Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 208: Sợ ngươi liền là tôn tử (length: 7625)

Dưới ánh đèn đường, một bóng người lén la lén lút, lấy ra một xấp tiền từ trong túi, ném xuống đất.
Đang định làm như không có chuyện gì rời đi thì bả vai bị giữ lại.
Người kia giật mình, quay đầu lại, chỉ thấy Vu Kính Đình đang cười tươi rói.
"Ban ngày đánh ngươi còn nhẹ à?"
Người này có vết thương trên mặt, nhìn thấy Vu Kính Đình thì sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Bị túm cổ áo, loạng choạng một cái, nửa tấc cũng không nhúc nhích.
"Chạy đi! Có bao nhiêu sức thì dùng hết ra đi!" Giọng Vu Kính Đình rõ ràng không lớn, nhưng hung ác làm cho cẳng chân người kia run rẩy.
Tuệ Tử thấy người này mặt lạ, xác định nàng chưa từng gặp.
"Đại ca, ta sai rồi ——"
"Thả cái rắm ấy! Ngươi gọi ai là anh hả? Nếp gấp trên mặt mày ngươi kẹp chết cả con ruồi rồi!"
Tuệ Tử đứng bên cạnh không nói gì, lại bụm miệng cười một tiếng.
Đi cùng với hắn, cô gan ngày càng lớn, tên này luôn có thể biến không khí căng thẳng thành một vở hài kịch lớn.
"Ta thật là lần đầu! Anh thả tôi đi!" Người kia run lẩy bẩy.
"Lần đầu à? Ha ha, cái này là cái gì?!" Vu Kính Đình lấy từ trong túi ra một xấp giấy, quăng vào mặt người kia, "Trên này có phải dấu chân chó của mày không?!"
Người kia không ngờ hắn lại thu thập được nhiều chứng cứ như vậy, mặt mày xám xịt.
"Tôi, tôi đưa tiền cho anh, anh đừng nói ra!"
"Mẹ kiếp! Mày coi lão tử là ăn xin à? Nhận tiền rồi chúng ta thành cái gì, vợ chồng à?"
"Làm tiền bằng cách dọa nạt." Tiểu Trần lão sư giác ngộ cao độ.
Quân tử yêu tiền, nhưng phải kiếm bằng đạo lý.
"Đi, đi theo chúng ta đến đồn công an!" Vu Kính Đình lắc người, người kia ôm cột điện sống chết không buông.
Rải trò mê tín này không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn, cũng không bị xử phạt quá nặng, nhưng thấy bộ dạng người này sợ hãi thế kia, chỉ có một khả năng.
"Đây là tên chủ nhiệm nhà máy kia sao?" Tuệ Tử hỏi.
Nếu không phải có công việc chính thức mà lại có vẻ mặt tai to mặt lớn thế này thì cũng không đến mức sợ hãi như vậy.
"Ôi chao, vợ ta thật thông minh. Còn có thể suy luận nữa?"
"Các người mau thả tôi ra! Làm ầm lên như thế này, các người ở địa phương này đừng hòng sống nổi! Xưởng trưởng của bọn tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!"
Người kia thấy mua chuộc không được thì giận quá hóa cuồng.
"Nhà máy của anh ở đâu?" Tuệ Tử hỏi.
"Công ty thuốc lá! Đắc tội tôi chẳng khác gì đắc tội xưởng trưởng Phàn, muốn các người sống không yên đâu!"
"Vậy thì bọn ta thật là sợ quá đi mất." Vu Kính Đình cười ha hả.
Mười phút sau.
Vu Kính Đình phủi bụi trên tay, Tuệ Tử nheo mắt nhìn hắn.
"Vì sao anh luôn mang theo dây thừng bên người thế?"
Phía sau hai người, gã đàn ông đang bị trói vào cột điện, trên người còn kẹp những tờ giấy hắn viết về Vương mẫu nương nương.
Tuệ Tử cảm thấy túi của Vu Kính Đình như cái túi thần kỳ, sau này gọi hắn là "Đôrêmon" được đấy, cái gì cũng lấy ra được.
Nào là pháo tép, dây thừng trói người, hạt dưa, lê đông lạnh...
"Đi qua đi lại đừng bỏ qua à nha, chỗ này có người rải truyền đơn mê tín này ~ Ôi trời ơi ~" Vu Kính Đình hô lớn một tiếng, tiếng vọng đi xa.
Chỉ tiếc mình không mang theo cái kèn bên người, nếu không thì sẽ làm một bài "Trăm chim hót mừng", thu hút biết bao người đến xem.
"Anh là khỉ làm xiếc à?" Gã đàn ông tức tối.
Hắn sao cũng không thể ngờ, sau khi Vu Kính Đình bắt được hắn, lại không giải đến công an, cũng chẳng chịu thỏa thuận riêng.
Mà nghĩ ra một cái chủ ý ngu xuẩn như vậy, bắt hắn trói trên cột điện rồi gào to cho mọi người đến xem, đúng là nhục nhã mà!
"Anh làm chuyện hại người mà chẳng lợi gì cho mình, anh được cái gì chứ?"
Vu Kính Đình lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay, trước ánh mắt kinh ngạc của người kia, hắn mạnh tay lau nước mũi, sau đó vo khăn tay thành cục rồi nhét vào miệng người nọ.
"Ọe ——" Tuệ Tử buồn nôn đến tận óc.
"Ô ô ô!" Người kia phát ra tiếng phản kháng nghẹn ngào.
Vu Kính Đình dùng ngón tay lau mũi.
"Thật ngại quá các anh ạ, dạo này trời lạnh, nước mũi hơi nhiều."
"Phụt..." Vẻ mặt của người kia như sống không còn thiết gì nữa.
Vu Kính Đình hô hào một trận, thật sự gọi được mọi người đến.
"Chuyện này là sao vậy?" Người xem xung quanh hỏi.
"Bọn tôi hai người đi ngang qua đây, gặp tên này lén la lén lút, nhìn là biết không phải người tốt lành gì rồi, thế là tụi tôi chặn hắn lại lúc hắn đang phát truyền đơn." Vu Kính Đình đưa tiền và truyền đơn cho người xung quanh.
Mọi người xúm lại xem, ai nấy đều ồ lên.
"Gã này đúng là ác quá đi!"
"Đồ lừa đảo, chẳng phải mày hay đi rải cái này sao hả? Tối qua vợ tao nhặt được một cái, sợ phát khóc cả đêm!"
"Treo nó lên!" Vu Kính Đình hô hào dẫn đầu.
Mọi người một lượt vây lấy.
Vu Kính Đình thừa cơ kéo Tuệ Tử rời đi.
"Xong việc phủi tay áo, danh và công chìm trong bóng tối." Chờ đi xa, Tuệ Tử mới chậm rãi thốt ra một câu như thế.
"Treo hắn lên chẳng khác nào gọt khoai tây." Vu Kính Đình tỏ ý, xử lý mấy chuyện lặt vặt này, chả có cảm giác thành tựu gì cả.
"Nhưng mà, vì sao anh không bắt hắn báo công an?" Tuệ Tử hỏi.
"Nếu như chúng ta báo công an, kẻ chủ mưu đứng sau hắn có bỏ qua cho chúng ta không?" Vu Kính Đình hỏi ngược lại.
Tuệ Tử im lặng, quả thực là thế thật.
"Sao anh đoán được là Phàn Hoa xúi giục hắn tới?" Tuệ Tử lúc nãy cũng có nghĩ đến điều này, chỉ là nàng vẫn thiếu một chứng cứ xác thực.
"Thứ nhất, hắn vừa rồi đã hét lên rằng, xưởng trưởng sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
"Thứ hai, hắn nói khi ở nhà thầy Vương đòi đổi con trai lấy tuổi thọ, hắn nói con trai hắn thiểu năng, nhưng chiều tôi đi hỏi thăm được thì nhà hắn chỉ có con gái, không có con trai."
Tuệ Tử hít vào một hơi, da đầu tê rần.
"Cho nên, người đứng sau những chuyện này, thật ra là Phàn Hoa, còn tên chủ nhiệm nhà máy chỉ là chân chạy thôi sao?"
Tên Phàn Hoa này, thật sự quá đáng sợ.
Đầu tiên là tìm người thay mình đi tìm thầy phong thủy, đòi mượn con trai thiểu năng của người khác để kéo dài tính mệnh cho mình, một kế không thành sau đó, lại bảo thủ hạ của mình ra mặt đi rải trò này.
"Chỉ bằng bản thân hắn mà làm cho cả nửa thành phố náo loạn thế này, hắn đúng là có bản lĩnh thật."
Tuệ Tử quyết định, về nhà nàng sẽ viết bài đăng báo, vạch trần âm mưu của Phàn Hoa.
"Nhưng mà, Phàn Hoa biết việc làm của chúng ta hôm nay, e là sẽ trả thù chúng ta chứ?" Tuệ Tử có chút lo lắng.
Vu Kính Đình đã trói chó săn của Phàn Hoa lên cột điện, miệng còn bị nhét giẻ, kẻ thù như vậy sao có thể không báo?
"Sợ hắn á? Ông đây chẳng xem ai ra gì!"
Tuệ Tử ngẫm lại, rất hùng hồn, nếu mà đánh người ta một trận, thì cũng có thể giải quyết được gì đâu.
Nhưng mà cân nhắc kỹ hơn, người ta có thế lực ở địa phương, nàng cùng Vu Kính Đình hai đứa con nhà quê, mà cứ cứng đối cứng thì chắc chắn không xong.
Tuệ Tử cứ lo lắng dọc đường về.
Mới đến đây, đã bị cuốn vào thế giới dơ bẩn của lũ có tiền, nàng không thể ngồi chờ chết như vậy được.
Trong đầu hết nghĩ tới cái này, rồi lại đến cái khác, cuối cùng cũng nghĩ ra một chủ ý hay.
"Kính Đình, lát nữa anh làm như vậy." Sắp đến nhà rồi, Tuệ Tử vẫy tay gọi Vu Kính Đình.
Cô ghé vào tai Vu Kính Đình, kể hết một lượt, Vu Kính Đình cau mày.
"Em muốn để cho bọn chúng chó cắn chó à?" Đúng là quá thâm hiểm mà, cô nàng này.
"Ừ, trước mắt muốn an toàn thoát thân, chỉ có thể dùng cách này thôi. Lấy độc trị độc."
Kẻ tiểu tốt muốn an toàn thoát khỏi dòng xoáy thời đại, không dùng chút đầu óc thì làm sao mà được!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận