Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 961: Cái gì là chân nam nhân (length: 8210)

"Lão bản thật là có thân thủ quá đỉnh rồi."
Vị khách hàng vừa ký hợp đồng đi ra, hắn còn đứng từ xa qua lớp kính nhìn thấy hết, trong lòng sùng bái Vu Kính Đình vô cùng.
Vu Kính Đình phất phất tay, ngay cả tâm tình hàn huyên cũng không có, quay đầu hỏi Tuệ Tử.
"Có bị thương không?"
Tuệ Tử cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hai phút ngắn ngủi vừa rồi, đối với nàng quả thực là một sự giày vò dài dằng dặc.
"Mau xem hai đứa nhỏ thế nào." Thanh âm Tuệ Tử khàn khàn như bị giấy ráp mài qua, nàng thực sự đã quá sợ hãi.
Đông Đông bị thương không nặng, bị heo đá một chút, không bị tổn thương đến gân cốt, cũng không đạp vào chỗ nguy hiểm, bầm tím mấy ngày là có thể khỏi.
Trần Đông mới là thảm nhất.
Một bên mắt cá chân không thể động đậy, khắp người nhiều vết thương, cả người dính đầy nước tiểu.
Bây giờ trời cũng lạnh, gió thổi, nước tiểu heo thấm ướt quần áo lạnh thấu xương.
Lúc này hắn quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, mặt vùi xuống đất, trong lòng vô cùng ảo não.
Hắn lại mất mặt trước Tuệ Tử, mà còn mất mặt đến mức này.
Định làm anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả lại chật vật không chịu nổi, còn bị dính một thân nước tiểu.
Tiếng thơm lại bị Vu Kính Đình giành lấy.
Phỏng chừng tên hay gây chuyện kia, chắc là đang cười đến rụng cả răng rồi đi?
Trần Đông đang ảo não, trên người bỗng ấm lên.
Vu Kính Đình cởi áo khoác âu phục ra, khoác lên người hắn.
Còn đem bộ âu phục mang hơi ấm cơ thể mình cách ly với gió lạnh. Chất liệu mỏng nhẹ ấm áp, còn có hương thơm xà bông đặc trưng của nhà lão Vu.
"Lão bản, cái này là chất liệu Mink đúng không? Hay là không cần cho tôi." Một nhân viên bên cạnh nhìn thấy không nhịn được nói.
Bộ âu phục này của Vu Kính Đình không hề rẻ a, làm từ tơ lụa lông cừu nguyên chất, 100% lông dê, ai mà có được một bộ như thế lúc này thì còn gì bằng?
Trần Đông bị nước tiểu heo làm ướt hết cả người, bộ âu phục cao cấp này khoác lên liệu có còn giặt sạch được không?
"Không cần, cái này cứ thế được rồi." Vu Kính Đình đắp kín cho Trần Đông, thấy hắn đau đến không đứng dậy nổi, xoay người bế hắn lên.
Hành động này khiến Trần Đông ngây người.
"Ráng một chút, sẽ đưa ngươi đến bệnh viện ngay." Vu Kính Đình bảo Tuệ Tử lục chìa khóa xe trong túi anh, còn anh thì bế Trần Đông lên xe.
Việc ký hợp đồng đã làm xong, còn lại chút công việc cuối, để Trần Hạc đến làm là được.
"Đại lão bản của các cậu quả là người nhân nghĩa."
Trước khi cửa xe đóng lại, Trần Đông nghe được lời cảm thán của khách hàng mua lòng heo.
"Không cần ngươi quan tâm ta, giờ lại không có người ngoài, ngươi làm bộ cho ai xem đấy?" Trần Đông nhỏ giọng nói.
Vu Kính Đình ôm hắn áo sơ mi trắng cũng dính một chút, lúc này anh đã đổi qua ghế lái, để Tuệ Tử về phía sau chăm sóc hai đứa nhỏ.
"Để dành sức mà ba hoa đi, tới lúc nào rồi còn cãi cọ?" Vu Kính Đình cũng không nổi giận với hắn, thuận tiện giải thích hành động của mình, "Mặc dù ta xem thường ngươi, nhưng đối với người cứu vợ ta, ta không tiện đến mức bỏ đá xuống giếng."
Trần Đông như bị một tảng đá lớn nện xuống đầu, mà trên tảng đá còn khắc hai chữ lớn: Tầm vóc.
Trong khoảnh khắc này, hắn rõ ràng nhận thức được, Vu Kính Đình không giống hắn.
Đáp án mơ hồ trong lòng đã có chút rõ ràng.
Có lẽ hắn không biết vì sao Tuệ Tử không yêu mình, nhưng đã mơ hồ rõ vì sao Tuệ Tử thích Vu Kính Đình.
Người đàn ông này một khi nghiêm túc, quả thật lấp lánh tỏa sáng.
Đông Đông cũng bị thương, nhưng cả quá trình nó đều giữ im lặng, không hề nhắc đến khả năng đây là âm mưu của Trần Đông.
Tuệ Tử không nhắc, nó cũng không có ý muốn nói.
Trần Đông giờ phút này trong lòng lo lắng bất an, hắn nhìn thấy Đông Đông cùng Tuệ Tử cùng nhau xuất hiện, cũng đã đoán được rất có thể Đông Đông biết gì đó, mới chạy đến túm Tuệ Tử giải vây.
Nếu như chuyện này bị Vu Kính Đình biết, với cái độ thất đức của Vu Kính Đình, chẳng lẽ lại không chơi chết hắn sao?
Nhưng mà Đông Đông cái gì cũng không nói, mục đích của nó rất rõ ràng, là bảo vệ tốt Tuệ Tử và Vu Kính Đình, sau khi tâm nguyện đã thành, cũng không muốn làm kẻ bỏ đá xuống giếng.
Lời nhắc nhở trước đó của Vu Kính Đình dành cho Trần Đông lại vang lên trong đầu Trần Đông.
Hắn càng thấy rõ sự khác biệt giữa mình và Đông Đông.
Những điều tốt đẹp kiếp trước của hắn, đều là vì để lấy lòng Tuệ Tử mà diễn ra, tự mình làm ra.
Đông Đông bản thân đã là một người như thế, không cần phải diễn, trước sau như một.
Cho nên Tuệ Tử mới nhận nuôi Đông Đông, chẳng lẽ không phải là một loại nhớ nhung khác với Trần Đông của kiếp trước sao?
Nghĩ đến điểm này Trần Đông đột nhiên cảm thấy sống mũi rất chua xót.
Hắn chỉ là làm bộ, mà kiếp này nàng đã gặp được một người con nít đủ để thay thế hắn.
Chuyện này giống như sơn trại gặp phải chính phẩm vậy.
Có lẽ nàng không còn cần một người con nuôi thấp kém động cơ không thuần như mình nữa, tất cả ngày hôm nay, đều là hắn tự gieo gió gặt bão.
Đau đớn trên mặt làm Trần Đông đang hối hận tự trách bừng tỉnh.
Tuệ Tử đang cẩn thận sờ lên mặt hắn.
"Vừa rồi sao con không buông tay ra, mặt mày sưng vù thế này, không thành tướng heo sao? Sau này con dâu ta còn xem trọng con nữa không?"
Thái độ lo lắng của nàng làm tim Trần Đông như bị cứa thêm một nhát dao, hắn không muốn nàng đối xử với hắn như vậy.
Hắn thà Tuệ Tử đánh mắng hắn, cũng không muốn nàng dùng thái độ của một người mẹ quan tâm hắn.
Hắn đẩy tay Tuệ Tử ra, tức giận nói với Vu Kính Đình:
"Dừng xe! Thả ta xuống đi!"
Vu Kính Đình thắng gấp.
"Ngươi tè ra quần rồi hả?"
". . ." Trần Đông bị câu nói không đầu không đuôi này của anh làm cho tức đến quên mất mình muốn nói gì, ba giây sau mới phản ứng lại.
"Ta không cần các ngươi đồng tình ta! Chính ta đã động tay động chân vào con heo, chính ta đã làm nó tấn công Vu Kính Đình, đều là do ta! Ta tự gieo gió gặt bão, ta tự làm tự chịu, các ngươi muốn trả thù ta ghét bỏ ta đều được, không cần đến đồng tình!"
Sau khi hô lên, Trần Đông vừa thấy thoải mái vừa thất vọng.
Hắn cuối cùng cũng chẳng có gì cả.
Từ giờ về sau, Vu Kính Đình muốn trả thù hắn thế nào đều tùy ý, hắn bỏ cuộc.
So với ánh mắt thương hại của Tuệ Tử, hắn thà chịu Vu Kính Đình trả thù, dù sao hắn cũng là đàn ông mà.
"Ồ, chỉ thế thôi hả?" Vu Kính Đình lại khởi động xe, tự nhủ, "Còn tưởng rằng cậu cuống cuồng đòi xuống xe vì tè ra quần, hóa ra chỉ có chút chuyện đó thôi sao?"
"Chuyện này còn nhỏ? ! Anh nghe không hiểu tiếng người sao, tôi lợi dụng chuyên môn của mình, động tay động chân vào con heo, nếu như Tuệ Tử không tới, thì chính anh đã bị heo đuổi chạy rồi!"
"Chuyện đó không cần cậu nói, ta không có ngốc, hơi suy nghĩ một chút liền biết chuyện gì."
Câu trả lời của Vu Kính Đình làm Trần Đông giật mình, anh ta biết sao?
"Vợ ta dẫn Đông Đông đột nhiên xuất hiện, con heo lại xui xẻo phát điên như vậy, mà cậu nhóc cậu lại đội cái thứ đồ chơi kia xuất hiện, nghĩ cũng biết là cậu giở trò quỷ."
"Anh biết là tôi, mà vẫn muốn cứu tôi ——?"
"Chuyện nào ra chuyện đó, chuyện cậu nhóc gạt ta, đợi đến lúc cậu khỏe lão tử sẽ tính sổ với cậu, nhưng cậu cứu vợ ta, ta không thể để cậu chết trước mắt ta."
Đông Đông ở bên cạnh lặng lẽ nháy mắt, nó cảm thấy ba ba thật là soái a, sau này lớn lên nó cũng muốn trở thành một người đàn ông như thế, đầu đội trời chân đạp đất!
Tuệ Tử giơ sổ tay muốn cho Trần Đông một cái bạt tai, nhưng nhìn thấy mặt hắn bị thương đầy, lại không nỡ xuống tay, nên đổi sang chọc vào vết thương bên mặt hắn, Trần Đông đau đến nhăn nhó.
"Đáng đời!" Tuệ Tử vừa chọc vừa khóc, Trần Đông bị nàng ngược đãi cũng không dám đánh trả, kỳ thật hắn cũng muốn khóc a, đau muốn chết.
"Nếu không phải thấy lương tâm con chưa mất, giờ mẹ đã phải đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử với con rồi!"
"Con đã hư như vậy, mà mẹ vẫn nói lương tâm con chưa mất?" Hiện giờ Trần Đông tự mình còn coi thường mình.
"Nếu con thật sự hư, đã nên cấu kết với Lý Thiết Quang hạ dược cho heo ăn, nhưng con đã không làm chứng tỏ con vẫn còn chút lương tâm - bất quá con tính kế Kính Đình, vẫn là tội không thể tha thứ."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận