Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 132: Thỉnh gọi hắn tại lớn mật (length: 7692)

"Ta định là sẽ mời gia gia ra ngoài, đặt trước mặt bà nội, để nàng xem mặt gia ta, nói thẳng trước mặt gia ta là không nhận cha ta."
Vu Kính Đình hai mươi tuổi, lý lẽ hùng hồn nói ra tính toán của mình.
Hắn không can dự vào những khúc mắc tình cảm của thế hệ trước, cũng chẳng buồn quản cha hắn rốt cuộc là con của ai.
Nếu như căn nguyên của mọi chuyện này đều là từ gia gia mà ra, vậy thì đem gia gia "mời ra" từ mộ tổ.
"..." Đây chẳng phải là đào mộ tổ sao? !
Tình cảm là vị gia này cho rằng, thêm vào chữ "mời" một cách lễ phép thì sẽ không bị coi là đào mộ tổ à? !
Mười năm tháng năm lắng đọng, từ mười tuổi biến thành hai mươi tuổi, cũng chỉ tăng thêm một chút xíu lễ phép ngoài miệng?
Tuệ Tử thật sự không biết nên nói gì cho phải.
"Quan tài lớn như vậy, ngươi làm sao 'mời'?"
"Lấy đầu xương ra là được."
"! ! !"
Tuệ Tử mường tượng ra, Vu Kính Đình, không, phải gọi hắn là kẻ liều lĩnh mới đúng!
Cái tên liều lĩnh này, tay cầm đầu xương của gia hắn, xâm nhập vào nhà bà Vu, đặt ngay trên giường của bà lão.
Ôi trời ơi, có viết cũng không ai dám viết như vậy, tên này cũng quá lộng hành đi?
"Ngươi không sợ ông gia... báo mộng cho ngươi à? À, ngươi không sợ, vì ma quỷ cũng sợ ác nhân mà."
Tuệ Tử thậm chí có cảm giác quen thuộc là đến ma quỷ cũng sợ hắn.
Gã này quả thực khắc hai chữ ngông cuồng lên trán.
"Tiểu nương môn, ngươi nói ai là ác nhân?"
Vu Kính Đình nhe răng, Tuệ Tử không dám lên tiếng.
Nàng làm gì có bản lĩnh như ma quỷ kia chứ, kiểu "ác nhân" này nàng cũng sợ nha, rốt cuộc, cái kiểu không rửa chân đã lên giường, còn thả tất cạnh gối đầu gì đó, quá hãi hùng.
"Hơn nữa ta không tin quỷ thần, cho dù là thật có, lúc còn sống lão gia tử thương ta lắm, ông ta sẽ không làm gì ta đâu, ta cũng có làm việc trái với lương tâm đâu, kẻ nên run sợ là bọn họ mới đúng."
"À." Tuệ Tử gật đầu, hình như suy xét kỹ cũng thấy đúng là như vậy thật.
Vu Kính Đình vốn định nói ra tính toán của mình, hù cho nàng chạy về nhà.
Cái cô nương này gan còn bé hơn cả hạt đậu nành.
Hôm qua nàng ra nhà kho lấy đồ, thấy con chuột đã la oai oái rồi, mặt mũi tái mét vì sợ hãi.
Xương cốt kinh dị thế này, hắn không tin nàng có thể nhìn nổi.
"Ngươi à cái gì, còn không mau đi đi?"
Tuệ Tử không trả lời hắn.
Sờ soạng tường đất nơi mật thất của Vu Kính Đình, nơi này nhìn thế nào cũng không giống tự nhiên hình thành, chẳng lẽ - - "Cái này, không phải là ông ngoại đào cho ngươi đó chứ?"
Hắn lộ vẻ mặt "Sao ngươi biết hay vậy" .
Thì ra đúng là thế à.
"Kính Đình, nhân lúc hôm nay đường dễ đi, ngươi dẫn ta đến phần mộ xem ba ta đi, ta vẫn chưa từng đến đó."
"Nếu như ngươi nghĩ có thể ngăn cản ta thì ngươi quá ngây thơ."
"Ừ ừ, ta không cản ngươi, ta chỉ xem ông ngoại." Tuệ Tử ra vẻ hết sức nghe lời, cứ như con thỏ trắng nhỏ.
"À, nếu ngươi không sợ xem xương thì đi theo. Nói thật, nghĩa địa chỉ là một đống đất, ngươi đi làm gì cho phí công?"
"Ta muốn thắp hương cho ông ngoại, cảm ơn ông đã cho ngươi gen tốt như vậy."
Tuệ Tử vuốt bụng, mặt đầy ánh sáng của tình mẫu tử.
"Hy vọng con trong bụng ta, cũng giống như ngươi, tràn đầy tinh thần trách nhiệm với gia đình."
"Nịnh nọt vô ích." Hắn lạnh lùng nói thêm, "Không quan tâm là nịnh nọt ta hay là nịnh nọt ông ngoại đã khuất của ngươi, cũng đều vô ích, cha ta có thể phù hộ cho ngươi... còn thiếu ta -"
Thức ăn, chữ này còn chưa kịp nói ra miệng.
Tuệ Tử đưa tay che miệng hắn lại, ra dấu suỵt.
Có người tới.
Vị trí của hai người hiện tại đang ở dưới đáy dốc, người trên kia sẽ không nhìn thấy người ở dưới đáy.
"Lão nhị, ngươi giúp ta trông chừng, ta đi ra ngoài một lát." Là giọng bà Vu.
"Đi ra ngoài" theo tiếng địa phương, nghĩa là đi tiểu.
"Mẹ, mẹ từ trưa đến giờ đi bao nhiêu lần rồi, cũng không thấy mẹ uống bao nhiêu nước, sao mấy hôm nay mẹ cứ đi nhà vệ sinh thế?"
"Chắc là do trời lạnh thôi, với lại cũng hơi đau, để quay đầu tìm đại phu bốc ít thuốc uống đi."
Bà lão không lên tiếng, có lẽ là đã đi chỗ không có ai để đi cho tiện.
Nghe nhị gia lẩm bẩm:
"Đi khám bệnh thì không mất tiền à? Uống gì thuốc men, người già thật phiền phức."
Một lúc sau, bà Vu giải quyết xong, tiếng nói lại theo phía trên truyền xuống.
"Lão nhị, ngươi nói rốt cuộc nhà Thiết Căn có chịu lấy tiền ra không? Sao ta thấy cái cô vợ sao chổi kia của nó, hình như đang giả vờ bệnh thì phải?"
Giọng bà Vu truyền xuống từ phía trên.
Tuệ Tử dùng tay so mũi mình, sao chổi, đang nói nàng đó hả?
Nàng đâu có giả bệnh, nàng chỉ là đang chịu đựng đói bụng thôi mà.
"Ta đã sớm nhìn ra rồi, con nhỏ đó không phải là loại tốt đẹp gì." Nhị gia nói.
Vu Kính Đình bắt đầu bẻ khớp ngón tay, vẻ mặt đầy hung tợn, nếu Tuệ Tử không kéo lại, chắc chắn hắn đã xông lên đánh người rồi.
Hai mẹ con bà Vu cố ý chọn chỗ vắng người tán gẫu, lại đứng ngay trên đầu Vu Kính Đình và Tuệ Tử, nán lại nói chuyện.
"Nếu không có cái con sao chổi kia ở trong quấy rối, với cái dáng vẻ si tình ngốc nghếch của Thúy Hoa kia, chỉ cần hù dọa nó bằng mồ mả lão tứ, nó sẽ đồng ý ngay, Thiết Căn sẽ không dám trái ý mẹ nó đâu, nếu thực sự không được thì ta sẽ gọi Thúy Hoa ra riêng."
"Đúng vậy, để đến ngày mai thì gọi Thúy Hoa ra riêng, còn cả ông đội trưởng tiểu khu đó, ngươi đã nhờ vả chưa?" Bà Vu hỏi.
"Đã nhờ rồi, cũng bỏ tiền ra không ít, hắn đã hứa với ta sẽ động tay động chân vào mấy bản hợp đồng, mỗi một đầu bò sẽ chia thành mười phần, rồi dán lên trên nóc hòm, đến lúc đó ta cùng anh cả và mẹ, ba người chia ba phần, còn lại bảy phần để nhà Thiết Căn mua."
"Có nên nói cho Thúy Hoa, thêm cả phần nhà nó vào không, vậy thì ta sẽ được một nửa bò đấy."
"Nói cho nó làm gì? Không được đâu, Vu Thiết Căn và con vợ của nó một bụng quỷ kế, nói cho nó, không chừng Thiết Căn lại chơi xỏ chúng ta."
Hai mẹ con đứng ngay trên đầu Vu Kính Đình và Tuệ Tử, đem tất cả những lời này nói ra hết, rồi mới lần lượt rời đi.
Tuệ Tử nghe trên đầu không còn động tĩnh nữa, mới thả tay ra khỏi miệng của Vu Kính Đình.
"Tiểu nương môn! Ngươi muốn mưu sát chồng ta hả?!" Vu Kính Đình suýt nữa bị nàng bịt chết.
"Ta không bịt miệng ngươi thì ngươi chửi chúng thế nào?"
"Ông đây thật sự muốn đánh người mà, ngươi nghĩ là cái móng vuốt nhỏ xíu của ngươi có thể ngăn cản được ta à?"
"Vu Thiết Căn, ta có chuyện muốn nói với anh đàng hoàng mà, tay thì vẫn là tay thôi, cái gì mà móng vuốt vậy?" Tuệ Tử tức giận vô cùng, lại gọi hắn Thiết Căn.
Chỉ cần nhắc đến cân nặng, là y như rằng nàng sẽ nổi quạu lên.
"Có da có thịt một chút thì mới tốt, cái này gọi là tay vượng phát tài lộc." Vu Kính Đình chọt chọt bàn tay tròn trịa của nàng, đúng là đẹp.
Tuệ Tử quay mặt sang một bên, chừng một phút sau, lại quay mặt lại.
"Ngươi chính là đồ óc quả hạch đào, cần phải đập mới được!"
Vu Kính Đình cười thành tiếng, còn là cái kiểu cười cực kỳ thoải mái, vừa cười vừa xoa đầu nàng.
"Về sau ngươi cứ ngoan ngoãn học hành cho tốt đi, chuyện chửi mắng đối với ngươi mà nói thì quá khó."
Tức tối cả một phút đồng hồ, chỉ có thể nói ra được mỗi một câu như thế?
Tuệ Tử ra sức muốn dùng lời lẽ để biểu đạt sự phẫn nộ của mình, kết quả lại bị hắn chế giễu là không có năng khiếu chửi mắng!
Tức đến hai gò má cũng phồng lên, một chút sát khí cũng không có, càng khiến Vu Kính Đình thấy thích thú.
"Đừng tức giận nữa, ta cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, ngươi mà ngồi hỏa tiễn cũng không đuổi kịp cái mức độ thất đức của ca ca ta đâu."
Tuệ Tử lại bị hắn chọc cười, cái tên này một khi đã mở mồm ra rồi thì ngay cả chính mình cũng không tha nữa là.
Cười đã rồi, Tuệ Tử bỗng suy nghĩ, phản ứng lại.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận