Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 612: Có này mẫu tất có này nữ (length: 7839)

Tuệ Tử cùng Vu Kính Đình khai giảng, từ đi làm biến thành đi học, bận rộn xoay vòng vòng.
Tuệ Tử thích ứng vẫn còn tương đối thuận lợi, Vu Kính Đình thì có chút khổ sở.
Hắn có thể thi đậu tất cả đều là nhờ Tuệ Tử ôn trúng đề, nội lực thật sự vẫn còn kém một mảng lớn, lại vào loại danh giáo đỉnh cấp này, muốn theo kịp bài vở, tiếng Anh cùng toán cao cấp phải tốn công sức rất nhiều.
Vào trường học mới phát hiện bị vợ hắn lừa dối.
Thư viện đúng là cùng vợ ngày nào cũng đi, nhưng không phải đi chơi, mà là đi học, trước khi thi nàng lừa hắn, cái gì thư viện vui vẻ thoải mái, đều là gạt con nít.
Càng là trường tốt, ý thức tự học của học sinh càng cao, thư viện đông nghịt người, góc khuất? Căn bản không tồn tại.
Có thể kiếm được chỗ ngồi cũng đã không tệ rồi, còn muốn tại thánh đường mà bày trò nhơ nhuốc, đừng có mơ!
Còn có chuyện Tuệ Tử nói đi rừng cây nhỏ chơi đùa, cũng chẳng khác gì nhau.
Vu Kính Đình hứng thú bừng bừng kéo Tuệ Tử đi qua, còn chưa vào rừng đã nghe thấy âm thanh.
Âm thanh học thuộc từ vựng, không phải mấy thứ ồn ào lộn xộn kia.
Vu Kính Đình tức giận bùng nổ.
Mấy người này học thuộc từ vựng không thể tìm chỗ nào vắng người à – Được thôi, rừng cây nhỏ trong mắt học sinh, chính là chỗ vắng người đấy.
Điều làm cho tên đầu đất không thể chịu nổi, không phải là mấy lời vẽ bánh trước khi thi của vợ không thực hiện được, mà là con người xảo quyệt này, nàng lại đặc biệt thản nhiên thừa nhận.
Đúng vậy, những lời trước khi thi đều là gạt ngươi đấy, thì sao nào? Ai bảo ngươi không chịu đọc sách, người ta nói gì ngươi tin đó? Câu chuyện này cảnh cáo chúng ta, đọc sách là để tránh bị lừa, có một số chuyện phải tự mắt nhìn thấy mới biết thật giả, không đến đại học xem thử, làm sao ngươi biết được bên trong có như trò đùa hay không? – Tuệ Tử đã nói như thế.
Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng với một kẻ đầu đất như Vu Kính Đình, lại chẳng nói lên cái lý lẽ gì.
Thế là Tuệ Tử bị Vu Kính Đình xấu hổ thành giận vác về phòng, cửa vừa đóng, vừa mở, thì đã qua giữa trưa hôm sau.
Chủ nhật không có tiết, Vương Thúy Hoa cũng thức thời không đến quấy rầy đôi trẻ, để cho bọn họ ngủ một giấc đến hừng đông.
Tuệ Tử đứng dậy, nhìn người đàn ông ngủ đến thỏa mãn, giận không có chỗ phát tiết.
Một chân đạp hắn xuống gầm giường.
Vu Kính Đình ngơ ngác ngồi dậy, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo mắt vô thức nhìn xung quanh, nhìn Tuệ Tử, lại cúi đầu nhìn bản thân, dường như đang hoang mang vì sao mình lại ngồi dưới đất.
Tuệ Tử nhìn vẻ mặt hắn, trong lòng thì thấy đáng yêu muốn c·h·ế·t, nhưng bên ngoài vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, một bộ lo lắng.
"Ông xã thân yêu, sao anh lại té xuống vậy?"
Vu Kính Đình vẫn còn trong mơ màng, tựa hồ cũng đang nghĩ, tại sao hắn lại ngủ dưới đất.
Cho đến khi nhìn thấy Tuệ Tử che miệng cười, mới phản ứng lại.
"Cô là muốn tôi c·h·ế·t phải không?"
Tuệ Tử la lên nhảy dựng, định chạy ra ngoài, bị Vu Kính Đình túm lại, đặt xuống tấm thảm.
Trần Lệ Quân đứng ở cửa gọi vài tiếng không ai trả lời, đi vào liền thấy cảnh này.
"Mấy cuốn sách đều nhét vào bụng chó rồi hả? Trường học của các người dạy mấy trò này?"
Tuệ Tử đỏ mặt bò dậy từ dưới đất, bị mẹ ruột bắt gặp, thật sự muốn c·h·ế·t cho xong.
"Tuệ Tử bị ngã, tôi đỡ nàng một chút."
Vu Kính Đình mặt không đổi sắc đứng dậy từ tấm thảm, cười hì hì nói với Trần Lệ Quân: "Trường học dạy chúng ta lấy giúp người làm niềm vui, mẹ xem phẩm chất của con có phải đang cưỡi tên lửa đi lên không?"
"Cái da mặt của con còn dày hơn tường thành nhà ta đấy, lúc con đỡ người, tay thì toàn chui vào trong áo người ta à?"
"Ấy, tay trượt thôi mà mẹ, người lớn tuổi như ngài sao lại đích thân đến đây, thế nào cũng phải để hai đứa con qua thỉnh an mẹ chứ." Vu Kính Đình tiếp tục cà lơ phất phơ.
"Hầm chút canh không hết, đổ đi thì tiếc, mang cho hai đứa, mẹ con đâu rồi?"
Tuệ Tử hậm hực, môi như muốn bĩu ra sau tai.
Rõ ràng là nấu riêng cho cô, còn cứ kiếm cớ lảm nhảm nói là canh thừa, bà già này thật chẳng đáng yêu chút nào.
"Không biết nữa, chắc dẫn bọn trẻ ra vườn cho cá ăn rồi."
Trường học có cái hồ, bên trong nuôi rất nhiều cá chép béo, ba đứa nhỏ nhà họ đều rất thích cho cá ăn, Vương Thúy Hoa thường hay hấp bánh bao, dẫn mấy đứa trẻ đi cho cá.
"Mẹ, sao mẹ đến đây vậy? Con không nghe thấy tiếng xe mà." Tuệ Tử nhớ mẹ mình ở cùng với người nhà, khoảng cách này còn rất xa.
"Ờ, mẹ đi bộ qua, các con làm cái gì mà mặt mày như thế kia? Chẳng lẽ các con không biết, mẹ đã chuyển ra ở ngay sân trước nhà con sao? Thật là hai đứa con bất hiếu."
Trần Lệ Quân thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của con gái và con rể, trong lòng có chút vui vẻ như người thành công diễn kịch.
"Mẹ dọn qua đây?!! Khi nào vậy? Sao không nói cho tụi con biết?"
"Nói cho các con làm gì, dù sao cũng không thiếu người chuyển đồ cho mẹ. Con nhìn cái gì đó, đừng tưởng rằng mẹ đến vì nhớ các con, mẹ chỉ lo gu thẩm mỹ của hai đứa làm ảnh hưởng đến cháu ngoại thôi, phải đến giám sát một chút."
"Con thấy mẹ là bị ông già đó càm ràm làm phiền đi?" Tuệ Tử một câu nói toạc ra bí mật.
Trần Lệ Quân hừ một tiếng.
"Còn không phải tại hai đứa con làm ông già kia phát điên, ngày nào cũng lảm nhảm lảm nhảm, nói đi nói lại nghe khó chịu."
Vu Kính Đình ở nhà ga nói móc Trần phụ, hắn rất hả hê, Trần phụ về nhà càng nghĩ càng giận.
Vốn đã là người bụng dạ hẹp hòi, gặp chuyện gì là lại càng không ra được, nhớ tới là lại lải nhải một trận.
Trần Tử Diêu ở nhà thì hắn càm ràm Trần Tử Diêu, Trần Tử Diêu về đơn vị thì ông ta lại tìm Trần Lệ Quân gây sự.
Trần Lệ Quân cũng mặc kệ ông ta, tức giận lên là lại ném đồ đạc.
Hai cha con cứ thế làm nhau tổn thương, chiến lực của Trần phụ căn bản không thể so với Trần Lệ Quân, ngày nào cũng giận đến sứt đầu mẻ trán, lúc cãi nhau còn chẳng lựa lời bảo bà ta cút đi, thế là Trần Lệ Quân vô cùng vui vẻ ôm quần áo chậm rãi đi ra ngoài.
"Lát nữa bảo Kính Đình đến chỗ mẹ lấy chút đồ." Trần Lệ Quân nói.
Tuệ Tử nghĩ là đồ ăn, kết quả Vu Kính Đình ôm một cái rương, bên trong toàn là đồ cổ đồ sứ.
"Mẹ, mẹ cũng giống như lão gia nhà chúng con vậy, có sở thích khảo cổ bất hợp pháp à?" Tuệ Tử cầm một cái bình hoa lên xem, nhìn dòng chữ phía dưới, nàng nghĩ sau này mình có thể mở bảo tàng tư nhân rồi.
"Mẹ sao có thể thấp kém như thế? Mấy thứ này đều là tang vật, để chỗ mẹ không thích hợp, cho con hết đấy."
Tang vật!
Tuệ Tử bị từ này dọa cho giật mình, trong đầu như xuất hiện hình ảnh mẹ mình bị còng tay mang đi, muốn nói lại thôi, nghẹn hồi lâu mới nói:
"Mẹ…đi đầu thú đi."
Trần Lệ Quân dở khóc dở cười, sao bà có đứa con gái ngốc nghếch như thế chứ?
"Con đang nghĩ gì vậy? Đây đều là mẹ lượm lặt từ chỗ ông già đó đấy – tóm lại là cho con."
Tuệ Tử mãi về sau mới biết, mẹ mình lại thất đức đến mức nào.
Trần Lệ Quân cũng là người học mỹ thuật, bây giờ tuy làm công việc không liên quan gì đến ngành mỹ thuật, nhưng trong giới có không ít người quen.
Trong những người quen này, lại có người am hiểu làm đồ sứ giả.
Trần phụ thích đồ cổ, trong nhà có không ít đồ cổ, có cái do tổ tiên truyền lại, có cái do ông tự tìm kiếm bằng mọi cách.
Trần Lệ Quân bèn nhờ bạn của bà ta làm giả y như thật, sau đó thừa dịp Trần phụ không để ý thì tráo đổi đồ thật bằng đồ giả, lúc cãi nhau thì chọn đồ giả mà đập, thế là gọi là không có chứng cứ.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận