Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 679: Bao che cho con còn muốn xem lão ba (length: 8107)

Chỉ thấy Lưu Thiến xem xét hộp khóa vàng của mình, lại nhíu mày nhìn hộp khóa bạc của Tuệ Tử, cầm hộp trong tay Tuệ Tử, rồi đổi cho nhau.
Phàn mẫu: ? ? ?
Nàng nghĩ chắc hẳn Tuệ Tử phẫn nộ, cảm thấy mình bất công, sau đó trở về cùng Trần Lệ Quân khóc lóc kể lể, mẹ con cùng nhau nổi giận -- đây mới là phản ứng bình thường của người gặp chuyện này.
Kết quả Lưu Thiến thế nhưng lại bán đứng nàng!
"Lưu Thiến, ngươi có ý gì? Cái này cho ngươi dưỡng thai, ngươi đổi cho nó làm gì?" Phàn mẫu bất mãn nói.
"Một thứ bên ngoài thân thì an thai được gì? Ấn lại bối phận, Tuệ Tử là cháu gái trưởng của phòng này, đồ tốt gì cũng phải tăng cường cho Tuệ Tử trước, con trong bụng ta sao có thể hơn tỷ tỷ?"
". . ." Mặt Phàn mẫu lộ rõ vẻ khó tin.
Tuệ Tử thấy lão thái thái châm ngòi ly gián không thành, trong lòng còn lồng tiếng cho Phàn mẫu, Phàn mẫu giờ khẳng định đang nghĩ Lưu Thiến là: Hề đồng đội, không nhờ vả được.
"Thiến dì, hay là dì cứ giữ đi, vàng khối thô như thế, mẹ con khẳng định không thích đâu." Tuệ Tử từ chối.
"Con mắt của bà ấy cao hơn đầu, thích cái gì chứ? Để ta nói, con dứt khoát đừng cho bà ấy, đeo lên luôn đi -- Nào, ta đeo cho con."
Lưu Thiến cầm khóa vàng lên, vén đuôi tóc ngựa của Tuệ Tử, trực tiếp đeo vào.
Phàn mẫu: . . . ? ? ?
"Con cũng không thích mà." Tuệ Tử muốn gỡ ra.
"Đeo lên đẹp đấy, con trắng trẻo, được, ta làm chủ, cho con." Lưu Thiến hài lòng cực kỳ, vốn mắc chứng mù mặt, mỗi lần phải chờ Tuệ Tử mở miệng nói mới nhận ra được, đeo cái khóa vàng vào rồi, thế là dễ nhận ra rồi.
"Vậy cái này cho dì, con rửa tay dùng xà bông thơm đấy."
Tuệ Tử cũng không tiện chiếm lợi của người ta, thuận tay tháo chiếc nhẫn vàng trên ngón trỏ xuống, chiếc nhẫn này cũng là quà nàng mới nhận, do người nhà Phàn gia đưa, có số khắc nhỏ hơn khóa vàng, Lưu Thiến đeo thì vừa vặn.
Hai người chia của xong, cả hai đều rất hài lòng.
Chỉ có Phàn mẫu một mình bị thương tổn.
"Lưu Thiến, ngươi khi nào thì thân với Tuệ Tử vậy?" Phàn mẫu chua chát hỏi.
"Đều là người một nhà, không thân mới kỳ lạ đấy chứ?" Lưu Thiến liếc bà bà một cái, quay đầu nói chuyện kinh nghiệm nuôi con với Tuệ Tử, không thèm nhìn biểu tình càng ngày càng khó coi của bà bà.
Phàn mẫu giờ đã bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, nói hay là không đả kích quân mà lại làm không khí náo nhiệt lên sao?
Nói hay là bà bà bất công, chị em dâu đánh nhau đổ máu đầu rơi đâu?
Trong lòng Phàn mẫu, Lưu Thiến vẫn là người rất khó chung sống, cùng Trần Lệ Quân cũng không hợp nhiều năm, sao giờ lại tốt với con gái Trần Lệ Quân như người một nhà thế?
Phàn mẫu nghĩ mãi không ra, người khác trong nhà họ Phàn lại càng không hiểu, Lưu Thiến gả đến nhà đã nhiều năm, vì tình cảm với Phàn Huy không tốt nên xem người Phàn gia như kẻ thù, ai nói chuyện với cô ấy cũng bị cô ấy cãi lại.
Kết quả, cô ấy lại nói chuyện được với Tuệ Tử, nhìn hai người trò chuyện thân mật như vậy, cảm giác hai người quen biết đã không phải một hai ngày, xem ra Phàn Hoàng có cô con gái giữa đường này cũng có chút thần thông trên người.
Đến khi tiệc sắp tàn, Phàn mẫu mới nghĩ thông suốt một chuyện.
Nàng không những không làm khó dễ được Trần Lệ Quân, còn đưa luôn một chiếc khóa vàng lớn. . . Mất cả chì lẫn chài!
Tuệ Tử tự cho rằng mình hôm nay biểu hiện rất ngoan, không có cãi lại với lão thái thái như Vu Kính Đình, chỉ là ăn uống khéo léo, lặng lẽ nhận quà, không mấy nổi bật, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Lưu Thiến.
Chuyển sang buổi chiều, Tuệ Tử dẫn cả nhà đi ăn chực ở nhà mẹ đẻ, trên bàn ăn, Trần Lệ Quân hỏi.
"Hôm qua tiệc, có phải có người chọc tức lão thái thái không?"
Vu Kính Đình lập tức giơ tay lên, phủi sạch quan hệ.
"Hôm qua con đi dạo phố với bạn, không liên quan đến con."
"Vậy thì lạ đấy, nghe lời bảo mẫu của bà Cố, lão thái thái mất mặt trước mặt khách rồi, giận đến tối không ăn cơm, nhốt trong phòng giận dỗi, còn đập không ít đồ, hôm nay tim không khỏe, phải nhập viện rồi."
Phàn mẫu đã lớn tuổi, vốn đã có bệnh tim, một trận liền muốn nhập viện, kỳ thực bác sĩ nói cũng không cần phải nhập viện nghiêm trọng thế, về nhà uống thuốc dưỡng sức là được, nhưng bà cụ già này lại cứ không chịu về nhà, nhất quyết muốn nhập viện.
"Ách. . . Chẳng lẽ là do con sao?" Tuệ Tử kể chuyện lão thái thái dùng vàng bạc khác nhau để đối đãi người, "Có phải bà ấy sinh khí vì con với Thiến dì đổi quà không?"
Tuệ Tử ít nhiều gì cũng thấy áy náy, hôm qua không biết nàng có nên tỏ ra hơi yếu đuối một chút, phối hợp cho lão thái thái vui không?
Có thể nào là vì nàng với Vu Kính Đình tạo áp lực lớn quá cho lão thái thái, làm bà ấy lên cơn bệnh tim?
"A, chuyện này." Phàn Hoàng bỏ bát xuống, từ tốn nói, "Ba giải quyết rồi."
"Ba?" Tuệ Tử không biết trong chuyện này còn có phần diễn của bố, chẳng lẽ không phải là ông không hề tham gia suốt buổi tiệc sao?
"Ba nói với lão thái thái là tính đưa nửa rương vàng thỏi của ông nội cho Tuệ Tử, thẩm mỹ của người trẻ tuổi với mình khác nhau, để con thích kiểu trang sức nào thì tự mình làm, tránh trưởng bối tặng không thích, chút nữa con về nhà thì cầm, để trên bàn thư phòng."
". . ."
Một chút áy náy vừa mới dâng lên của Tuệ Tử trong nháy mắt tan thành mây khói.
Vậy thì, người làm cho bà nổi bệnh là bố nàng?
Phàn Hoàng tuy không muốn xen vào chuyện vặt vãnh trong nhà, nhưng không có nghĩa là ông không biết gì cả.
Chân trước Tuệ Tử vừa rời khỏi nhà họ Phàn, chân sau đã có người kể chuyện xảy ra trong tiệc cho ông biết.
Phàn Hoàng biết lão thái thái muốn giẫm đạp hắn để gây khó dễ cho vợ và con gái ông.
Ông liền lập tức gọi điện thoại cho lão thái thái, một rương vàng thỏi nhỏ, toàn bộ gia sản của Phàn Hoàng, ông đều cho Tuệ Tử.
Tiền tiết kiệm và nhà cho Trần Lệ Quân, vốn liếng cho Tuệ Tử, Phàn Hoàng thật sự làm được liêm khiết thanh bạch, cái gì cũng không cần.
Phàn mẫu thì chưa bao giờ nghĩ Tuệ Tử là xương cốt của Phàn gia, luôn coi mẹ con Trần Lệ Quân như người ngoài.
Lão thái thái bị Tuệ Tử và Lưu Thiến làm cho tức giận một lần rồi, Phàn Hoàng lại bồi thêm một đòn, trực tiếp làm bà giận đến nhập viện luôn.
"Tuệ Tử đâu có thiếu vàng, ba đưa con làm gì?" Vu Kính Đình không ngờ tới, cha vợ nhìn qua thì hiền lành, mà hễ bảo vệ con gái lại hung hăng thế kia.
"Thiếu hay không thiếu là việc của các con, cho hay không là việc của ta, ta với mẹ con bàn rồi, hai chúng ta cũng chẳng cần đến tiền, giữ ở nhà cũng vướng bận."
"Chúng con cũng thấy vướng bận đấy, bây giờ vốn liếng của con đã nhiều lắm rồi, con toàn phải vắt óc tìm cách giấu nó đi, phiền phức lắm."
Tuệ Tử phản đối, Vu Kính Đình đồng tình, đúng là bọn họ cũng ngại có nhiều tiền không có chỗ để đó.
Trong nước giờ lại chưa có dịch vụ gửi tiết kiệm lớn ở ngân hàng, giữ những món đồ giá trị thế này trong nhà, đề phòng trộm cắp, chống ẩm mốc, lại còn phải nuôi chuột và côn trùng nữa, phiền phức thật.
"Tự mình nghĩ cách đi, mấy chuyện lặt vặt thế này cũng làm không xong, học đại học phí tiền hả?" Trần Lệ Quân ghét bỏ nói.
". . ." Đại học cũng không có dạy làm thế nào để giấu của cải kếch xù ở nhà mà!
Đã nhận của người ta, vợ chồng Tuệ Tử bị ép phải nhận một thùng vàng, đến tối thì hết cách, đành cùng Phàn Hoàng và Trần Lệ Quân đi bệnh viện thăm Phàn mẫu.
Phàn mẫu mắc bệnh tim mãn tính, hễ ai chọc tức bà là lên cơn, mỗi lần cũng phải náo loạn cả nhà, thế là phải nằm viện, đúng là bà già dễ bị hỏng mà, lần này cũng không ngoại lệ, Phàn Hoàng vốn định dẫn vợ con qua đi một vòng, rồi coi như xong chuyện, không ngờ rằng, chuyến đi này, thế nhưng lại xảy ra chuyện.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận