Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 911: Lén đều là như vậy ở chung sao (length: 7740)

Sư tỷ hiện tại là hết đường chối cãi, nói không rõ ràng.
Viện trưởng đại khái là bị Tuệ Tử hành hạ “Khổ Tô giáo sư không người chăm sóc lâu vậy”, bây giờ nghe có cô nương tự xưng là đối tượng của Tô giáo sư, suýt chút nữa là vui mừng nhảy dựng lên.
“Nữ đồng chí da mặt mỏng, có thể hiểu được.” “…” Sư tỷ trong lòng tự nhủ, lúc mình vừa mới ngao du khắp nơi, cũng không thấy chút da mặt mỏng nào cả.
Nàng thậm chí không dám nhìn Tô Triết có biểu tình gì, phỏng đoán bây giờ trong lòng hắn chắc là muốn cách ứng đến c·h·ế·t nàng rồi đi?
Nhỡ đâu hắn cảm thấy mình có dụng tâm khác tiếp cận hắn, nên mới mời hắn về nhà mình ở. Chẳng lẽ hắn sẽ nghĩ chuyển nhà đi?
Trong nháy mắt, suy nghĩ của sư tỷ đã bay xa thật rồi.
Viện trưởng cũng thế.
Hắn đã bắt đầu nghĩ đến chuyện khi nào làm giả giấy tờ cho Tô Triết, để hắn đi đăng ký kết hôn cho thuận t·i·ệ·n.
"Ba mẹ ngươi làm nghề gì? Làm ở đơn vị nào?" Viện trưởng hỏi.
Sư tỷ đang thất thần vô ý thức t·r·ả lời: "Ba mẹ ta đều là giáo sư trung học, làm ở trường số mười ba."
"Vậy thì thật là khéo, đường đệ ta làm hiệu trưởng ở đó, tối nay cùng nhau ăn cơm gặp mặt đi."
"???"
"Người trẻ tuổi không nên có áp lực tâm lý quá lớn, chỉ là hai bên gặp mặt tìm hiểu tình hình thôi, Tô giáo sư lẻ loi một mình đến đây chi viện nghiên cứu khoa học xây dựng, ta cũng xem như trưởng bối của hắn."
Viện trưởng nói xong, cố ý cúi đầu sờ sờ đầu hai bé long phượng thai.
“Gọi cả ba mẹ hai con cùng đi nữa.” Loại chuyện t·h·i·ê·n đại hỉ sự thế này, hắn hận không thể gõ chiêng gõ trống báo cho cả thế giới, đương nhiên, người không thể xem nhẹ nhất, là nương nương mẫu hậu của cặp long phượng thai.
Ấn tượng đầu tiên Tuệ Tử mang đến là văn tĩnh ít nói, nhưng quen rồi sẽ biết, cô bé này nhìn vấn đề rất trúng tim đen, đặc biệt nắm bắt trọng điểm.
Nếu như chồng cô ấy mà cũng giống cô ấy, sức chiến đấu sẽ tăng lên gấp bội, viện trưởng một câu cũng không chen vào được.
Lần trước suýt nữa bị hai người này nói đến mức giơ tay đầu hàng, kêu to một tiếng: ta biết sai rồi, hai vị mau thu thần thông đi!
Sư tỷ thấy mình như cưỡi hổ khó xuống, vội đến mức mặt đỏ bừng, nàng bây giờ nói gì viện trưởng cũng không tin, chỉ coi là con gái ngượng ngùng.
Nếu chuyện này thật sự đến gặp mặt ba mẹ nàng, vậy thì không có cách nào giải quyết nữa rồi.
"Tôi tối nay còn có thí nghiệm, không đi được." Tô Triết lên tiếng.
Viện trưởng nhíu mày.
“Cái thí nghiệm gì mà còn quan trọng hơn chung thân đại sự của cậu?” "Thí nghiệm G5, ngày mai người ta đã đến thu thập số liệu rồi."
“Ách ——” Viện trưởng cứng họng, cái đó thì rất quan trọng thật.
"Vậy thì ngày kia đi, tối ngày kia —— "
"Tối ngày kia, anh phải đi phía nam họp rồi." Tô Triết bình tĩnh c·ắ·t ngang lời ông.
Viện trưởng lúng túng xoa xoa tay, mải vui mừng, quên hết chuyện này.
"Vậy chờ ta trở về đi, nhất định phải để mấy nhà tụ họp một chút." Viện trưởng dặn dò mấy câu, có thể thấy ông thật sự để bụng chuyện này.
Có người đến tìm viện trưởng, viện trưởng lúc này mới rời đi.
Sư tỷ thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Tô Triết.
"Tô thúc thúc, cảm ơn ngài, chuyện này đều là do ta, do ta cãi nhau với người ta nên mới hồ ngôn loạn ngữ... nói tóm lại, ngài đừng để bụng."
Sư tỷ cúi gập người chín mươi độ, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Nàng cảm thấy về sau mình không còn mặt mũi nào gặp Tô thúc thúc nữa, lớn từng này chưa bao giờ xấu hổ như vậy.
"Ừm." Tô Triết nhàn nhạt gật đầu, không có ý kiến gì khác.
Hai bé long phượng thai nhìn phản ứng kỳ quái của hai người, Lạc Lạc tự lẩm bẩm.
"Cha nuôi, chú ôm cô đi, xong hôn một cái."
"Cái gì?!" Tô Triết giả bộ bình tĩnh nhưng không giữ được vẻ mặt, tai cũng hơi đỏ lên.
Sư tỷ vẫn duy trì tư thế cúi người, bị câu này của Lạc Lạc làm cho loạng choạng, suýt thì ngã.
“Lúc mẹ con tức giận, ba con đều làm như vậy đó, đặc biệt hữu dụng.” Lạc Lạc đắc ý truyền thụ "kinh nghiệm đã qua".
Ba Ba khinh bỉ liếc mắt nhìn cô, lắc đầu.
"Bây giờ căn bản không phải cô Tiểu Lam đang giận có được không? Muốn hôn thì cũng nên để cô Tiểu Lam ôm cha nuôi, rồi gọi mấy câu thân yêu, hoặc là đại bảo bối gì đó."
P·h·át hiện ra ánh mắt k·i·n·h d·ị của Tô Triết và Sư tỷ, Ba Ba liền buông tay.
“Lúc ba con tức giận, mẹ con toàn làm vậy.” "Đại, đại cái gì?" Sư tỷ quả thực không tin vào tai mình.
Thật sự không thể tưởng tượng, Tuệ Tử dịu dàng cao nhã như vậy mà lại có thể nũng nịu với đàn ông như vậy?
Hơn nữa, sao ba chữ “đại bảo bối” lại có thể liên hệ với soái ca cao lớn Vu Kính Đình chứ?
“Dùng được lắm, mẹ con dùng chiêu này trị ba con bao nhiêu năm rồi, từ lúc con có ý thức thì đã như vậy rồi, à, nếu vẫn không được thì còn bản nâng cấp nữa cơ.” Ba Ba đúng là thiên tài trí nhớ siêu phàm, lúc nhớ lại tình sử của bố mẹ mình, có thể nói là vô cùng tỉ mỉ, không bỏ sót bất cứ một chi tiết nào.
"Kính Đình, vào nhà với ta một chút." Ba Ba nói với Lạc Lạc, hai bé bắt đầu chơi trò đóng vai.
Lạc Lạc rất biết ý, vừa nghe thấy em trai mở miệng, liền lập tức phối hợp bắt chước sắc mặt của ông già nhà mình lúc tức giận, một tay chống nạnh, tay kia dựng hai ngón tay lên, giả bộ hút thuốc.
"Không rảnh, ông bận lắm."
Ba Ba đưa tay ôm cổ áo Lạc Lạc, khẽ kéo một cái, Lạc Lạc ngoan ngoãn đi theo hắn.
Hai bé làm như thật bước đi hai bước, Lạc Lạc trong vai ba giơ chân đá vào cánh cửa, thêm chút linh hồn cho toàn bộ màn diễn.
Sau đó liền lập tức xoay người lại, ôm lấy cằm em trai mình, tà mị nói:
“Có gan chọc ta tức giận, không có can đảm nhận ông đây đang giận?” Nói xong cúi đầu, chu môi nhỏ định hôn em trai mình, Ba Ba liền giơ tay ngăn lại.
"Được rồi, diễn đến đây thôi, xuống chút nữa thì không thể xem nữa rồi."
Sư tỷ giữ nguyên vẻ mặt không nháy mắt, trong lòng liên tục lặp đi lặp lại mấy chữ to: Hay đấy, hay quá đi mất!
Hóa ra vợ chồng Hàm Tuệ lén lút ở chung lại bùng nổ như vậy sao?
Như thế này còn hay hơn mấy bộ phim truyền hình yêu đương nhiều chứ?!
Tô Triết thì nhíu chặt mày lại, thật ra trong lòng anh quan tâm hơn là việc, liệu hai đứa trẻ có tiếp tục diễn những cái kia nữa không.
Trong lòng anh thầm mắng hai vợ chồng Vu Kính Đình mấy lần, hai cái đồ chơi mặt dày mà không chú ý gì hết! Cho hai đứa con nhà người ta xem cái trò gì vậy!
“Lạc Lạc, ba của con sau đó sẽ làm gì?” Tô Triết dò hỏi.
Nếu như hai đứa con định nói là sẽ cởi quần áo gì đó, anh sẽ cân nhắc chế tạo thêm pháo cỡ lớn, ném vào phòng ngủ hai vợ chồng đó, cho nổ nát hết những cái ý tưởng vớ vẩn của tên Vu T·hiết Căn cả đời.
Tránh làm hư hai củ cải đáng yêu nhà anh!
"Sau đó thì không xem được nữa nha ~ mẹ con sẽ dặn ba con đóng cửa lại, tuy con và em trai cũng đã cố gắng ghé sát cửa sổ, nhưng vẫn không xem được. Có một lần tụi con trốn dưới gầm giường, suýt thì thành công rồi.” Lạc Lạc thở dài một hơi, chắc là vào lúc ba cô nhắc đến mấy cái gì ngọt ngào, em trai cô háu ăn quá không giữ mồm được mà hỏi với dưới gầm giường, cái gì ngọt?
Sau đó, hai đứa trẻ bị ném ra ngoài.
Trong phòng truyền ra tiếng gào thét kinh hoàng của mẹ chúng, một lát sau ba chúng với vài vết cào trên mặt đi ra tìm chúng tính sổ.
Lạc Lạc giờ nghĩ lại vẫn còn sợ hãi, ba cô ít khi đánh cô lắm, mà hôm đó cô và em trai bị ba giáo huấn thảm hại, cái mông nhỏ bị đánh bôm bốp.
"Nói chung, kinh nghiệm thành công đều đã truyền thụ cho cô rồi, cố lên nha mẹ nuôi!"
"Hả... Ách?! Con vừa gọi ta là gì?!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận