Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 400: Danh phù kỳ thực tiểu phúc oa (length: 7807)

Một đồng nghiệp từ Bộ Giáo dục dẫn người từ bộ phận khác đến, có việc gấp cần tìm Tuệ Tử.
Có đoàn khảo sát quốc tế, yêu cầu người phiên dịch tiếng D tại hiện trường.
Tuệ Tử giỏi mấy ngoại ngữ, chuyện này trong giới đều biết.
Người phiên dịch đã tìm trước đó đột nhiên bị ốm, thấy sắp đến giờ hẹn, lãnh đạo nghĩ đến còn có nhân tài như Tuệ Tử, bèn tìm nàng cứu nguy.
Lúc này đã chín giờ tối, nói đoàn khảo sát sắp đến, phải để Tuệ Tử qua hỗ trợ tiếp đón một chút.
Chuyện này Tuệ Tử đương nhiên không từ chối, chỉ là đã muộn, Vu Kính Đình không yên tâm, dứt khoát bọc hai đứa nhỏ kín mít rồi cõng trên lưng, cùng Tuệ Tử đi.
Tuệ Tử ở khách sạn phiên dịch cùng các lãnh đạo, hắn liền ở chỗ không người chờ.
"Kính Đình, sao ngươi lại ở đây?" Đỗ Trọng đến, vừa thấy Vu Kính Đình liền tiến lên chào hỏi.
"Vợ tôi ở trong." Vu Kính Đình chỉ xuống.
Vì có khách nước ngoài, hôm nay khách sạn cố ý trang trí, đèn neon ngũ sắc đối ứng với con đường không một bóng người, như thể Vu Kính Đình và Tuệ Tử lúc này, đang ở hai thế giới khác nhau — đây là Đỗ Trọng tự nghĩ ra.
Trong mắt Đỗ Trọng, Vu Kính Đình thành một kẻ đàn ông nghèo túng, theo không kịp bước chân của Tuệ Tử, trên người còn đeo hai đứa con, trông hết sức thê lương… "Tiểu Củ Cải nhà ngươi lớn thêm chút rồi phải không?" Đỗ Trọng đưa tay trêu hai đứa bé.
Muộn như vậy mà hai đứa nhỏ vẫn không quấy khóc, trong móc treo của ba chúng đang ngủ say sưa, tinh thần rất tốt.
Đỗ Trọng xây nhà máy ở đây, lần trước thấy hai đứa là một tháng trước, mới một tháng không gặp mà hai đứa đã thay đổi, trắng trẻo mập mạp đáng yêu, khiến Đỗ Trọng đặc biệt thèm thuồng.
"Ăn được ngủ được, không phải là sẽ lớn sao — Anh đến đây làm gì?" Vu Kính Đình hỏi.
Đỗ Trọng thở dài.
"Đừng nói nữa, lão già nhà tôi báo tin, nói trong đoàn khảo sát có mấy chuyên gia máy móc rất giỏi, muốn nhân cơ hội này làm quen, tốt nhất có thể cho dây chuyền sản xuất nhà máy chúng tôi chút ý kiến, nhưng anh cũng thấy đấy…"
Anh ta còn không vào được, chỉ có thể canh ở đây, thử vận may.
"Nếu không có gì bất ngờ, mấy ngày nay tôi phải ngồi chực ở đây, cũng không biết mấy vị chuyên gia đó có ra ngoài dạo không…"
Đáng nói hơn là, Đỗ Trọng còn không biết chuyên gia như thế nào, lại không thể trái lệnh "kế hoạch chiến lược" của lão già nhà, chỉ có thể khổ sở ngồi đây.
"Đợi vợ tôi ra, nhờ cô ấy giúp hỏi?" Đề nghị của Vu Kính Đình khiến hai mắt Đỗ Trọng sáng lên, đúng nha, còn có mối quan hệ này mà.
Hai người ở ngoài chờ khá lâu, Tuệ Tử vẫn chưa ra.
Lúc này nhiệt độ hơi giảm, Vu Kính Đình lo các con bị lạnh, liền lên xe của Đỗ Trọng đợi.
Hai người luôn nhìn ra bên ngoài, thấy có một tên đầu vàng ra, Đỗ Trọng liền lao ra.
Anh ta vừa khoa tay múa chân vừa nói chuyện với người ta, khiến cho tên đầu vàng kia một đầu dấu chấm hỏi, thiếu chút nữa thì gọi bảo vệ.
Đỗ Trọng thất bại ê chề trở về.
Ủ rũ cúi đầu ngồi trong xe, muốn hút thuốc mà thấy hai đứa nhỏ của Vu Kính Đình nên không dám làm, chỉ có thể buồn bã ngồi đó vò tóc.
"À đúng rồi, lần trước kẻ cướp mối làm ăn thu mua dược liệu nhà anh, tìm được là ai chưa?" Đỗ Trọng thấy khó chịu, chỉ có thể tìm đề tài khác để chuyển sự chú ý.
Vu Kính Đình trước đó trữ một lô dược liệu, lúc trữ thì gặp một đám người khác cũng thu, Vu Kính Đình bèn bảo đàn em giả làm người bán dược, dò hỏi xem là ai.
"Chưa, đối phương rất giảo hoạt, vốn đã muốn mắc câu, nhưng đến lúc giao dịch cuối cùng lại bị hắn chạy."
Vu Kính Đình nhắc tới chuyện này cũng tức giận.
Bố cục của hắn vốn rất hoàn hảo, còn định nhân cơ hội này làm vẻ vang trước mặt Tuệ Tử một chút.
Kết quả đàn em lòng tốt làm hỏng việc, quá nôn nóng hoàn thành nhiệm vụ Đình ca giao, lúc giao dịch lại cứ hỏi han người ta nhà cửa, làm người ta sợ chạy.
Manh mối cứ vậy mà đứt.
Bất quá dạo này cũng không có chuyện gì khác, nhà họ Phàn bên kia rất yên tĩnh, không có ai gây sự với việc nhỏ nhặt của nhà Vu gia, nên Vu Kính Đình tạm thời cũng không quá để tâm đến người âm thầm thu dược.
"Chuyện này anh cũng đừng để ý, tôi sắp thu mua dược liệu rồi, anh đưa trước một nửa trong hai kho thuốc kia tới đây, tôi sẽ giúp anh để ý, xem có ai ngoài các anh còn thu thuốc không."
Ý của Đỗ Trọng Vu Kính Đình hiểu rõ, chỉ giao một nửa dược liệu, vì Đỗ Trọng muốn giữ lại một nửa còn lại làm lá bài tẩy, có thể nói hai vợ chồng Tuệ Tử chính là vũ khí bí mật của Đỗ Trọng, là tuyệt đối pháp bảo của anh ta để đối phó gia tộc.
"Haizz, nói thật, hay là để tôi làm bố nuôi cho hai đứa con nhà anh đi?" Đỗ Trọng thèm thuồng nhìn hai củ cải nhỏ, "Ba tôi xem ảnh con anh đều phát điên rồi, một tuần giới thiệu cho tôi những ba cặp đấy."
Không được làm bố thì làm bố nuôi cũng được mà.
"Chuyện này anh đừng nói với tôi, anh đi nói với mẹ tôi ấy, nhưng phải nói trước, bà già nhà tôi chưa chắc đã vừa mắt anh đâu, bà ấy phải xem bát tự."
Vu Kính Đình đã quen với những yêu cầu thế này.
Cứ thấy hai đứa nhà hắn, ai cũng muốn nhận kết nghĩa, càng không biết xấu hổ muốn kết thông gia từ nhỏ.
Lão Vương ở sát vách, thấy là không dời nổi bước chân, nhất quyết bắt Tiểu Tự Nhi nhà hắn làm con dâu tương lai.
Vu Kính Đình liếc mắt nhìn cháu trai nước mũi lòng thòng của lão Vương, suýt nữa không phì cười đến tận mang tai, vậy mà còn dám mơ tưởng đến con gái hắn?
Nếu không phải Tuệ Tử ngăn lại, có lẽ hắn đã rút hết hơi bánh xe đạp của lão Vương rồi.
"Anh thay tôi nói với mẹ anh đi, lần này thu mua thảo dược, tôi cho anh thêm 5 phần trăm — không, 8 phần trăm lợi nhuận!"
Vu Kính Đình cau mày.
"Anh thích hai đứa con nhà tôi đến thế sao?"
Đỗ Trọng cười hì hì xoa tay, thích là thích thật, nhưng cũng không phải không có ý tưởng khác.
"Kính Đình, anh không thấy hai đứa nhà anh đặc biệt chiêu tài à?"
"Hả?"
"Mỗi lần tôi đến nhà anh, ôm con nhà anh xong về chơi mạt chược đều có thể thắng, lần trước Tự Nhi tè lên người tôi, haizzz, tôi về toàn ngày ù luôn đó, ngày ù anh thấy chưa?"
Đỗ Trọng hôm đó thắng mềm tay, càng nghĩ càng cảm thấy là do nước tè của cô bé kia có tác dụng.
Lần sau đến cố ý ôm hai đứa thêm chút nữa, anh ta cũng không biết đứa nào chiêu tài như vậy, dứt khoát ôm cả hai, vừa ra khỏi nhà lão Vu đã đi đánh mạt chược, quả nhiên, lại thắng.
"Chắc là trùng hợp thôi, anh lại làm thật à?" Vu Kính Đình ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại bội phục sự quan sát của Đỗ Trọng.
Việc hai đứa con nhà bọn họ mang phúc khí sinh ra vào giờ tốt không ai biết, mà anh bạn này bằng quan sát có thể nhìn ra, bảo sao người ta làm ăn được, đầu óc quả thật không phải dạng vừa.
"Sao lại không thật được? Nào, để chú ôm chút nào, thằng mập mạp này, sao mà yêu thế chứ ~"
Đỗ Trọng ôm Tự Nhi, hôn một hồi lên mặt bánh bao của Tiểu Bàn.
Mắt to của Tự Nhi chớp chớp, tràn đầy linh khí.
Đỗ Trọng ôm Tự Nhi một hồi thì thấy đau bụng, xuống xe tìm nhà vệ sinh.
Vu Kính Đình chọt mũi nhỏ của con gái cười nói:
"Đúng là tiểu phúc tinh, để tên ồn ào này ôm một chút đi, ba con được yên tĩnh — A? !"
Tầm mắt Vu Kính Đình dừng lại phía trước, mắt đột nhiên trợn lớn.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận