Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 223: Một lời khó nói hết (length: 7926)

Vương Thúy Hoa cùng Tuệ Tử đã sống chung được mấy tháng, đây là lần đầu tiên bà nghe Tuệ Tử dùng giọng điệu đáng sợ như vậy để nói chuyện.
Sống lưng bà không khỏi đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
"Tuệ Tử, con, con muốn làm gì?"
"Yên tâm, chuyện phạm p·h·áp con sẽ không làm, cũng như, chuyện đưa bọn họ vào tù, con cũng sẽ không làm."
Giọng Tuệ Tử thấp hơn bình thường một chút, như một cơn gió nhẹ thoảng từ cầu Nại Hà đến.
"Con ghét hắn đến đâu đi nữa, hắn cũng là dẫu sao là bác ruột của Thiếu Căn, tính trong trực hệ, trực hệ có án, nhà mình vẫn còn có chút ảnh hưởng."
"Cho nên, con sẽ không đưa hắn vào tù, nhưng con sẽ khiến cho hắn, cả đời này sống không bằng chết."
Tuệ Tử một chữ thô tục cũng không nói, chỉ dùng giọng điệu lạnh nhạt, kể lại sự thật sắp xảy ra trong thời gian tới.
Vương Thúy Hoa vốn là thầy đồng, ngày thường cũng không ít lần nói với những người bà không vừa mắt rằng "Mày sẽ gặp xui xẻo", nhưng những lời này từ miệng Tuệ Tử nói ra, bà lại thấy lạnh cả người.
"Nương, cơm tối con để ở trong nồi, đợi Giảo Giảo về thì mẹ hâm lại là được, không cần đợi con."
"Con đi đâu vậy?" Vương Thúy Hoa hỏi.
"Đi tìm hiểu tình hình, yên tâm, con không sao."
Tuệ Tử mặc áo khoác vào, lại qua nhà bên nhờ thầy Vương chiếu cố bà ngoại, rồi mới rời đi.
Trong lòng Vương Thúy Hoa giờ cứ rối bời, ban đầu là lo Tuệ Tử làm chuyện đ·i·ê·n rồ, nhưng nghĩ đến vẻ mặt âm trầm của Tuệ Tử, bà lại lo Tuệ Tử sẽ làm chuyện đ·i·ê·n rồ với người khác.
Ở nhà chờ đợi càng khiến bà thêm bồn chồn.
Tuệ Tử đi đến cơ quan, tìm Vương Hủy để hỏi thăm tình hình.
Vương Hủy cũng biết chuyện Trương Lệ Lệ c·h·ế·t, vẫn còn đang sốc, Tuệ Tử đến đúng lúc.
Trong văn phòng Vương Hủy, Vương Hủy rót cho Tuệ Tử một cốc nước nóng.
"Trưa nay ta ăn cơm, nghe được tin, nói có một bà lão sáng sớm dậy đi tập thể dục, thấy bên đường một con c·h·ó hoang đang gặm một quả cầu, lại gần nhìn mới thấy ——"
Bà lão mắc b·ệ·n·h tim suýt thì phát bệnh.
Cả thành phố đều chấn động.
Thành phố phương bắc này trị an khá tốt, bao nhiêu năm rồi không nghe nói có vụ án nào tàn ác như vậy.
Bây giờ toàn thành phố đang bàn tán về chuyện này.
"Hôm qua Trương Lệ Lệ còn tới chỗ chúng ta làm mưa làm gió, không ngờ, thế sự vô thường quá." Tuệ Tử nghe đến đây, trái tim đang treo lơ lửng ngược lại lại buông xuống.
Tuy nghe thì rất đáng sợ, nhưng thời gian xảy ra sự việc hoàn toàn có thể loại bỏ được nghi ngờ cho Vu Kính Đình.
Chiều hôm qua đến sáng hôm nay, Vu Kính Đình cùng Tuệ Tử ở trong b·ệ·n·h viện dưỡng thai.
Còn là phòng bệnh sáu người, nhân chứng rất nhiều, rất nhiều, có thể đoán Vu Kính Đình rất nhanh sẽ được về nhà.
"Ngụy Tứ đi cùng với cô ta à?" Vương Hủy hỏi, vẻ mặt đầy k·h·i·n·h b·ỉ.
"Đúng vậy, nhìn cái bộ dạng Ngụy Tứ kia xem, đi theo chị thì hống hách, đối với Trương Lệ Lệ lại thì ăn nói khép nép, chẳng khác gì chó."
Tuệ Tử vì chuyện của Vu Kính Đình mà trong lòng vẫn luôn không thoải mái, nói chuyện cũng thẳng thắn hơn nhiều so với ngày thường, không còn vòng vo nữa.
Bất ngờ hợp ý Vương Hủy.
"Hắn chính là một con chó, cô nói quá đúng."
"Còn cái chuyện hắn nói cô ở bên ngoài có người kia, tôi một chữ cũng không tin, tôi thấy cái bộ dạng chó má kia của hắn, là biết hắn đang sủa bậy!"
Vương Hủy đập tay xuống bàn, nhiều năm như vậy, coi như là có người nói cho bà câu công bằng.
"Chỉ cần cô là người ngay thẳng, sau này cô sẽ là chị em tốt của tôi!"
Quan hệ giữa người với người, thường thường rất vi diệu, câu nói nào chạm đến tận đáy lòng người khác, sau này sẽ là bạn bè.
Là bạn bè thật sự, không phải loại bạn bè xã giao.
Vương Hủy mở đài lên, kể lại chuyện cũ mà cô không muốn nhớ lại.
Vương Hủy và Ngụy Tứ kết hôn là do đồng nghiệp mai mối trong công ty, phần lớn các cuộc hôn nhân ở thời đại này đều như vậy.
Hai người đều là nhân viên công ty, Ngụy Tứ làm kế toán, Vương Hủy là nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng ở thời đại này cũng coi như công việc có danh tiếng, nếu mặt mũi không xinh, ăn nói không lưu loát thì không được phân công làm ở các siêu thị, bách hóa.
Hai người vừa quen biết chưa được bao lâu đã kết hôn, những điều không tốt bắt đầu xuất hiện sau hôn nhân.
Ngụy Tứ là người hẹp hòi, chuyện nhỏ cũng có thể suy nghĩ vẩn vơ nửa ngày, lại còn là cái loại suy nghĩ lén lút ở trong lòng.
Vương Hủy lúc đầu làm nhân viên bán hàng, trong công việc không thể tránh khỏi việc phải quan hệ giao tiếp với đàn ông.
Hễ cô nói chuyện nhiều với ai vài câu, Ngụy Tứ đều nhớ kỹ, không nói ngay ngày hôm đó mà chờ đến mười ngày nửa tháng sau mới đột nhiên hỏi tới.
"Cô không biết hắn đáng sợ đến mức nào đâu, có khi tôi đang ngủ mơ mơ màng màng, hắn lại ghé vào tai tôi hỏi, cái người này người kia là chuyện thế nào."
Vương Hủy bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy đó là ác mộng.
"Ghê tởm thật." Tuệ Tử nghe cũng thấy khó chịu, loại người này cũng có thể cưới được vợ à?
"Lúc đầu tôi cũng ngốc, còn thấy hắn để ý tôi nên mới như vậy, ai ngờ, hắn càng ngày càng quá đáng..."
Vương Hủy vốn thông minh, ăn nói khéo léo, rất được lãnh đạo công ty quý mến, nên cho cô lên chức quản lý.
Khi làm quản lý, tiền lương không nói, tay trong còn có quyền hành.
Những người nhờ cô giúp đỡ càng ngày càng nhiều, có khi có mặt hàng hút khách, Vương Hủy chỉ nghĩ cách là có thể khiến người ta mua được, ngày lễ ngày tết trong nhà liền có quà biếu.
Thời buổi kinh tế có kế hoạch, quản lý trung tâm thương mại không giống với hậu thế, rất là vẻ vang.
Sự nghiệp của Vương Hủy ngày càng thăng tiến, Ngụy Tứ ghen tị, tâm lý vặn vẹo nghiêm trọng, Vương Hủy tùy tiện nói gì đó, hắn đều cảm thấy Vương Hủy xem thường mình.
"Ban đầu chỉ cãi nhau, sau này thì u·ố·n·g r·ư·ợ·u, u·ố·n·g r·ư·ợ·u say vào lại đ·ộ·n·g t·a·y."
"Khinh!" Tuệ Tử chỉ dùng một chữ để biểu lộ sự khinh bỉ của mình.
"Tôi chịu không nổi, muốn l·y h·ô·n, nhưng bố mẹ tôi không đồng ý, người già đều là người thật thà, cảm thấy l·y h·ô·n mất mặt quá."
"Đánh người mà không mất mặt, l·y h·ô·n thì mất gì?" Tuệ Tử cũng không quá hiểu suy nghĩ của người lớn tuổi.
Thà để con cái bị đánh bị khinh bỉ, cũng không muốn cho con cái được giải thoát, lý do là sợ mất mặt.
Để ngăn cản Vương Hủy l·y h·ô·n, bố mẹ còn mua cho Ngụy Tứ một chiếc xe đạp, để lấy lòng con rể.
Việc này không những không làm cho Ngụy Tứ về gia đình sống tử tế mà ngược lại làm cho hắn càng quá đáng.
Cho rằng Vương Hủy không thể rời khỏi hắn, u·ố·n·g r·ư·ợ·u vào là lại đánh Vương Hủy, đánh xong lại q·u·ỳ xuống đất k·hó·c, vừa k·hó·c vừa tát vào miệng mình, nói lần sau sẽ không dám nữa.
Vương Hủy lúc đầu cũng mềm lòng, thấy hắn như vậy không đành lòng mà l·y h·ô·n.
Một phần là do cha mẹ gây áp lực, phần nữa là, những năm tháng này l·y h·ô·n không phải là chuyện tốt gì, thế nào cũng bị người chỉ trích.
"Thứ thúc đẩy tôi rời khỏi hắn là vào một buổi tối nọ, tôi nghe thấy tiếng động lạ ở dưới bếp." Vương Hủy đi theo tiếng động.
Thấy Ngụy Tứ vừa mài d·a·o vừa lẩm bẩm tên cô.
Hắn không bật đèn.
Trong căn bếp tối om, ánh trăng chiếu vào, hắt lên con d·a·o đang được mài sắc bén, phản chiếu ánh sáng âm u.
Lúc đó chân Vương Hủy run lẩy bẩy, cô sợ mình kêu lên, liền bịt miệng lại, dò dẫm bám theo tường run rẩy quay về phòng.
Đêm đó cô không ngủ được, Ngụy Tứ mài d·a·o xong trở về, còn ôm lấy cô.
Vương Hủy cố nén không run rẩy, nhưng nỗi sợ trong lòng không thể nào kìm nén được.
"Vợ chồng, không sợ nghèo, cũng không sợ khổ, chỉ sợ không tin tưởng nhau. Một khi không còn tin tưởng, thì thấy hắn làm gì cũng đều đáng sợ, tôi thật sự không thể chịu được nữa, liền ly dị."
Vương Hủy vừa nói xong, thấy vẻ mặt Tuệ Tử cổ quái, vội vàng đánh vào miệng mình.
"Cô xem tôi này, lại nói chuyện này với người đang có thai làm gì, có phải doạ cô sợ rồi không?"
Tuệ Tử nhìn Vương Hủy bằng ánh mắt ngơ ngác, một lời khó nói hết.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận