Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 701: Qua loa (length: 8228)

"Về ăn uống thì có gì cần chú ý không?" Tuệ Tử cẩn thận ghi chép từng điều một.
"Hai cô là chị em à?" Vị bác sĩ thấy Tuệ Tử và Trần Lệ Quân có chút giống nhau, tò mò hỏi.
"Nàng là mẹ ta."
"Nếu như ta không muốn——" Trần Lệ Quân chưa nói hết câu đã bị Tuệ Tử kéo đứng dậy.
"Bác sĩ cứ bận việc trước đi ạ, lần sau khám thai chúng con lại tới."
"Buông ra." Trần Lệ Quân định đẩy ra, Tuệ Tử lại lấy ra bình thuốc trong túi xách.
"Con đừng ép mẹ uống thuốc."
"Cầm bình thuốc giả dọa ai chứ?" Trần Lệ Quân cảm thấy chỉ số thông minh bị sỉ nhục, chẳng phải trò lừa của Vu Kính Đình đó sao?
"Đây là hành lang bệnh viện, hai mẹ con mình cứ lôi lôi kéo kéo thế này, người khác nhìn vào mất mặt lắm, mẹ là người coi trọng sĩ diện, nhất định phải thảo luận với con ở chỗ này sao?"
"Đi, đi ra ngoài nói."
Trần Lệ Quân thấy y tá bắt đầu tò mò nhìn, mặt nóng lên.
Con nhỏ này thật biết cân nhắc bà, đúng là bà không gánh nổi cái mặt này.
Ra khỏi bệnh viện, hai mẹ con tìm một gốc cây vắng người, Trần Lệ Quân hất tay Tuệ Tử ra.
"Con đây là áp giải phạm nhân đấy à?"
"Con không phải sợ mẹ khinh suất sao, mẹ, con tôn trọng ý nguyện của mẹ, nếu mẹ không muốn sinh, thì hãy bàn bạc với ba đi, dù mẹ quyết định thế nào thì tụi con cũng ủng hộ mẹ, nhưng nhất định phải vợ chồng bàn bạc đã."
"Sao ta cứ cảm thấy, con dường như đã sớm chuẩn bị rồi vậy?" Trần Lệ Quân nheo mắt.
Mấy năm trước con gái đã khuyến khích bà và Phàn Hoàng đi khám sức khỏe, năm nào cũng phải kiểm tra, có một dạo còn xách thuốc bắc về cho bà và Phàn Hoàng, nói là bồi bổ cơ thể, hở tí là lại nhắc tới em trai em gái, thật là đáng ngờ.
"Thẳng thắn mà nói, con không dám dùng sinh mệnh của mẹ để đùa đâu, đã sớm hỏi qua các chuyên gia, xác định việc này sẽ không gây nguy hiểm cho mẹ, việc cho bố mẹ uống thuốc bắc cũng là để điều dưỡng cơ thể thôi, còn việc có con hay không, thì là tùy duyên, dựa vào chính hai người."
"Con đã sớm suy nghĩ tới những chuyện này rồi à?"
"Đừng quên con làm nghề gì, con là quân sư mà, nhìn vấn đề là phải nhìn xa trông rộng, nghĩ đến tất cả các khả năng liên quan đến vấn đề. Bao gồm cả nhà mình, những năm sắp tới, có thể sẽ có những nhân tố bất ngờ xuất hiện, bao nhiêu trong số đó con có thể khống chế, bao nhiêu không thể, con đều đã nghĩ qua cả."
"Vậy theo con, đứa bé này sẽ mang đến những thay đổi gì cho gia đình?"
"Sẽ làm cho ba tìm lại được cảm giác tham gia nuôi dạy con cái đã mất từ nhiều năm trước, 7 phần trăm xác suất sẽ tăng tình cảm vợ chồng, 3 phần còn lại là nguy cơ rạn nứt tình cảm do con cái gây ra, sẽ dùng thực lực kinh tế của nhà mình hóa giải đi 2 phần, chỉ cần cha mẹ đều là người có trách nhiệm, nhà lại có chút tiền rảnh rỗi thì việc sinh con chỉ là niềm vui to lớn mà thôi."
Người có tiền đều rất thích sinh con, những áp lực kinh tế do nuôi dạy con cái gây ra, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, mâu thuẫn vợ chồng, thậm chí là mâu thuẫn giữa nhà chồng và nhà mẹ đẻ đều có thể dùng tiền hóa giải.
Người nghèo cũng không quan tâm sinh mấy đứa, mặc dù bây giờ có lệnh hạn chế sinh đẻ, vẫn có người tình nguyện ăn không đủ no, mặc không đủ ấm để sinh con trai, vốn dĩ đã nghèo, cũng chẳng có gì để mất nên những người đó cũng không lo.
Khổ sở nhất chính là tầng lớp trung lưu, điều kiện không quá tốt cũng chẳng quá tệ, sinh một đứa thì vừa vặn, sinh nhiều thì phải giảm chất lượng cuộc sống, thậm chí là mất việc.
"Trong mắt người ngoài thì con dùng con cái để trói chân ba, chặn miệng người nhà họ Phàn, nhưng con biết, mẹ không cần làm thế, mẹ đã nuôi dạy được một đứa con gái ưu tú như con, ba cũng không phải là người trọng nam khinh nữ."
Trần Lệ Quân nhìn Tuệ Tử, cô con gái này hễ nói lý lẽ thì mọi mặt đều có thể nghĩ chu đáo.
"Cũng không phải là không có một điểm bất lợi nào, trước hết là vấn đề tuổi tác, điểm này con đã cân nhắc trước, đã tìm đến bác sĩ đông y tốt nhất, cố gắng hóa giải nguy cơ phần nào, còn lại phải xem ý trời, rõ ràng là ông trời cảm thấy một mình con ưu tú như vậy tạo phúc cho xã hội chưa đủ, nên lại cho ba mẹ thêm một cơ hội tạo phúc xã hội nữa đấy."
Trần Lệ Quân bật cười, con bé này, ba câu chưa hết đã khoe mẽ, nhưng ngẫm lại, có vẻ cũng đúng là như vậy thật.
"Ta rất mong chờ, ba của con có thể giáo dục ra đứa trẻ như thế nào."
"Vì sao không phải là con giáo dục?"
"Bản thân con đã là một bảo bối lớn rồi, phải được cưng chiều chứ, còn trông cậy gì vào con nữa?"
Trần Lệ Quân bị Tuệ Tử nói có chút tức tối, lại không thể phản bác.
"Ta đã chưa nói không sinh, con nói lải nhải nhiều như vậy, có khát nước không?"
"Hả?! Vậy mẹ hỏi bác sĩ làm gì?"
"Ta hỏi là việc này có ảnh hưởng đến công việc không, ai bảo con hấp tấp không đợi ta nói hết lời?"
Tuệ Tử cười gượng hai tiếng, cho qua chuyện.
"Lúc trước mẹ có thể vượt qua áp lực sinh con ra, bây giờ cũng không có lý nào mà lại không cho đứa con này được sống, chỉ là——"
Trần Lệ Quân hiếm khi có chút xấu hổ.
"Ta lớn tuổi thế này rồi, cứ cảm thấy có hơi…Những người không hợp với ta chắc sẽ được dịp cười đến rụng răng."
"Lúc kết hôn mẹ đã lo lắng sợ bị người khác cười rồi, sao mấy năm nay mẹ vẫn còn để ý những chuyện đó thế? Người quan tâm đến mẹ thì mẹ sống tốt họ sẽ vui, còn người không quan tâm đến mẹ thì nói cũng như đ·á·nh rắm, mẹ càng sống tốt thì họ càng tức chết."
Trần Lệ Quân được Tuệ Tử khuyên như vậy, trong lòng quả thật nhẹ nhõm hẳn, phải đấy, mình cứ sống tốt, càng có người chửi, thì mình càng phải sống tốt.
Nhìn cô con gái đã trưởng thành, Trần Lệ Quân thở dài một hơi.
"Con đã tính toán hết cả cuộc sống của chúng ta rồi, vậy còn con thì sao? Con đi học tiếp, rồi thả Kính Đình ra ngoài, sẽ có kết quả như thế nào?"
"Mẹ, con biết việc mẹ cho Kính Đình vào cơ quan là vì tốt cho con, yêu con thương con, không phải vì báo đáp gì đâu. Nếu không vì con, mẹ đâu cần phải hao tâm tổn sức như thế."
"Con biết là tốt rồi."
Trần Lệ Quân không biết có phải do mình lớn tuổi hay là do đang mang thai nên dễ xúc động, nhìn Tuệ Tử hiểu chuyện như vậy, bà thấy sống mũi cay cay, có chút muốn khóc.
"Đến việc ta sinh con mà con còn tính toán ra được xác suất thì chắc con cũng đã tính đến việc nó lớn lên sẽ hư hỏng đến mức nào rồi nhỉ? Thằng bé con mà ra ngoài lăng nhăng thì chắc con cũng không sống tiếp được, đến lúc đó thì..."
Trần Lệ Quân trải đời nhiều, nên nghĩ cũng nhiều.
"Nếu như hắn thực sự có người khác thì con chắc chắn sẽ không tiếp tục đâu, chuyện tình cảm không nhắc tới nữa, bên ngoài bẩn thỉu lắm, mà con lại là người coi trọng tính mạng, lỡ như hắn nhiễm cái bệnh phong tình trở về rồi lây cho con thì có phải con buồn nôn c·h·ế·t không?"
Đàn ông mà ngoại tình thì quyết không tha, không nói tổn thương về tình cảm mà thân thể còn phải chịu nguy cơ nhiễm bệnh, ai thèm đàn ông dơ bẩn?
"Con đã biết như thế thì cũng không nên để Kính Đình tiếp xúc với môi trường phức tạp làm gì."
"Ông ngoại con là giáo sư, môi trường trường học không loạn sao? Thế nào mà còn cấu kết với mấy đào kép hát tuồng? Nếu Kính Đình thật sự vào quan trường thì phải đối mặt với những cám dỗ và sự lựa chọn còn nhiều hơn cả thương trường."
Trần Lệ Quân cảm thấy lời của Tuệ Tử có chút đạo lý, nhưng nghĩ thế thì càng bực mình, sờ bụng lẩm bẩm.
"Đứa con này, thà đừng sinh còn hơn, sinh ra chỉ tổ làm ta phải lo lắng một đời, con thì lớn rồi, ta vẫn còn phải lo cho con, con mà gả cho người bình thường ta không cam tâm, cảm thấy đàn ông tầm thường không xứng với con, giờ con mà gả quá tốt thì ta lại càng lo." Lo con rể phụ lòng con gái.
Tuệ Tử cười hì hì ôm vai Trần Lệ Quân: "Mẹ, sau khi có thai mẹ dễ thương hơn hẳn, ngày càng giống một bà mẹ hiền từ, con thích lắm."
"Con đừng có dỗ dành ta, ta vẫn đang sầu thay con đây này."
"Đừng sầu nữa, con không thể đảm bảo rằng sau này Kính Đình sẽ không thay lòng đổi dạ được đâu, đó là chuyện của hắn, con quyết định không được."
"...Không biết khuyên thì thôi đi!" Trần Lệ Quân càng nghe càng tức.
"Con còn chưa nói hết mà."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận