lại đút cho hắn một múi, ngồi bên cạnh hắn ngoan ngoãn làm linh vật, quang minh chính đại lười biếng.
Đại nương nhìn mà tức giận.
Con gái của bà ta mới sinh xong con không bao lâu, đãi ngộ ở nhà chồng so với Tuệ Tử quả thực một trời một vực, hồi con gái bà ta mang thai còn phải bận bịu bốn phía, suýt nữa là sinh non.
Dựa vào cái gì mà Trần Hàm Tuệ lại có đãi ngộ như vậy?
Tuệ Tử ngồi bên cạnh Vu Kính Đình, Vu Kính Đình liền liên tục ù, cũng không biết là do vận may của hắn cao hay là do Tuệ Tử mang lại tài lộc.
Mấy người phụ nữ ngồi trên giường đất đều là hàng xóm gần nhà lão Vu, thấy Vu Kính Đình liên tục ù thì có người trêu ghẹo nói:
"Thiết Căn thật là có phúc lớn, cưới được người vợ vượng nhà như vậy, từ sau khi Tuệ Tử về nhà này, nhà ngươi cứ thuận lợi, đánh bài cũng toàn thắng."
Lời này kéo theo tiếng phụ họa rôm rả.
Vu Kính Đình dạo này tiếng tăm ở trong thôn coi như là không tệ, liên tiếp bắt trộm, còn lên cả báo, bán thảo dược kiếm tiền cũng là do hắn nghĩ ra.
Đại nương lại càng ghen tị, trong một bầu không khí hài hòa như thế, vẫn phải cố tình phát ra những âm thanh chướng tai.
"Tuệ Tử cũng đâu phải là 'vượng' gì, đem cả cháu gái của mình còn 'vượng' vào trong núi đấy thôi, nếu không phải Thiết Căn về sớm thì chắc đã 'vượng' luôn cả Giảo Giảo đi rồi."
Vừa nói ra câu này, trong phòng bỗng nhiên im lặng như tờ.
Không khí vui vẻ của một giây trước, một giây sau đã đông cứng như băng.
Hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng quân mạt chược trên tay Vu Kính Đình có tiết tấu gõ lên mặt bàn.
"Ngươi vừa nói cái gì, ta nghe không rõ, ngươi, nói lại lần nữa xem?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận