Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 184: Rốt cuộc ai nhút nhát (length: 7835)

Đây là buổi học đầu tiên của Tuệ Tử, nàng mang theo mục đích vô cùng mãnh liệt.
Trước đó hai ngày nàng đã bắt đầu chuẩn bị, vì nâng cao hứng thú học tập của học sinh, nàng còn muốn giữ Vu Kính Đình lại.
Nếu không phải vì nắm bắt trình độ của Vu Kính Đình, nàng đã không tự mình lên lớp.
Tuệ Tử dùng tiếng Anh chuẩn bị một đoạn mở đầu, mặc lên bộ quần áo bó sát hiện gầy.
Giáo viên có nhan sắc cao càng dễ hấp dẫn học sinh nghe giảng, đây là kết luận nàng tìm được khi tra tư liệu.
Nhưng dùng với người Vu Kính Đình, thì hoàn toàn ngược lại.
Tất cả mọi người đều bị phương pháp giảng bài đầy mị lực của Tuệ Tử hấp dẫn.
Trừ tên nhai lưu tử.
Vu Kính Đình chiếm vị trí chính giữa hàng đầu, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm Tuệ Tử trên bục giảng.
Tuệ Tử bị hắn nhìn đến mức mấy lần lưỡi thắt lại, suýt chút nữa không nói tiếp được.
Trong ánh mắt nóng rực của hắn, quần áo của nàng phảng phất thành không khí...
Hắn còn liếm khóe miệng!! Tuệ Tử tay khẽ run rẩy, viên phấn viết trong tay bị bóp gãy thành hai đoạn.
Cái tên nhai lưu tử đáng ghét này!
Tuệ Tử dám cược, hắn lúc này chắc chắn đang nghĩ những chuyện bậy bạ linh tinh.
"Vu Kính Đình, ngươi trả lời, chữ cái này đọc như thế nào?" Tuệ Tử bất ngờ tập kích.
Vu Kính Đình bị gọi tên đứng lên, nhìn chữ A trên bảng đen.
Tuệ Tử ném viên phấn viết qua.
"Bốp", viên phấn viết đập vào trán Vu Kính Đình.
"Tập trung nghe giảng! Ngồi xuống."
"Nhưng em vẫn chưa trả lời."
"Vậy em trả lời đi." Tuệ Tử trong lòng cười ha hả, ngoài mặt lại mang nụ cười đắc ý, để xem ngươi dám thất thần! Để xem ngươi không chịu học cho giỏi!
Dùng phấn viết làm từ tinh bột của vợ yêu gõ vào trán hắn một cái rõ đau!
Hắn toàn bộ quá trình thất thần, lại còn nhìn nàng với nụ cười dâm đãng không có ý tốt, Tuệ Tử không tin hắn có thể trả lời được.
"Chữ cái này đọc là A."
Nụ cười của Tuệ Tử cứng đờ, hắn làm sao có thể vừa làm việc khác mà vẫn có thể làm được việc này?
"Trần lão sư, chữ cô viết phấn thật là đẹp mắt, người cũng đẹp hơn."
Tự dưng câu trêu ghẹo này thốt ra, làm Tuệ Tử suýt chút nữa là xiêu vẹo.
Trong cái thời đại mà quan hệ nam nữ còn bảo thủ này -- tối thiểu trên bề mặt là bảo thủ.
Học sinh công nhiên nói lời nịnh nọt với giáo viên, đây là cao đến mức nào?
Lớp học buổi tối đều là những người trưởng thành, rất nhiều người đã kết hôn sinh con, nhìn thấy cảnh này người thì huýt sáo, người thì vỗ tay.
Vu Kính Đình cứ như trúng trạng nguyên, đắc ý dương dương vẫy tay với mọi người.
Những người này không biết quan hệ của hắn và Tuệ Tử, chỉ cảm thấy trai đẹp và cô giáo xinh đẹp này rất xứng đôi.
Tuệ Tử cố nhịn cơn xúc động muốn đá hắn ra khỏi lớp, tiếp tục giảng bài.
Ánh mắt thê nô lại tiếp tục não bổ, trong thế giới tưởng tượng của hắn, Tiểu Trần lão sư đã bị hắn đè ở trên bục giảng.
"Vu Kính Đình! Em lên lau bảng đen!"
Tuệ Tử cuối cùng không chịu được ánh mắt dâm tà của hắn, gọi tên bắt hắn lên.
Hắn lau xong bảng đen lại nhìn bục giảng cười nham nhở, thái dương của Tuệ Tử giật liên hồi.
Nói với âm lượng chỉ hai người nghe được:
"Em còn quấy rối trật tự lớp học nữa thì ngủ dưới sàn nhà!"
Vu Kính Đình nheo mắt lại.
À, con nhóc này, làm giáo viên mà gan lớn nhỉ? Dám uy hiếp hắn?
Nếu nàng đã nói vậy, vậy thì hắn...thật nghe lời.
Thả chiêu lớn xong, Tuệ Tử cuối cùng có thể yên tâm lên lớp.
Hắn không còn gây rối nữa, chỉ là mặt mày xám xịt suốt cả buổi, đầy mặt viết chữ "Gia đang giận, dỗ mãi không tốt".
Tên nhai lưu tử tự cho rằng, thân thể của hắn tuy khuất phục, nhưng tinh thần thì vẫn ngạo nghễ.
Cố dùng vẻ mặt lạnh lùng để giữ lại thể diện.
Mấy bạn học ngồi quanh hắn cảm nhận được áp suất khí đen ngòm kia, sợ hãi đến mức không dám chớp mắt, chuyên tâm nhìn giáo viên.
Học sinh rất nhiều là nam nhân, Vu Kính Đình ý thức được vợ mình bị một đám đàn ông bẩn thỉu nhìn chằm chằm, càng thêm khó chịu, khí lạnh theo người tỏa ra.
Thật vất vả mới nhịn được đến lúc tan học.
Vu Kính Đình trong sự chú mục của toàn bộ học sinh đi đến trước mặt Tuệ Tử, hai tay chống lên bục giảng.
Tuy đã tan lớp, nhưng không ai đi.
Thở mạnh cũng không dám thở mạnh một cái.
Nhìn Vu Kính Đình có vẻ khó chọc, là muốn đánh giáo viên sao?
Bài học này, những kiến thức Tuệ Tử giảng người ta không để ý cũng có thể nhớ kỹ, nhưng tất cả mọi người đều nhớ kỹ cái người đàn ông ngồi giữa hàng đầu kia, vừa đẹp trai lại vừa hung dữ, hắn tên là Vu Kính Đình.
"Tiểu Trần lão sư, cô cũng lợi hại đấy nhỉ?"
"Hả?" Tuệ Tử chớp mắt.
Vu Kính Đình cầm tách trà trên bục giảng lên, trách mắng:
"Cả buổi một ngụm nước cũng không uống, cô không sợ đau họng à?"
"À...vậy em uống bây giờ." Tuệ Tử ngoan ngoãn nhận lấy cái ly, mở nắp uống hai ngụm.
Kịch bản này phát triển, khiến nhóm học sinh đã chuẩn bị can ngăn không kịp trở tay.
Dùng thái độ hung ác nhất nói ra lời quan tâm nhất?
"Tiểu Trần lão sư, hai người quen biết nhau sao?" Có người mạnh dạn hỏi.
Tuệ Tử cầm lấy phấn viết, viết lên bảng đen một chuỗi từ đơn.
"He is my husband."
Tuệ Tử chỉ vào từng từ đơn.
Đám người mặt đầy dấu chấm hỏi, lão sư cô nói gì vậy?
Vu Kính Đình cầm lấy phấn viết, vẽ hình trái tim bao lấy đống từ ngữ kia.
Tuy rằng hắn cũng không hiểu vợ mình đang thì thầm cái gì, nhưng ánh mắt của nàng nói cho hắn biết, chắc hẳn là lời hữu ích.
Có một giáo viên ngồi nghe giảng hàng sau hiểu tiếng Anh, trực tiếp dịch ra thành tiếng:
"Anh ấy là chồng tôi... Đừng nhìn tôi!!! Không phải tôi, là Tiểu Trần lão sư!!"
Tuệ Tử cười tủm tỉm.
"Tuy rằng hắn là người nhà của ta, nhưng nếu không chịu học cho giỏi, ta cũng sẽ mắng hắn như thường."
Vu Kính Đình cầm tách trà của Tuệ Tử, dẫn vợ mình đi khỏi trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
"Đôi vợ chồng trẻ này, thật thú vị." Giáo viên ngồi nghe giảng ở hàng sau nói với hiệu trưởng.
Tiểu Trần lão sư quả danh bất hư truyền, giảng bài hay quá, cuối cùng lại còn dùng tiếng Anh thả thính, đúng là hết chỗ chê.
"Ha ha... Vu Kính Đình đúng là tên sợ vợ vô dụng, đàn ông mà sống thành cái dạng này, có ý nghĩa gì."
Hiệu trưởng ngoài cười nhưng trong không cười, nhân lúc Vu Kính Đình không ở mà nói xấu hắn.
Giáo viên nhíu mày, đang định nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào.
Tiếng thủy tinh vỡ vụn, tranh chấp và tiếng thét của học sinh.
"Trương Nguyệt Nga!" Có người dẫn đầu hô khẩu hiệu.
"Chết không yên lành!" Có mấy giọng nói cùng nhau hô lên.
"Trương Nguyệt Nga! Chết không yên lành!"
Khẩu hiệu hô đồng loạt, nghe liền biết đã tập dượt qua.
Lớp học buổi tối có mấy ca lên lớp cùng một lúc, ca của Tuệ Tử đã tan học, các ca khác còn chưa.
"Hiệu trưởng, có chuyện rồi, thầy mau ra ngoài xem đi...Hiệu trưởng?"
Giáo viên câm nín nhìn hiệu trưởng chạy trốn từ cửa sau.
Là người đứng đầu một trường, gặp phải tình huống đột xuất mà lại quay đầu bỏ chạy?
Bên ngoài lớp học buổi tối, mấy người mặc đồ tang, mỗi người giơ một tờ giấy đỏ lớn.
Chữ trên giấy đỏ nối nhau thành dòng chữ, chính là Trương Nguyệt Nga chết không yên lành.
Hô hào khẩu hiệu, còn không ngừng nhặt đá ném vào cửa kính.
Sắc mặt Trương Nguyệt Nga trắng bệch, tức giận đến toàn thân run rẩy.
Nàng đến trường học để xin thôi việc, trước đó đã nghe được đám người cực phẩm kia chạy tới gây sự.
Mới vừa tới trường đã bị đám người này chặn lại.
Bọn họ không chỉ hô hào khẩu hiệu nguyền rủa nàng chết, mà còn đập phá kính của trường.
"Các người đừng làm loạn nữa, tôi không làm ở đây nữa!" Trương Nguyệt Nga vừa khóc vừa gọi vào đám người bên ngoài, tinh thần của nàng đã bên bờ sụp đổ.
Một bàn tay mập mạp khoác lên vai nàng, giọng nói ôn nhu truyền đạt ý tốt.
"Người nên đi không phải là cô." Tuệ Tử vừa ra tới đã thấy cảnh này, nhìn bóng lưng của Trương Nguyệt Nga cảm thấy đáng thương, tức không chịu được nên lên tiếng.
Trương Nguyệt Nga quay người lại, Tuệ Tử thấy nàng liền kinh ngạc.
"Là cô?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận