Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 251: Ta lý trực khí tráng sợ vợ như thế nào (length: 7733)

"Vu, t·h·iết, Căn!" Trần Lệ Quân hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Vu Kính Đình ngồi xuống, rót cho mình một chén bia, uống cạn một hơi.
"Mẹ, trách thì trách mẹ không biết thế gian hiểm ác, mẹ nói xem, sao có thể tin cả con? Đến độ con hư hỏng, chính con còn không tin con được." Vu Kính Đình cười hề hề gọi phục vụ đến.
Không ăn hết đồ ăn đều gói mang về, lại gọi thêm mấy chai bia, chỗ này không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Trần Lệ Quân lúc này dù biết bị lừa, muốn rút lui cũng không thể.
Tuệ Tử tay ôm bụng, mắt đỏ hoe nhìn nàng, chỉ cái biểu tình đó thôi, không cần nói gì Trần Lệ Quân đã hiểu hết.
Hôm nay mà nàng dám bỏ đi như vậy, cô con gái ngoài mềm trong cứng này, không chừng sẽ làm ra chuyện gì đâu.
"Thằng nhãi ranh, cái nợ này quay lại ta tính với ngươi." Trần Lệ Quân nghiến răng mắng Vu Kính Đình.
"Con đã nói với mẹ rồi, dù con bị tính là nửa con trai của mẹ, nhưng con là chồng nguyên vẹn của nàng, hai người mà đánh nhau, con nhất định hướng nàng."
Nếu không phải biểu cảm của Tuệ Tử quá dọa người, có lẽ Trần Lệ Quân đã bị tiểu vô lại Vu Kính Đình tức điên rồi.
Có thể nghênh ngang thừa nhận mình sợ vợ không nhiều, thằng nhóc thúi trước mắt coi như một người.
Vương Thúy Hoa uống say ngủ, mơ mơ màng màng bị con trai vác lên máy kéo, ngủ một giấc chập chờn, tỉnh dậy đã nghe thấy mùi thơm của lẩu khắp phòng.
Vương Thúy Hoa dụi mắt ngồi dậy, vừa nhìn xuống mặt đất thì hoảng hồn kêu má ơi một tiếng.
"Ta nằm mơ sao? !"
Bàn ăn vuông nhỏ, cắm bếp điện từ, kê nồi sắt, Tuệ Tử và Trần Lệ Quân mặt không biểu tình ngồi đối diện nhau.
Giảo Giảo ở bên cạnh cảm nhận được bầu không khí đối đầu cường đại này, rụt cổ, cúi gằm đầu ăn, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Khung cảnh này đối với một đứa trẻ mười tuổi mà nói, quá sức kích thích.
Vương Thúy Hoa trợn mắt há hốc mồm, tự giác thay đổi màn trước mắt này thành cảnh mộng —— Nếu không phải nằm mơ, sao Tuệ Tử hai mẹ con có thể bình tâm hòa khí ngồi chung một chỗ.
Vu Kính Đình cười hề hề ngồi cạnh Tuệ Tử, gắp thức ăn hầu hạ, thỉnh thoảng lại rót thêm ít rượu cho Trần Lệ Quân.
"Giấc mộng này làm được cũng quái lạ, chỉ có cái đồ T·h·iết Căn là bình thường." Vương Thúy Hoa lẩm bẩm.
Vu Kính Đình vui vẻ.
"Xem kìa, mẹ vẫn thương con." Miệng nhai tóp tép phồng cả hai má.
Vương Thúy Hoa nói tiếp một câu, đâm thủng trái tim nhỏ đang phồng lên của hắn, tan nát nhừ.
"Chỉ có cái đồ T·h·iết Căn, trong mộng ngoài mộng đều phiền như nhau, nhìn cái mặt nịnh nọt đắc ý kia xem, thật không muốn nhận con hàng này là do ta sinh ra."
Vương Thúy Hoa lại gối đầu nằm xuống, vẫn tưởng mình đang ở trong mơ, vừa nhả rãnh xong thằng con lại gọi với ra.
"Ma quỷ ơi, sao ta không thể mộng thấy mày đây, thật muốn cho mày xem xem nhà mình bây giờ tốt thế nào rồi. . ."
Trần Lệ Quân không kìm nén được nữa, trực tiếp bật cười.
Hai mẹ con vừa ngồi xuống đã dùng ánh mắt khóa chặt đối phương, ngầm so cao thấp.
Đều nín thở, xem ai không chịu nổi mở miệng trước.
Bị Vương Thúy Hoa say rượu nói thật làm rối loạn, Trần Lệ Quân cười trước.
Tuệ Tử thấy bà cười, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Vu Kính Đình thân là cao thủ không khí lão luyện của nhà họ Vu, liếc mắt quan sát xung quanh, thấy hai mẹ con này không đoái hoài tới việc tranh chấp với nhau nữa, liền vội vàng cầm chén rượu lên hòa giải.
"Hôm nay người nhà con tính là tề tựu đông đủ, nào, cụng một cái."
Tuệ Tử không động, nàng vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho mấy người này kết bè giấu nàng.
Vu Kính Đình trực tiếp nắm tay nàng, Tuệ Tử bị ép giơ ly thủy tinh trong tay lên, mọi người đều uống rượu, ngay cả Giảo Giảo cũng có một chai nước ngọt, người có thai chỉ có nước sôi để nguội, lấy nước thay rượu.
Trần Lệ Quân thấy vậy cũng nâng ly rượu, cùng Tuệ Tử chạm cốc.
"Đừng giận nữa, một bụng giận là giống như con cá Tiểu Bàn Đầu ấy."
"Quân dì, chị dâu con là mỹ nhân ngư, dì nhìn chị ấy này, xinh đẹp lắm."
Giảo Giảo bé xíu mà lớn giọng, nghiêm túc uốn nắn Trần Lệ Quân, cùng anh trai kẻ xướng người họa, không khí trong nháy mắt không còn lạnh lẽo như vừa nãy.
"Giảo Giảo cao hơn nhiều rồi, giống như cô bé lớn ấy." Trần Lệ Quân cười tủm tỉm nhìn Giảo Giảo.
Giảo Giảo cảm thấy mẹ của chị dâu lớn lên quá giống chị dâu, cười lên cũng giống nhau, đẹp thật đấy.
"Bài tập viết xong chưa? Hiện tại ở lớp có thể xếp thứ mấy rồi? Ngoài dương cầm ra, có học thêm gì không?" Trần Lệ Quân phát ra một tràng ba câu hỏi.
Giảo Giảo suýt chút nữa bị thịt dê làm nghẹn họng.
Trong nháy mắt cảm thấy thịt trong miệng không còn thơm nữa.
"Quân dì, dì không những lớn lên giống chị dâu con, tại sao tính cách cũng giống vậy nữa? !" Vẻ mặt khổ sở của Giảo Giảo làm cả phòng mọi người bật cười.
Mắt của Tuệ Tử cũng bất giác cong lên.
"Nàng là con của ta, là nàng giống ta, không phải ta giống nàng."
"Chị dâu của con đã lớn như vậy rồi, tại sao dì vẫn gọi chị ấy là con nít?" Trong lòng Giảo Giảo, Tuệ Tử chính là một sự tồn tại vô đối.
Nghe Trần Lệ Quân gọi Tuệ Tử là con nít, Giảo Giảo thấy vô cùng mới lạ.
"Trong mắt mẹ, dù con cái lớn bao nhiêu, cũng đều là con nít, nàng có rụng hết cả răng rồi, nhìn thấy ta cũng vẫn phải gọi một tiếng mẹ." Trần Lệ Quân nhìn Tuệ Tử, con bé cứng đầu này, vào nhà tới giờ, một tiếng mẹ cũng chưa gọi.
"Đúng thế đó, mẹ, chúng ta trong lòng mẹ mãi mãi cũng là con nít, nhất là con đây này, con vẫn còn là con nít thôi." Vu Kính Đình gọi mẹ ngược lại là rất thuận miệng.
"Anh à, anh có biết xấu hổ không, anh nhiều lắm là một thằng nghịch tử thôi."
"Bài tập viết xong chưa? Nào, mang cặp sách đến đây, cho mẹ xem bài kiểm tra gần đây của con —— Lại làm màn biểu diễn tài nghệ đi, chị dâu của con tuần này dạy con một bài thơ cổ rồi đấy."
"Con ăn no rồi con đi ngủ đây! Mọi người cứ từ từ trò chuyện ạ!" Giảo Giảo chạy đi, ở đây thật không thể ở lại được nữa.
Ánh mắt Tuệ Tử và Trần Lệ Quân đồng thời hiện lên ý cười.
"Ở chung với hai anh em này, ngược lại là ngày nào cũng thấy vui vẻ. Nhìn con xem lòng thoải mái thân thể mập mạp, thịt thấy phát triển lên rồi." Trần Lệ Quân đưa tay véo má nhỏ của Tuệ Tử.
"Ừm, thịt thật chắc chắn."
Tuệ Tử cười không nổi nữa.
Vu Kính Đình sầu đến nỗi đầu muốn bốc khói.
Mẹ vợ là thích gây khó dễ đến vậy sao? Chọc tức vợ hắn ghiền hay sao? Hắn phải cố gắng lắm mới làm Tuệ Tử cười được, một câu của mẹ vợ liền khiến Tuệ Tử mất vui.
"Mẹ, Tuệ Tử đã gầy đi nhiều rồi, giờ chưa đến 150 —— nhưng mẹ xem bụng nàng này, bên trong tận hai bé con, cộng thêm cả nước ối nữa cũng phải chiếm một lượng không nhỏ đâu, dáng người của vợ con đây đã vượt qua chín mươi chín phần trăm bà bầu rồi."
"Con ngày nào cũng nói dối khuê nữ của ta như vậy đấy à?" Trần Lệ Quân tỏ vẻ xem thường, mấy người đàn ông này, để không phải quỳ bàn giặt đồ, quả thật mồm mép dẻo quẹo.
"Con tình nguyện để hắn lừa con, mẹ đừng nói hắn nữa, con không muốn nghe." Tuệ Tử rốt cuộc mở miệng, mới mở miệng đã toàn mùi thuốc súng.
"Hử? Mới gả được mấy ngày, đã thành người ta rồi?"
"Mẹ đừng có đánh trống lảng, nói thẳng đi, vì sao lúc trước trong điện thoại lại nói với con những lời đó?"
"Muốn nói thì cứ nói, ta không đáng giải thích với con."
Rầm.
Tuệ Tử mạnh tay đặt ly xuống bàn, làm Vu Kính Đình giật cả mình, thật muốn ôm đầu kêu một tiếng, hai người phụ nữ này có hết chưa vậy?
Hễ gặp nhau là cãi, có lời thì không chịu nói đàng hoàng, đến bao giờ mới xong?
Đến thời khắc mấu chốt, vẫn phải xem Vu Kính Đình phát huy thực lực, một chiêu cậy mở miệng mẹ vợ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận