Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 241: Không vui vẻ cũng không lĩnh tình (length: 8072)

Răng rắc.
Công tắc điện bị ấn xuống, căn phòng bên trong bỗng nhiên sáng lên.
Tiểu Trương nghẹn họng trân trối nhìn Vu Kính Đình trên giường.
"Tại sao lại là ngươi...?"
"Không phải hắn, ngươi mong là ai?" Tuệ Tử từ bên ngoài đi vào.
Bên cạnh nàng, còn có hiệu trưởng cùng Liêu Dũng.
Hung khí trong tay Tiểu Trương rơi xuống đất, phát ra tiếng vang trầm đục.
Hắn không biết Liêu Dũng, nhưng đồng phục trên người Liêu Dũng đã nói rõ tất cả.
"Ngươi ngược lại cũng thông minh, biết dùng cái này làm hung khí."
Ánh mắt Tuệ Tử rơi xuống đất, đó là một cái khăn mặt.
Đúng, khăn mặt.
Nhúng nước khăn mặt, để bên ngoài một lát là có thể đông cứng.
Độ cứng không thua gì đá, dùng nó gõ đầu người, gõ xong lấy về làm tan ra rồi vứt bỏ.
Vừa có thể tiêu hủy chứng cứ, lại không để lại dấu vết.
Là người thông minh, đáng tiếc không dùng vào việc chính đáng.
"Trương Nhi, tại sao lại là ngươi?" Hiệu trưởng đến giờ vẫn còn ngơ ngác.
Tiểu Trương thất hồn lạc phách đứng đó, trong đầu chỉ còn ba chữ to: Vì sao?
Hắn tự cho rằng kế hoạch hoàn hảo không chê vào đâu được, sao có thể thất bại?
Vu Kính Đình cởi mũ bảo hiểm xuống, ghét bỏ ném sang một bên.
"Tiểu nương tử nhà ta, quá cẩn thận. Ta đã bảo là ta không sợ, nàng nhất định phải bắt ta đội cái thứ này!"
Hình tượng ngạnh hán đều bị phá hỏng! Mũ bảo hiểm làm hỏng kiểu tóc của hắn, vội vàng dùng tay vuốt lại.
"Ngươi biết từ khi nào?" Tiểu Trương biết không thể vãn hồi, chỉ có thể không cam tâm hỏi Tuệ Tử.
"Từ lúc Vương Manh Manh ngã xuống một khắc, ta đã cảm thấy chuyện này rất quái dị rồi."
Tuệ Tử nhẹ nhàng nói.
Đúng như Vu Kính Đình đã đoán, ở nơi này, sẽ không ai cố tình cầm ly nước đi qua hắt vào người khác.
Ngày thường hay đi phòng hiệu trưởng, trừ Vương Manh Manh với động cơ không rõ, danh chính ngôn thuận báo cáo công việc, thì cũng chỉ có Tuệ Tử.
"Trước khi ta ra cửa, ta đã dặn dò người kiểm tra bình trà của các ngươi. Người hắt nước kia, vì chột dạ, nhất định sẽ rót đầy nước. Ly của Tiểu Lý thì lạnh, Nguyệt Nga thì là cốc không, chỉ có ngươi là còn nóng hổi."
Về mặt thời gian, đã có động cơ gây án.
"Trương Nhi, ngày thường thấy ngươi không nói một lời, làm việc cũng rất hăng hái, sao lại ác độc như vậy? Vừa ra tay đã muốn hại Trần Nhi sinh non?"
Chỉ số thông minh của hiệu trưởng còn dừng ở mức tranh thủ chút lợi lộc vặt của cấp dưới là thỏa mãn, đột nhiên chứng kiến chiêu trò cao tay như vậy, có chút choáng váng.
"Chỉ là rót một ly nước thôi, tôi muốn hắt vào đâu thì đến đó, các người không có chứng cứ nói tôi cố ý." Tiểu Trương đến giờ vẫn còn mạnh miệng.
Tuệ Tử lẳng lặng quan sát, quả nhiên, những kẻ nhẫn tâm ngang ngược đều sẽ không chủ động cảm thấy hối hận vì hành vi của mình.
Nếu thật sự có lương tâm, cũng không làm ra những việc như vậy.
"Tôi biết hắt nước là vô dụng, nhưng nửa đêm ngươi mò đến đây đánh người, chuyện này cảnh sát đã tận mắt thấy, ngươi chạy không thoát đâu."
Giọng nói dịu dàng của Tuệ Tử, nghe vào tai Tiểu Trương lại giống như âm thanh đòi mạng của quỷ vô thường.
"Trần Hàm Tuệ, sao cô lại âm hiểm như vậy? Cô tính kế tôi?" Tiểu Trương gào thét với Tuệ Tử, cảm xúc kích động.
Vu Kính Đình đá một cước hắn vào tường, giơ nắm đấm đấm vào mắt hắn một cái, Tiểu Trương kêu thảm một tiếng, không dám hó hé.
"Một bụng ý đồ xấu, ngươi còn quan tâm đến mấy chuyện đó? Để ngươi hãm hại người ta sinh non thì không âm hiểm à? Người tốt thì xứng đáng để ngươi tính kế sao?"
Vu Kính Đình lại đấm thêm mấy cú vào bụng hắn, Liêu Dũng đợi hắn đánh xong mới tiến lên ngăn cản, để cho Vu Kính Đình chút thời gian xả giận.
"Người nhà, anh khống chế cảm xúc lại, chúng tôi đưa người về điều tra."
"Ngươi nhớ cho kỹ! Chính phủ có bắt ngươi đi thì vẫn là chính phủ, chuyện này chưa xong đâu, dám động vào vợ tao, thì phải chuẩn bị để tao trả thù! Lão tử gặp mày một lần, đánh mày một lần!"
Vu Kính Đình buông lời tàn nhẫn, cãi nhau không cần âm thanh lớn, bản thân đã mang khí thế lưu manh, dọa cho Tiểu Trương run lẩy bẩy.
Cũng khiến hiệu trưởng đang hóng chuyện hết hồn.
Đây mới là bộ mặt thật của Vu Kính Đình sao?
Hiệu trưởng vô cùng hối hận, lúc đầu gặp Vu Kính Đình, sao lại coi hắn là người hiền lành thật thà ở quê lên thế?
Tên này rõ ràng là diêm vương sống!
Ngay cả Liêu Dũng cũng phải cảm thán với Tiểu Trương đang sợ hãi:
"Anh chọc giận hắn làm gì?"
Với cái kiểu tàn nhẫn như Vu Kính Đình, người thông minh còn phải tránh đi.
Lại có kẻ dám động đến đầu thái tuế, thế này chẳng phải tự tìm xui xẻo sao?
Tiểu Trương bị đưa về điều tra, trước bằng chứng xác thực, không chút kiêng nể thú nhận hành vi của mình.
Hắn ghen ghét Tuệ Tử.
Tiểu Trương ở đơn vị cũ là người làm việc rất năng nổ, thấy cấp trên của mình được điều đi, hắn cho rằng sẽ đến lượt mình được thăng chức.
Cấp trên lại điều một người mới tới làm lãnh đạo, hắn bị điều xuống một đơn vị nhỏ như lớp học buổi tối.
Hắn cho rằng dựa vào thâm niên của mình, làm trưởng phòng công tác lớp học buổi tối cũng không có gì đáng nói, kết quả, ở đó lại có Tuệ Tử.
Tuệ Tử dù tuổi không lớn, nhưng lại làm việc vô cùng thành thạo, bao nhiêu vấn đề mà người khác cảm thấy khó giải quyết, đến tay nàng đều giống như trò trẻ con.
Thấy trên cấp muốn bình xét giáo viên ưu tú, danh ngạch lại chỉ có một.
Tiểu Trương cho rằng danh sách này đã định sẵn cho Tuệ Tử rồi.
Lại nghe người ta nói sẽ khôi phục bình xét chức danh, đến lúc đó, Tuệ Tử lại càng nổi tiếng hơn.
Chỉ cần có Tuệ Tử ở đó, sẽ không có ngày hắn có thể nổi bật.
Tiểu Trương trong lòng không cam, gieo mầm hận thù.
Việc thực sự thúc đẩy hắn hành động, là mâu thuẫn giữa Vương Manh Manh và Tuệ Tử thời gian vừa qua.
Mâu thuẫn do một mình Vương Manh Manh gây ra, cả trường từ trên xuống dưới, ai cũng biết Vương Manh Manh có ý kiến với Tuệ Tử.
Vương Manh Manh còn ngang nhiên nói ở văn phòng rằng hy vọng bà bầu đi đường sảy thai, ở nhà dưỡng vài tháng, khỏi phải mang cái bụng to đến trường làm phiền người khác.
Người nói vô ý, người nghe hữu ý.
Con quỷ trong lòng Tiểu Trương tùy tiện gào thét, nếu Trần Hàm Tuệ sinh non, mọi người sẽ nghi ngờ Vương Manh Manh.
Trần Hàm Tuệ ở nhà dưỡng bệnh, vị trí trưởng phòng công tác, có lẽ sẽ đến lượt hắn.
Hắn cảm thấy đây là do ông trời nợ hắn, với những gì hắn đã thể hiện ở đơn vị cũ, lẽ ra phải được nhắc đến từ lâu rồi, sao có thể lưu lạc đến mức làm cấp dưới của một sinh viên vừa mới ra trường chứ?
Tuệ Tử cố ý để Trương Nguyệt Nga ám chỉ Tiểu Trương, nói Vương Manh Manh nhìn thấy người gây chuyện, nhưng đầu Vương Manh Manh bị va đập, có một số chuyện không nhớ rõ lắm.
Đồng thời, Tuệ Tử cũng cho Tiểu Trương cơ hội quay đầu là bờ, bảo hắn viết tường trình khai báo, sẽ tha thứ cho hắn.
Nhưng mà hoa ác trong lòng hắn đã đâm chồi nảy lộc, sao chỉ một lời nhắc nhở thiện ý của Tuệ Tử đã có thể kéo hắn trở lại.
Để che giấu tội ác của mình, Tiểu Trương chọn cách ra tay lần nữa.
Hắn muốn đánh vào đầu Vương Manh Manh một lần nữa, để cô hoàn toàn không thể nhớ ra chuyện gì.
Không ngờ, Tuệ Tử đã giăng thiên la địa võng, chờ hắn đến để bắt tại trận.
Chép xong ghi chép, hiệu trưởng vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
"Ta thật không nhìn ra, Trương Nhi ngày thường có vẻ thật thà như thế, sau lưng lại là người như vậy."
Người hiền lành mà ác lên, thì đáng sợ chết được.
"Ừm, chó sủa không cắn người, giống như hiệu trưởng anh vậy, trông có vẻ đáng ghét, nhưng anh toàn xấu ở bên ngoài thôi, còn hắn thì không như thế, mặt người mà dạ thú."
Vu Kính Đình vỗ đầu trọc của hiệu trưởng.
"Vậy nên, tôi vẫn thích anh hơn một chút."
"...". Cảm ơn cả nhà anh, hiệu trưởng chẳng vui vẻ gì mà cũng chẳng dám nhận tình cảm này.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận