Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 153: Nào đó đắc linh hồn Tuệ Tử (length: 7940)

đuổi nhị đại gia đi, Vu Kính Đình hỏi Tuệ Tử rốt cuộc trong hồ lô bán thuốc gì.
Đã thấy Tuệ Tử ôm bụng, một bộ dạng không thoải mái.
"Sao vậy?" Mặt Vu Kính Đình biến sắc.
Đầu óc cơ hồ phản xạ có điều kiện, nghĩ đến sự việc "Liễu Tịch Mai máu nhuộm hai dặm" kia.
"Ta không sao." Mặt Tuệ Tử hơi nóng.
Nàng cũng không thể nói, mình ăn nhiều quá, no đến khó chịu?
Gần đây nàng cũng không biết sao nữa, ăn đặc biệt nhiều.
Sáng sớm ăn bánh nướng cuốn thịt muối, nàng không kiềm chế được, ăn liền mấy cái.
Bây giờ dạ dày có chút trướng, muốn đi nhà vệ sinh...
Trước mặt Vu Kính Đình, cũng không thể nói, chỉ cần một lần đi nặng là khỏe liền, phải không?
Như thế cũng tổn hại hình tượng quá đi!
Vì giữ gìn hình tượng trước mặt hắn, đến rắm nàng cũng không dám thả ấy chứ.
Vẻ mặt nhăn nhó của Tuệ Tử, trong mắt Vu Kính Đình liền biến thành vì hắn lỡ lời mà ra.
"Ở nhà chờ, không được đi đâu cả." Hắn nói xong liền xông ra ngoài.
Tuệ Tử thấy hắn đi thì thở phào nhẹ nhõm, xông vào nhà vệ sinh.
Một lát sau đi ra, toàn thân nhẹ nhõm.
Rửa tay xong ngồi ở đầu giường gần lò sưởi xem sách, phát hiện mình lại đói bụng...
"Ngươi sao thế hả? Đời trước ngươi chưa từng được ăn no bụng sao?"
Tay trái Tuệ Tử cầm cái bánh nướng ăn, tay phải xoa bụng, một mặt từ ái nói chuyện với tiểu bảo bảo trong bụng.
Vì chuyện ăn nhiều kỳ lạ này, nàng còn cố ý hỏi các thai phụ khác trong thôn, người ta không ai ăn nhiều như nàng cả.
Cũng không biết đứa bé trong bụng nàng làm sao nữa.
Bánh nướng của Tuệ Tử vừa mới ăn được một nửa, Vu Kính Đình đã kéo thôn y xông tới.
Thật là nhanh.
Thương thay thôn y, bị hắn kéo chạy một đường, thở hồng hộc.
Hai người dùng tốc độ như gió cuốn vào phòng.
Tuệ Tử nhanh chóng nuốt bánh trong miệng xuống, tay tiện đem nửa cái bánh còn lại giấu sau lưng.
"Mau xem xem, vợ ta làm sao rồi!" Vu Kính Đình đẩy Vương Minh đến trước mặt Tuệ Tử.
Vương Minh mặt đầy khổ sở.
Tết nhất, hắn khó khăn lắm mới nghỉ được mấy ngày.
Đang ở nhà thoải mái ngồi sưởi ấm.
Thằng nhãi con như lốc xoáy xông vào sân, ồn ào bắt hắn tới xem.
Vương Minh nói chờ lát, đi xong sẽ tới.
Kết quả thằng nhãi con kia uy hiếp hắn, nói vợ hắn tình huống vô cùng khẩn cấp, không nhanh tới sẽ dùng pháo kép nổ nhà vệ sinh nhà hắn.
Dọa Vương Minh không kịp lau mình, vội vàng cùng Vu Kính Đình chạy tới.
Chẳng thấy "vô cùng khẩn cấp" đâu, chỉ thấy Tuệ Tử mặt phúc hậu, má đỏ ửng đang ngồi trên đầu giường sưởi ấm.
Khóe miệng còn dính vụn bánh.
Đây là khẩn cấp à?
Trong lòng Vương Minh nghi hoặc, cũng không dám thể hiện ra ngoài trước mặt Vu Kính Đình.
Dù sao cả thôn đều biết, thằng nhãi con giấu trong túi súng cao su và pháo kép, không ai đoán được một giây sau hắn định làm gì...
"Tôi không sao, sao ngươi lại tìm đại phu?!"
Tuệ Tử giờ mới biết Vu Kính Đình chạy ra ngoài làm gì, vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, mặt đều đỏ lên.
"Đừng có nói nhiều, nhanh lên bắt mạch cho nàng, xem có phải bị ta làm bị thương không?"
Mặt Tuệ Tử càng đỏ hơn, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, không phải quá béo, nàng đã muốn chui xuống rồi.
Ăn bánh nướng gì chứ, cuốn thịt gì chứ!
Lần này mất mặt quá rồi!
Thôn y sau sự việc của Liễu Tịch Mai, đối với việc xem bệnh rất nghiêm cẩn, vội vàng bắt mạch cho Tuệ Tử, thuận tiện hỏi thăm một số chuyện tế nhị khác.
Tuệ Tử cố gắng ngồi im như khúc gỗ, giả bộ linh hồn mình đã thoát ra ngoài.
Đúng vậy, không có linh hồn, thì không thấy xấu hổ.
Vu Kính Đình kể đại khái, thôn y nhìn ánh mắt hắn tràn đầy hâm mộ ghen tị.
Vu Kính Đình lại bổ sung thêm một câu:
"Đã rất kiềm chế rồi, trước đây còn hơn nhiều."
Ánh mắt ghen ghét hâm mộ trong mắt thôn y, đã tăng thành hận.
Tuệ Tử không có linh hồn, mặt đã có thể rán trứng được rồi.
"Nàng không sao, cũng không động thai khí, đây là thai phụ ổn định nhất tôi từng bắt mạch."
Thôn y chịu đựng sự ghen ghét đối với cái gã Vu Kính Đình này, tỉ mỉ kiểm tra cho Tuệ Tử một vòng.
Cuối cùng đưa ra kết luận, chẳng có vấn đề gì cả.
Nếu như không sợ Vu Kính Đình tức giận, hắn đã nói một câu, vợ cậu sức khỏe còn tốt hơn cả trâu.
"Không thể nào! Nếu không động thai khí, thì bụng nàng đau vì cái gì?"
Soạt.
Nửa cái bánh nướng, rơi xuống đất.
Bánh nướng vỡ ra, lộ ra thịt muối và hành tây nhồi đầy bên trong.
Ánh mắt mọi người đều rơi xuống mặt đất.
Tuệ Tử không có linh hồn, cảm nhận được, cái gì gọi là xã hội tính tử vong.
"Sáng sớm nàng ăn mấy cái bánh này?" Vương Minh cố nhịn cười hỏi, emma, phải nhịn lại mới được.
Cười thành tiếng, thủy tinh nhà sẽ nổ tung mất!
"Ba? Hoặc có thể là bốn cái."
"Ách... Đều nhét nhiều thịt như vậy?" Vương Minh nuốt nước miếng, đều biết đồ ăn nhà lão Vu ngon, không có lừa ai mà!
"Ta, ta đang có thai mà, con nó đòi ăn." Tuệ Tử nói rất nhỏ.
"Sau khi đi vệ sinh, bụng còn đau không?"
Tuệ Tử lắc đầu, bụng không đau nữa, bây giờ đầu nàng đau, xấu hổ quá đi!
"Vậy thì không cần uống thuốc kiện vị tiêu thực, kia là, thai phụ sẽ ăn nhiều hơn một chút, nhưng ăn quá nhiều cũng không tốt, đói thì chia nhỏ các bữa ăn ra mà ăn."
Vương Minh cảm thấy, nhà lão Vu hắn không thể ở lâu, ở thêm chắc chắn cười thành tiếng mất.
Bác sĩ chuyên nghiệp còn nhịn cười được, dù buồn cười tới đâu cũng không được cười, trừ khi, không nhịn được nữa thôi.
Tuệ Tử nhìn qua cửa kính, thấy Vu Kính Đình tiễn Vương Minh ra ngoài.
Vu Kính Đình dường như đang hỏi gì đó, Vương Minh đứng đó nói với hắn mấy câu, rồi hai người chia tay.
Tuệ Tử thề, nàng nhìn thấy!
Khi Vu Kính Đình quay người lại, Vương Minh cười rất vui vẻ!!!
Tuệ Tử ôm gối đầu, dùng đầu đập mạnh xuống, nàng không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Sau khi Vu Kính Đình về, Tuệ Tử cầm gối đập hắn.
"Ngươi nói cái gì với đại phu mà hắn cười thành như thế?!"
"Không có gì, ta chỉ quan tâm tình trạng của Liễu Tịch Mai, hỏi xem người thế nào."
"Chỉ có thế?" Mắt Tuệ Tử đầy vẻ không tin.
Nếu đơn giản như vậy, thì tại sao Vương Minh lại một bộ cười gượng gạo như vậy?
Vu Kính Đình đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết, thật ra câu gốc của hắn là —— vợ tôi bình thường sẽ không như Liễu Tịch Mai, phải không?
Nhưng thấy mặt cô vợ nhỏ đỏ như bông hoa mẫu đơn trên rèm cửa, hắn không dám nói.
Nói ra chắc nàng sẽ dùng ngay chiêu thái sơn áp đỉnh đè chết hắn, xong rồi nàng lại tuyệt thực mà chết thì còn thảm hơn.
Không thể nói, nhất quyết không thể nói.
Đợi đến tối, âm thầm hành động, thế là xong.
...
"Cái quái gì thế?!"
Vương Thúy Hoa sau khi trở về, nghe chuyện nhị đại gia tới cửa, cả người tức giận.
"Nguyền rủa cháu nội tôi? Tôi thấy hắn không muốn sống nữa rồi!"
Có không hợp ý thế nào đi nữa, cũng không thể mang chuyện đứa bé còn chưa sinh ra ra nói được, thật buồn nôn.
"Thiết Căn, sao ngươi không đấm cho hắn gãy miệng đi, mà để hắn về như vậy hả?!"
Vương Thúy Hoa càng nghĩ càng giận, xắn tay áo lên liền đi ra ngoài.
"Nương, mẹ bình tĩnh lại đi, con cản không cho Kính Đình động thủ." Tuệ Tử giữ Vương Thúy Hoa lại.
Vương Thúy Hoa tức đến dậm chân, vỗ xuống đùi, trách Tuệ Tử không biết tranh thủ.
"Con bé này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội quá hiền lành, bây giờ là lúc để hiền lành à?"
"Xùy!" Vu Kính Đình nghe mẹ hắn nói vợ hắn hiền lành, mỉa mai xùy một tiếng.
Mẹ hắn rõ ràng bị Tuệ Tử mê hoặc rồi, hoàn toàn không biết gì cả a.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận