Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 748: Trả thù tâm cực mạnh (length: 7933)

Vu Kính Đình mượn cớ tìm Trần Hạc để có cơ hội đến nhà Trần Hạc.
Vừa liếc mắt hắn đã thấy tên nhóc ranh Trần Đông làm vợ hắn phiền lòng, thằng bé đang ở trong sân cầm vợt bắt bướm.
"Kính Đình ca ca ~" Trần Đông thấy hắn liền ném vợt chạy tới chào, trong mắt mang theo một tia sợ sệt.
"Sao Tuệ Tử tỷ tỷ không đến ạ?" Cậu bé ít khi gặp Tuệ Tử, nhưng lại rất thích Tuệ Tử, dường như có một sợi dây vô hình nào đó khiến cậu quá đỗi thân thiết với Tuệ Tử.
Chỉ thấy Vu Kính Đình mặt mày dữ tợn mà không thấy Tuệ Tử tỷ tỷ xinh đẹp, Đông Đông có chút thất vọng.
"Nàng có việc rồi, ta đến chơi với ngươi, sao vậy, ngươi không vui hả?"
Trần Đông nghe hắn nói sẽ chơi với mình, cố gắng không để lộ vẻ mặt ủ rũ, nở một nụ cười gượng gạo, ra vẻ trấn tĩnh hỏi: "Vậy ngươi chơi với ta bao lâu a, ba ba nói công việc của ngươi bận lắm."
Vu Kính Đình cau mày, nhóc con còn bé mà tinh ranh thế, lề mề vòng vo muốn đuổi hắn đi à?
"Hôm nay ta rảnh cả ngày — nghe nói ngươi muốn đi cung thiếu nhi? Ta tiện đường đưa ngươi đến."
Trần Đông ngơ ngác, hai mắt vô hồn như bị đả kích, Vu Kính Đình thầm mừng trong bụng, ha ha ha, nhóc con còn muốn đấu với hắn sao?
Trần Hạc nghe vậy thấy hơi bất ngờ.
"Kính Đình, không phải con còn đang chuẩn bị công ty sao? Sao lại có thời gian đi theo giúp con trai ta thế?"
Trần Đông gật đầu lia lịa, đúng đúng đúng, ngài bận thế kia mà, đi nhanh lên đi, ở đây dọa trẻ con tính là sao chứ?
"Vợ ta lo thủ tục đâu vào đấy hết rồi, hai con long phượng nhà ta cũng sắp đến tuổi đi học, ta cũng đang rảnh, cùng các người đi xem cung thiếu nhi thôi."
Trần Hạc thấy hơi kỳ lạ.
Việc tìm lớp năng khiếu ngoại khóa cho con, chẳng phải là Tuệ Tử sẽ làm sao?
Sao lại đổi thành Kính Đình sắp xếp vậy.
"Con không có cãi nhau với Tuệ Tử đấy chứ?"
"Sao mà cãi nhau được chứ? Địa vị của ta ở nhà thế nào, nàng mà không nghe lời, ta tước luôn." Vu Kính Đình nhân lúc Tuệ Tử không có ở đây, ra sức khoác lác.
Trần Hạc hiểu rõ cách sống chung của vợ chồng bọn họ, sẽ không xem những lời đùa của hắn là thật, có điều Đông Đông ở bên cạnh nghe được Vu Kính Đình "đánh" Tuệ Tử thì ánh mắt lại tối sầm xuống, cắn môi, bàn tay nhỏ nắm chặt, thù hận nhìn sau lưng Vu Kính Đình.
Vu Kính Đình cùng hai cha con nhà Trần đến cung thiếu nhi.
Trong lòng hắn, Trần Đông chỉ là một thằng nhóc con, rất dễ bị qua mặt, đến cung thiếu nhi chỉ cần lôi cậu đi xem các hạng mục khác, sau đó chê bai lớp sinh vật nhàm chán, là thằng nhóc này sẽ thay đổi ý định không học mấy thứ đó.
Vậy chẳng phải là hoàn thành nhiệm vụ vợ giao, về nhà được vợ khen thưởng sao?
Nhưng mà Vu Kính Đình đánh giá thấp sự kiên trì của Trần Đông, thằng nhóc này mặc Vu Kính Đình dỗ dành kiểu gì, đối với các lớp năng khiếu khác đều không hứng thú, một mực đòi học lớp sinh vật.
Vu Kính Đình để lừa cậu, thậm chí hứa mua giày bóng đá mới, quần áo bóng đá mới cho cậu, chỉ cần cậu đi đá banh, còn có thể giúp xin chữ ký của đội tuyển quốc gia.
Trần Đông chỉ khinh bỉ lắc đầu, nói đó là mấy trò của bọn con trai cục súc mới chơi.
Vu Kính Đình lần đầu xuất quân đã thất bại, còn là thua ở tay một thằng nhóc con.
Mà Trần Đông lại là một đứa trẻ rất cố chấp, dù cho Vu Kính Đình dọa nạt cậu, cậu cũng kiên quyết muốn đăng ký vào lớp năng khiếu mà mình yêu thích.
Cảm giác thất bại này Vu Kính Đình chưa từng có, thậm chí có lúc còn muốn trói thằng nhóc con này lên cây đánh cho một trận.
Từ cung thiếu nhi đi ra, Vu Kính Đình lái xe trước tiên đưa hai cha con nhà Trần về, Trần Đông chậm rì rì đợi ba xuống xe rồi, nhân lúc Vu Kính Đình không chú ý, nhét một đồ vật xuống dưới đệm ghế sau, sau đó mới giả bộ như không có chuyện gì xuống xe, nhiệt tình vẫy tay tạm biệt Vu Kính Đình.
Vu Kính Đình nghĩ đến việc mình cứ thế mà về nhà đối diện với vợ thì quá mất mặt, nhưng nhất thời không thể làm gì thằng nhóc này.
Tên nhức đầu này đành lái xe qua nhà Tam Di Mỗ đón Giảo Giảo và Lạc Lạc.
Hôm nay hai đứa bé đều đến nhà Tam Di Mỗ học đàn, lúc Vu Kính Đình đến thì vẫn chưa tan học.
Trong phòng đàn tiếng đàn vang lên liên tiếp, đinh đinh đông đông, làm đầu Vu Kính Đình nhức cả lên.
Lạc Lạc tan lớp trước, vì biểu hiện xuất sắc nên được Tam Di Mỗ dán giấy khen lên trán, đó là nhân vật hoạt hình nổi tiếng nhất hiện nay, Lạc Lạc trên trán dán một con hồ lô huynh đệ, vừa hát vừa nhảy nhót đi tìm ba.
"Ba ba, xem này ~" Lạc Lạc chỉ vào trán khoe khoang.
"Con gái, con không mệt hả?" Vu Kính Đình đau lòng xoa bàn tay nhỏ của con gái, hắn vẫn cho rằng con gái nhỏ như vậy, đánh đàn kiểu hành hạ người khổ sở này thì con gái sẽ không kiên trì nổi đâu.
Lạc Lạc lắc đầu, mặt mày rạng rỡ, chẳng thấy mệt chút nào.
"Hay là để ba đổi lớp học cho con nhé? Ngày nào cũng đinh đinh đang đang thì có gì hay, con nhìn con cô mà xem, ngồi trên ghế đàn lâu mông còn xẹp cả xuống kìa - ui da! Tam Di Mỗ sao người đánh con?"
Tam Di Mỗ thu lại bản nhạc, hừ một tiếng.
"Ta sẽ nói cho Tuệ Tử, ngươi xúi giục con trẻ. Tuệ Tử biết lại cào ngươi ra đấy."
"A? Tiểu lão thái thái xinh đẹp nhà ai đây? Tam Di Mỗ, mới mấy ngày không gặp, sao da mặt người đẹp thế, quá tuyệt!"
Tam Di Mỗ tức giận, thằng nhóc con hỗn láo này, hắn là rất sợ vợ mình a.
"Ngươi đừng có lo chuyện của con trẻ nữa, Lạc Lạc nhà chúng ta là đứa bé có năng khiếu hiếm thấy, ngộ tính cao mà lại yêu thích âm nhạc từ tận đáy lòng, thật là hạt giống tốt mà ông tổ sư theo đuổi để ban thưởng cơm ăn, ngươi đừng có mà chậm trễ con bé, việc bọn trẻ yêu thích là thứ tài sản quý giá nhất, ngươi có thể thấy mệt nhưng bọn trẻ thì không thấy vậy, đó là điều chúng yêu thích."
Vu Kính Đình nhìn con gái trên trán dán anh em hồ lô mà xinh đẹp không thể tả, bất giác lại nghĩ đến Trần Đông.
"Tam Di Mỗ, cho con hỏi một chuyện, người nói trẻ con học cái gì, hứng thú là từ đâu mà có ra vậy ạ?"
Câu nói này xem như đã hỏi đúng người, Tam Di Mỗ là giáo sư một đời, giữa chừng mặc dù bị trì hoãn vài năm do thời đại đặc thù, nhưng dù sao cũng là người có kinh nghiệm phong phú, thao thao bất tuyệt nói về kinh nghiệm giáo dục.
"Trẻ con bản tính vốn là thích chơi, ghét học là chuyện đương nhiên, lúc này thì cha mẹ phải dẫn dắt, con xem Tuệ Tử là người rất biết cách dạy con, quỹ đạo phát triển mấy năm nay của Lạc Lạc là minh chứng rõ ràng nhất, ngươi nên học hỏi Tuệ Tử một chút."
Vu Kính Đình là không muốn Tuệ Tử phải phiền lòng nên mới không hỏi nàng, Đông Đông là cái bóng trong lòng Tuệ Tử, cứ nhắc đến thằng nhóc đó là nàng lại nổi giận, cho nên hắn tiếp tục thỉnh giáo Tam Di Mỗ.
"Vậy có cách nào để bọn nó không ghét học không ạ?"
"Phải hiểu quy luật tâm lý của trẻ, nắm bắt điểm mạnh của con trẻ mà khuếch đại ưu điểm đó, tuyệt đối không nên đả kích sự tích cực của trẻ, quan trọng nhất là tuyệt đối không nên cho quá nhiều bài tập làm con sinh ra cảm giác thất bại, tiến hành đúng chất lượng, con trẻ sẽ cải thiện được việc ghét học."
Vu Kính Đình cẩn thận ghi nhớ trong lòng.
Rất tốt, hắn quyết định đi theo con đường phản kỳ đạo, đem những điều Tam Di Mỗ nói kia làm ngược lại, vậy chẳng phải là cách khiến con trẻ ghét học sao?
Đem đổ hết lên người Trần Đông nhóc con kia, còn sợ hắn không từ bỏ hay sao?
Giảo Giảo cũng đã đến giờ tan học, hai chị em lên xe, ríu rít nói không ngừng suốt cả đường.
Trong đầu Vu Kính Đình nghĩ toàn cách đối phó với Trần Đông, đột nhiên nghe Lạc Lạc hét lên một tiếng.
"Á! ! !"
Vu Kính Đình thắng gấp, quay đầu nhìn thấy Giảo Giảo chỉ vào đệm ngồi.
"Ở trong này, ở trong này có con rắn! ! ! !"
"Ở đâu?!" Vu Kính Đình ngó nghiêng qua, đưa tay xốc đệm ngồi lên, muốn giúp muội muội.
Một bàn tay nhỏ nhanh hơn cả động tác của hắn, vèo một cái bắt lấy đồ vật làm Giảo Giảo thét chói tai.
(Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận