Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 263: Biết không hài hòa cảm giác là cái gì (length: 8215)

Người ở sát vách, Triệu lão sư, một mặt lo lắng tìm đến cửa.
"Kính Đình có ở nhà không? Con gái nhà Vương lão sư bị lạc rồi!"
Vu Kính Đình ở con phố này nổi danh là người tốt.
Tuệ Tử dốc lòng tạo cho hắn hình tượng người tốt hay làm việc nghĩa, hàng xóm đều coi hắn là một thanh niên tốt bụng.
Có chuyện gì đều muốn tìm hắn thương lượng.
"Cái gì? Trẻ con sao lại bị lạc?" Vương Thúy Hoa hỏi.
"Vương lão sư bảo nó đi mua chai nước tương, kết quả vừa đi đã không thấy về, hiện giờ hàng xóm đang giúp nhau tìm kiếm."
Cả nhà họ Vu đều biến sắc mặt.
Vương Thúy Hoa càng sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng giục Vu Kính Đình cùng ra cửa tìm người.
Gặp chuyện lớn như vậy, Vu Kính Đình cũng không đoái hoài đến chuyện thèm ăn, dặn dò Tuệ Tử và Vương Thúy Hoa ở nhà khóa kỹ cửa không được đi ra ngoài, xách đèn pin tham gia vào đội quân tìm người.
Vương Thúy Hoa nắm chặt tay Tuệ Tử, càng nghĩ càng sợ.
Bà còn vừa cười nói nàng con dâu mơ gì là thật nấy, ngây ngốc đáng yêu.
Nhưng giờ phút này xem, Tuệ Tử thật là phúc tinh từ trên trời rơi xuống.
"Đều là đi mua đồ, có khi bọn bắt cóc trẻ con mai phục gần mấy quán tạp hóa đây? Đứa trẻ đó và Giảo Giảo nhà ta ra khỏi nhà gần như cùng lúc, nếu như con bé có chuyện, thì Giảo Giảo nhà ta cũng bị nguy hiểm."
Vương Thúy Hoa bây giờ chỉ cảm thấy sợ hãi, trong lòng vừa lo cho con gái nhà Vương lão sư.
Tuệ Tử cũng có chung tâm tình như vậy.
"Hy vọng Kính Đình bọn họ có thể tìm được đứa trẻ."
Mặc dù con mình không sao, nhưng ai có thể vui nổi?
Đều là hàng xóm láng giềng ở gần nhau, quan hệ cũng không tệ, xảy ra chuyện đáng lo như thế, mọi người đều nháo nhào.
Gặp chuyện như này, chắc chắn phải báo cảnh sát, rất nhanh, Liêu Dũng chạy xe đến.
Tuệ Tử nghe động tĩnh bên ngoài, đi ra nói với Liêu Dũng tình hình.
"Ngươi nói, nhà ngươi ban ngày có kẻ khả nghi từng có tiền án đến?" Liêu Dũng hỏi.
Tuệ Tử phản ánh với hắn, chính là chuyện của Vu Thủy Liên.
"Đúng, nhưng chúng tôi cũng không có chứng cứ, chuyện năm đó chỉ là lời đồn thất thiệt, ta chỉ sợ bỏ sót cái gì." Lời Tuệ Tử nói rất khéo léo.
Vu Thủy Liên có phải là kẻ buôn người hay không, đều là chuyện không có chứng cứ xác thực.
Chỉ là ả vừa tới, thì xảy ra ngay chuyện như vậy, Tuệ Tử không thể không nghĩ nhiều.
Liêu Dũng gật đầu, chuyện này bọn họ sẽ đặc biệt chú ý.
Vu Kính Đình mãi đến nửa đêm mới trở về, đáng tiếc không mang theo tin tức tốt.
Những chỗ có thể tìm họ đã tìm hết rồi, cũng không thấy đứa trẻ đâu.
Vương lão sư khóc như mưa, mẹ chồng Tuệ Tử đêm hôm khuya khoắt qua khuyên giải một hồi.
Đêm đó không ai ngủ yên giấc.
Hôm sau, kế hoạch đi ra ngoài của cả nhà bị hoãn lại.
Vu Kính Đình dẫn người tiếp tục tìm người.
Tuệ Tử và Vương Thúy Hoa ở nhà chờ tin.
Sắp đến giữa trưa, Vu Kính Đình vẫn chưa về, Tuệ Tử đoán anh vì tìm trẻ con chắc cũng không buồn ăn cơm, trong lòng đau lòng nhưng không còn cách nào.
Cô hiện giờ bụng mang dạ chửa, chẳng giúp được gì, chỉ có thể ở nhà lo lắng suông.
Mãi đến buổi chiều, tin tốt mới truyền đến, đứa trẻ đã được Vu Kính Đình tìm thấy.
Vu Kính Đình sai mấy huynh đệ trông chừng các đầu ngõ, lại tìm đến công nhân xây dựng và công nhân công ty thuốc lá nhờ giúp đỡ.
Anh ngày thường vốn có uy tín, chỉ cần một câu là mọi người sẵn lòng hỗ trợ.
Anh tổ chức mấy chục người, bố trí người tại các ngả đường ra khỏi thành, hễ thấy ai dắt trẻ con thì chặn lại hỏi.
Tuệ Tử đưa chủ ý, nhà ga, bến xe, xe ngựa ra khỏi thành, không bỏ sót nơi nào, thậm chí cả xe chở hàng cũng phải dừng lại kiểm tra.
Cảnh sát cũng phái rất nhiều người đi, người đông thế mạnh, nhờ vậy mà Vu Kính Đình thật sự tìm được đứa trẻ bị nhét miệng trong thùng xe chở gà.
Nhờ trận này mà Vu Kính Đình hoàn toàn nổi tiếng.
Cả con phố đều biết, người thanh niên "hăng hái làm việc nghĩa" của nhà họ Vu lại lần nữa lập công lớn, Vương lão sư đón đứa con mất mà tìm lại được đến cửa cảm ơn, lại làm cờ thưởng tặng Vu Kính Đình, lại còn xách đồ đến cho anh.
Quà cáp thì mẹ chồng nàng dâu Tuệ Tử không nhận, cờ thưởng thì ngược lại treo trên tường.
Đối với việc làm tăng thêm danh dự cho Vu Kính Đình, Tuệ Tử bao nhiêu cũng không chê ít.
"Ôi trời ơi, ta thật là bị nàng làm cho điêu đứng rồi." Vu Kính Đình chống nạnh, nhìn Tuệ Tử đang ngắm cờ thưởng.
Thật sự nên tìm cái máy ảnh chụp lại vẻ mặt si mê của nàng lúc này mới được.
"Làm việc nghĩa sao lại là điêu đứng được chứ?" Tuệ Tử lúc này tâm tình vô cùng tốt, cô cảm thấy tự hào vì sự túc trí đa mưu của người đàn ông mình.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh đã có thể tổ chức được nhiều người đến thế, anh quả nhiên là có tài.
"Cá chép đâu phải vật trong ao, gặp thời gió mây liền hóa rồng, mẹ à, mẹ nói Kính Đình nhà con có phải trời sinh đã là anh hùng không?" Tuệ Tử bản thân say mê còn chưa đủ, còn muốn lôi cả Vương Thúy Hoa vào.
"Con cũng quá đề cao nó, nó chỉ là cái thằng thích hóng hớt không sợ phiền phức, lần này xem như mèo mù vớ cá thôi." Vương Thúy Hoa kỳ thật cũng rất vui vẻ, chỉ là quen miệng mắng con trai thôi.
Vu Kính Đình thừa lúc mẹ không để ý, vụng trộm bóp mông Tuệ Tử một cái, nháy mắt với cô.
Vì làm chuyện tốt, ống dẫn nước của anh cũng không kịp thông, giờ thì xong việc rồi, bà xã không phải nên khen ngợi anh một phen sao?
Tuệ Tử tiếp nhận được ám hiệu điên cuồng của ai đó, nghĩ bụng, cái con hàng này cũng chỉ có tháng này được ăn chơi, sang tháng lớn bụng rồi thì không được hành nữa, nên cũng lờ đi liếc lại hắn một cái.
Vu Kính Đình mừng rỡ, có hy vọng rồi a~ "Cũng không còn sớm nữa, mẹ nghỉ ngơi sớm một chút, vợ con cũng mệt rồi, chúng con về phòng —— "
"Vương Thúy Hoa! Bà cút ra đây cho tôi!"
Tiếng gào thét giận dữ từ ngoài cửa vọng vào, cắt đứt sự tưởng tượng tốt đẹp trong lòng Vu Kính Đình.
Ngoài tiếng gào hét, còn có tiếng đập cửa, phá lệ chói tai trong đêm yên tĩnh.
"Ta đi ra xem một chút." Vu Kính Đình mặt đen lại, ngược lại muốn xem xem ai gan to như vậy, dám đến nhà anh làm loạn.
Ngoài cửa, Vu Thủy Liên đang nhảy chân chửi bới.
Vừa chửi vừa đạp vào cửa sắt lớn.
Đạp hai cước, thấy Vu Kính Đình từ trong nhà đi ra, phía sau còn có mẹ chồng và Tuệ Tử.
Vu Thủy Liên hoảng sợ lùi lại.
"Ngươi không phải đi trại lao động rồi, sao lại trở về?"
"Bà đi đâu thì liên quan mẹ gì đến ngươi? Mẹ nó bà có phải muốn chết không? Dám chửi một tiếng nữa cho ta nghe xem! Dám chạy đến nhà ta mắng mẹ ta, bà mua hòm sẵn sàng chưa?"
Vu Kính Đình bẻ cổ tay, nói rõ là muốn đánh cho Vu Thủy Liên một trận.
Vu Thủy Liên quay đầu liền chạy.
Vu Kính Đình mở cửa sắt lớn định đuổi theo, bị Tuệ Tử cản lại.
"Thôi đi, đêm hôm khuya khoắt, đừng có làm ồn."
Tuệ Tử lúc này cũng hơi chột dạ.
Cô đại khái có thể đoán ra vì sao Vu Thủy Liên lại chặn cửa mắng mẹ chồng mình.
Vì tìm con của Vương lão sư, Tuệ Tử đã báo cáo tình hình của Vu Thủy Liên cho Liêu Dũng, chắc chắn là Vu Thủy Liên đã bị Liêu Dũng gọi về đồn điều tra thẩm vấn.
Kẻ bắt cóc con Vương lão sư lại là người khác, kẻ buôn người lại thoát được lưới.
Vu Thủy Liên sau khi được thả, trong lòng càng nghĩ càng tức giận, tìm Vương Thúy Hoa muốn làm cho ra lẽ.
"Cũng tại con không tốt, mọi chuyện còn chưa rõ ràng, đã nói chuyện của cô ta với cảnh sát, cô ta trong lòng có khí, đến đây mắng mấy câu cũng là điều dễ hiểu."
"Cô ta cho rằng nhà ta là nơi nào, muốn chửi thì chửi sao? Để ngày mai ta đi nghe ngóng xem cô ta ở đâu."
Nếu không cho ả ăn vài bạt tai thì ả sẽ cho rằng, má mìn của khu phố ai muốn mắng cũng được chắc?
Tuệ Tử bỗng nhiên hiểu ra, lời anh nhắc nhở cô!
Cô đã hiểu vì sao mình có cảm giác không hài hòa vừa nãy! ! !
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận