Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 431: Cũng không đến (length: 7687)

Tuệ Tử vẫn luôn chờ Liễu Tịch Mai thao thao bất tuyệt nói xong, mới yên lặng tìm tòi.
Trong túi một xấp tiền.
Liễu Tịch Mai không biết nàng muốn làm gì, ngơ ngác nhìn.
Chỉ thấy Tuệ Tử từ một xấp tiền đó, rút ra một tờ một xu, đưa cho Liễu Tịch Mai.
"Cho ngươi, không thể thêm."
Tổn thương không lớn, vũ nhục cực mạnh.
Liễu Tịch Mai nổi giận.
"Trần Hàm Tuệ, ngươi bố thí cho người ăn xin à?"
"Ăn xin ta sẽ cho một hào."
Ý nói, giao tình giữa hai người còn không bằng người ăn xin.
Liễu Tịch Mai bị Tuệ Tử làm cho tức đến mức suýt quên cả chuyện chính, lỗ mũi thở phì phò vài vòng, mắt thường Tuệ Tử có thể thấy nàng đang kiềm chế cảm xúc.
Trong lòng nhanh chóng phân tích, người không giữ được bình tĩnh như Liễu Tịch Mai, đã như thế lại khắc chế, có thể thấy được Liễu Tịch Mai đã sớm chuẩn bị, đang nhịn chiêu lớn đây.
Tuệ Tử làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, yên lặng chờ Liễu Tịch Mai xả cái "Cái rắm" này xong.
"Trần Hàm Tuệ, ngươi một chút cũng không hiếu kỳ sao? Kem của Vu Kính Đình, rõ ràng có thể giảm giá xả hàng cho nhanh hết, nhưng sao hắn cứ phải tốn nhiều tiền như vậy, cải tiến công thức từ chỗ Tô Triết?"
"Ách..." Tuệ Tử một phen câm lặng.
Chuyện này có gì đáng hiếu kỳ, vì sự tình này do nàng đạo diễn mà ra mà.
Tiểu đôi đã có mấy phương án, trong đó cũng bao gồm giảm giá, chiến tranh giá cả, rồi tập trung vào mảng đồ uống này.
Vẫn là Tuệ Tử quyết định cuối cùng, chiến tranh giá cả không phải bất đắc dĩ thì không cần dùng, nghiệp vụ mảng kem này, nàng cũng không có ý định nhường.
Mùa đông chỉ là thử nghiệm, mùa hè thị trường vẫn còn rất nhiều chỗ để phát triển.
Về phần chuyện Liễu Tịch Mai nói đưa tiền cho Tô Triết, đó lại càng là chuyện đã quyết định từ trước.
Tô Triết là một trí thức phần tử thanh cao, nhưng Vu Kính Đình cũng không phải kẻ không có nghĩa khí, ngay khi tiểu đôi quyết định tìm đến Tô Triết, hai người đã thương lượng xong chuyện đưa cho Tô Triết một khoản tiền, chỉ là vừa khéo mượn cơ hội cải tiến công thức này mà thôi.
Mà lần này, cũng chỉ là sự khởi đầu, sau này Vu Kính Đình chắc chắn sẽ tiếp tục hợp tác với Tô Triết, Tuệ Tử còn nghĩ ra biện pháp thu phục nhân tâm còn hiệu quả hơn cả tiền.
Liễu Tịch Mai thấy Tuệ Tử trầm mặc, cho rằng Tuệ Tử bị nàng lừa gạt, giọng điệu càng thêm đắc ý.
"Có những chuyện ngươi không biết, ta lại biết."
"À, vậy ngươi cứ xả đi."
Xả = đánh rắm.
Tuệ Tử bất giác cũng bị lây cái kiểu nói chuyện của Vu Kính Đình, tầm mắt cũng rơi sau lưng Liễu Tịch Mai.
Vu Kính Đình xách một nắm lớn mứt quả, đang đi về phía này.
"Vu Kính Đình sở dĩ không giảm giá, là vì hắn không muốn đắc tội người, trưởng xưởng nhà máy kem ngươi biết là ai không?"
"Ách, ta có cần thiết phải biết không?"
"Là Thẩm Lương Ngâm! Một nữ trưởng xưởng trẻ tuổi hai mươi tư tuổi mới từ bên ngoài chuyển tới, vừa xinh đẹp hơn ngươi, vừa có tiền hơn ngươi, gia thế cũng tốt hơn ngươi, sợ không?"
"...Nếu ta vì chút chuyện này mà sợ thì ngươi e rằng sống không nổi nhỉ? Trên đời này có 99,89% phụ nữ đều hơn ngươi, chẳng phải ngươi vẫn đang sống rất tốt?"
Tuệ Tử không chút cảm xúc đọc thuộc làu làu bộ bách khoa đỗi người của mình, vô địch, thật sự quá cô đơn.
Bây giờ nàng cứ tùy tiện dùng mấy lời đó của Vu Kính Đình, cơ bản có thể đốp chát hết mọi thứ.
Cái trình độ chiến đấu của Liễu Tịch Mai, thật sự không phải đối thủ của Tuệ Tử "chăm chỉ hiếu học".
Một hồi lời ngưng bặt.
Một lúc lâu sau, nàng mới bắt được trọng điểm.
"Thẩm Lương Ngâm đối ngoại còn bắn tin, nói nàng để mắt tới Vu Kính Đình, gái hơn ba tuổi là ôm gạch vàng, hai người họ còn kê ghế ngồi vào chung trong lúc họp, rất nhanh thôi ngươi sẽ bị Vu Kính Đình đá đi."
Lời này, lần trước ở nhà họ Tô, Liễu Tịch Mai đã muốn nói rồi.
Chỉ là Vu Kính Đình hỏa lực quá mạnh, tung ra một chiêu [ Liễu Tịch Mai sinh ra sử ], đánh gãy lời nàng.
Nên Liễu Tịch Mai chọn lúc Vu Kính Đình không ở đây, khi Tuệ Tử đơn độc đi tìm tới.
Muốn dùng những lời này kích thích Tuệ Tử, kết quả, Tuệ Tử không hề phản ứng gì, chỉ nháy mắt mấy cái, nói một tiếng.
"À."
"Chỉ vậy thôi? Ngươi không tức giận? !"
"Chuyện xấu của nam nhân ta nhiều lắm rồi, sớm hơn còn đồn hắn ôm phụ nữ gặm nhau bên bờ sông, giờ bất quá chỉ là ngồi chung lúc họp mà thôi, bao giờ đồn hắn chung chăn gối, ngươi lại đến làm phiền ta nhé."
"Trần! Hàm! Tuệ!" Vu Kính Đình xách một nắm lớn mứt quả qua, nghe được câu này, suýt thì bốc khói.
Vừa nhấc chân, uỳnh!
Liễu Tịch Mai bay ra ngoài.
Vu Kính Đình không "đá" Tuệ Tử, mà là đá Liễu Tịch Mai, cú đá này, là hành động thực sự.
"Ngươi nói những lời khó nghe như vậy, là muốn cho ta phun cả điểm tâm ra ngoài à? !" Vu Kính Đình vừa đốp chát Tuệ Tử, vừa nhấc chân, lại đá một phát vào đùi của Liễu Tịch Mai.
Liễu Tịch Mai dang ra hình chữ đại, mắc kẹt vào một đống tuyết bên lề đường.
"Nàng nói..." Tuệ Tử không thèm đoái hoài tới Liễu Tịch Mai, cầm lấy một quả mứt, dùng đuôi trọc trọc vào đầu Liễu Tịch Mai.
"Còn sống không?"
"Ai~ da~"
Liễu Tịch Mai từ từ đứng lên, cảm giác trời đất đều đang quay cuồng.
Một hồi lâu sau, mới phản ứng lại, chỉ về phía Tuệ Tử mà khóc ròng nói:
"Nàng chọc ngươi, ngươi đánh ta làm gì? !"
Đáp lại nàng, là một quả cầu tuyết do Vu Kính Đình đá lên, không lệch đi chút nào, nện trúng vào mặt của nàng.
"Vì, ngươi xấu xí!"
Đánh thì đánh, còn cần lý do à?
Tuệ Tử tặc lưỡi hai tiếng.
"Ngươi xem ngươi đó, chọc vào người ta làm gì?"
"..." Liễu Tịch Mai toàn thân dính đầy tuyết im lặng không nói gì, hai mắt ngấn lệ, rõ ràng là Trần Hàm Tuệ chọc, nàng chỉ đang chuyên tâm làm khó dễ Tuệ Tử mà.
"Sau này đừng có dùng mấy chiêu ly gián vụng về như vậy, dễ bị đánh."
Tuệ Tử kéo tay Vu Kính Đình, đi lướt qua cạnh Liễu Tịch Mai.
"Ngươi thật không quan tâm sao? !" Liễu Tịch Mai không tin trên đời này còn có người phụ nữ như vậy.
Nàng cố nén rất lâu, dùng hết các loại quan hệ, vất vả lắm mới điều tra ra được tin tức, Tuệ Tử thế nhưng không hề có phản ứng gì.
Vu Kính Đình nhìn Tuệ Tử, nguy hiểm nheo mắt lại.
Bây giờ tâm tình của hắn rất tệ, tiểu nương môn này tốt nhất là nên trả lời cẩn thận.
Tuệ Tử nghĩ một hồi, lại rút xấp tiền trong túi ra.
Lật qua lật lại, vất vả lắm mới tìm được một tờ giấy bạc một xu, dán lên trán của Liễu Tịch Mai, tờ tiền màu vàng cộng với khuôn mặt dính đầy tuyết của Liễu Tịch Mai, nhìn cũng có chút buồn cười.
Đây là câu trả lời của Tuệ Tử, tin tức rách nát, cho một xu còn thấy nhiều.
Liễu Tịch Mai đợi Tuệ Tử đi xa, mới phản ứng lại, nàng đã bị ngó lơ rồi...
Vu Kính Đình mặt mày đen lại, một bộ dáng như thể cả thế giới đều nợ tiền hắn, nhìn Tuệ Tử ánh mắt mang theo dao găm.
Tuệ Tử vốn không muốn ăn mứt quả, nhìn nó đỏ mọng lại thèm, muốn ăn thử, bị Vu Kính Đình cướp mất.
"Giảm cân đi thôi, ăn ít thôi. Tôi thấy gần đây em không gầy chút nào, hết gầy cả lòng rồi."
"...Tôi có làm gì chọc giận anh sao?"
Tuệ Tử không biết hắn đang khó ở cái gì.
"Cái gì mà gọi, tôi cùng phụ nữ khác ngủ chung một chăn em mới tức giận? Vậy không ngủ chung một chăn thì em không phản ứng gì? Mẹ nó em xem việc làm vợ người khác dễ dãi vậy à? !"
Vương Thúy Hoa đi ra rót nước, những cái khác không nghe rõ, chỉ nghe được câu "ngủ chung chăn với phụ nữ khác".
Một trận kinh hãi, mặt mày tái mét, nước còn chưa rót đã ném cái chậu xuống, chạy vào nhà tìm chổi rơm xào xạc, tiện thể kéo Vu Thủy Sinh đang xem TV đứng dậy.
"Còn có tâm tình xem mấy thứ đồ này à? Chuyện lớn rồi, con trai bà sinh hoạt không đoan chính, xách dao phay, cái này phải trói lên cây rồi phang!"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận