Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 19: Bấm ngón tay tính toán ngươi muốn không may a (length: 8239)

Nồi gang lớn hầm xương sườn, bánh bột ngô dán vào thành nồi, thêm chút mì sợi và hai củ khoai tây.
Vu Kính Đình bước những bước chân rất đặc biệt, đầy phách lối trở về, Tuệ Tử vừa đúng lúc mở nắp nồi, hương thơm xộc vào mặt.
Tuệ Tử nhìn biểu hiện của hắn liền biết, mọi việc đã hoàn thành.
Hắn chống nạnh đứng bên cạnh nàng, không nói gì, vẻ mặt rất đắc ý, ánh mắt lại như đang ám chỉ điều gì.
Tuệ Tử không hiểu hắn đang nghĩ gì, nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
"Ngươi học hành kiểu gì vậy? Cái này cũng không hiểu? Nương tử nhỏ, mau có thái độ với ta đi." Vu Kính Đình đưa tay so đo khuôn mặt nàng.
Tuệ Tử "à" một tiếng, từ trong nồi gắp một miếng sườn cho hắn ăn.
Vu Kính Đình vô cùng phiền muộn, vợ hắn vốn là người có trình độ cao nhất trong thôn, vì sao lại chậm tiêu trong chuyện nam nữ như vậy?
Hắn chỉ muốn nàng hôn lên má hắn một chút mà thôi.
Xương sườn ăn rồi, người không vừa lòng, tự mình động tay động chân cho no bụng, kéo vợ lại, dùng cái miệng béo ngậy hôn một cái lên má nàng, như vậy mới thấy thoải mái.
Cái tên này thật là cún! Tuệ Tử muốn lau đi, bị hắn trừng mắt một cái, tay lại buông xuống.
"Ghét bỏ?"
Tuệ Tử lắc đầu như cái trống bỏi, cái tên này bụng dạ hẹp hòi, nàng không dám đắc tội.
Nhân lúc Vương Thúy Hoa ra ngoài tản bộ, Vu Kính Đình kể chiến tích của mình cho Tuệ Tử nghe.
Hắn mai phục ở cửa nhà Lý Hữu Tài một hồi, tên tiểu tử đó vừa ra đổ nước bẩn, Vu Kính Đình liền dùng bao bố chụp đầu hắn, lôi tới sau đống củi, đánh cho một trận tơi bời.
"Theo như ngươi nói đó, đánh cho một trận nhỏ, xương cốt cũng không bị tổn thương, có điều đồ chơi đắt nhất trên người hắn hỏng rồi."
Tuệ Tử hít một hơi, ánh mắt dừng ở đũng quần hắn, chẳng lẽ—— “Nghĩ cái gì thế? Ta nói là cái kính mắt của hắn. Ta giật kính của hắn xuống, giẫm nát.” “A —— Vậy thì đúng là ác thật, hắn đau lòng chết mất, ha ha ha.” Tuệ Tử cười rất vui vẻ.
“Cái kính đó là lúc đi học, dùng tiền trợ cấp của trường mua, là cái nhãn hiệu kinh vũ đắt nhất đó.” “Ôi chao, quen người ta quá ha, kính mắt của người ta nhãn hiệu gì mà ngươi biết cả?” Vu Kính Đình chua chát nói.
"Cũng đâu có cố tình chú ý hắn, hai ta không cùng khóa, hắn ở trường cứ hay làm màu, không chú ý tới thì làm sao biết giọng của hắn đâu có phải giọng thổ ngữ của làng mình đâu? Liễu Tịch Mai thì là người học theo má, hắn không gọi mẹ mà gọi mụ."
Lý Hữu Tài rất để ý thân phận kẻ ở rể sa cơ thất thế truyền thống của hắn, ở trường luôn ăn mặc chỉnh tề, cũng chẳng bao giờ nói nhà mình ở làng quê, không biết còn tưởng hắn là con nhà quan xuống trải nghiệm cuộc sống.
Thật xui xẻo khi gặp phải người kín miệng như Tuệ Tử đây, chứ đổi lại người nhiều chuyện đã sớm lôi hắn ra nói rồi.
"Đánh chính là cái loại người thích ra vẻ đó." Vu Kính Đình hừ một tiếng.
"Ngươi có để hắn nhìn thấy mặt không?" Tuệ Tử hỏi.
"Coi thường chồng ngươi đấy à? Ta là loại người đánh nhau không ra gì còn bị người phát hiện sao?"
Hắn sau khi trùm bao bố Lý Hữu Tài lại, tên tiểu tử kia khóc la như gà bị cắt tiết, sợ đến nỗi vùi đầu vào đống củi, Vu Kính Đình xem thường loại nhát như cáy đó.
"Vậy được rồi, rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm đi."
Vu Kính Đình cảm thấy nàng đang giấu hắn chuyện gì đó.
"Sao hắn lại cùng Liễu Tịch Mai thông đồng nhằm vào ngươi?"
"Đó là ân oán giữa ta và Liễu Tịch Mai, hắn có thể là muốn giúp Liễu Tịch Mai." Tuệ Tử qua loa cho xong, muốn tùy tiện cho qua chuyện.
"Ta cảm thấy không phải —— Tên tiểu tử đó, đã sớm để ý ngươi. Lúc ngươi học trung cấp chuyên nghiệp trọ ở trường, cả làng đều truyền chuyện hai người hẹn hò, khi đó lão tử đã thấy hắn không vừa mắt."
"Tin đồn đó là do hắn tung ra, ta không có!" Tuệ Tử lo lắng trong lòng, không biết giải thích thế nào.
"Ta biết, hắn chính là muốn làm xấu danh tiếng của ngươi, muốn cưới ngươi không cần tiền, không, hắn là muốn cho mẹ ngươi móc tiền cho hắn, nhưng mẹ vợ ta thông minh như thế, sao có thể bị mắc lừa chứ, lúc ấy liền bảo ta lôi hắn đến chỗ vắng vẻ đánh cho một trận, hắn mới yên tĩnh, chủ động xuống nước."
“Những chuyện này là xảy ra từ khi nào?” Tuệ Tử giật mình.
Kiếp trước của nàng lại không hề biết những chuyện này.
“Đều là chuyện ngày xưa, ngươi không hỏi thì ta cũng không muốn nói.” Vu Kính Đình duỗi lưng một cái, không hiểu sao, mỗi lần đánh Lý Hữu Tài xong, cả thể xác và tinh thần hắn đều sảng khoái, vô cùng thoải mái.
Vu Kính Đình không nói cho Tuệ Tử biết, lúc ấy lời đồn trong thôn khó nghe thế nào.
Nào là Tuệ Tử với Lý Hữu Tài chui vào bụi cây ở trường, quần áo vứt đầy đất, con gái trong thôn mà bị đồn như vậy thì khó mà lấy chồng, nếu không phải mẹ Tuệ Tử mưu trí đoán ra đó là hành vi cố tình của Lý Hữu Tài thì Tuệ Tử đã thiệt lớn rồi.
“Hắn thì ra đã tính toán ta từ sớm rồi.” Tuệ Tử cảm thấy người như Lý Hữu Tài thật là buồn nôn, vậy mà có thể tính kế cả nàng.
"Nếu ngươi thấy chưa hết giận, ta kiếm cơ hội lại chụp bao bố hắn lần nữa."
"Từ từ đã, xem hắn phản ứng ra sao rồi tính tiếp."
Đêm đó, trong nhà vui vẻ hòa thuận, ăn món sườn mà cứ như ăn tết, cả nhà ai nấy đều vui vẻ.
Lý Hữu Tài thức trắng một đêm.
Trăn trở suy nghĩ không ra ai là người đã đánh hắn.
Đầu tiên hắn nghĩ ngay đến Vu Kính Đình.
Năm đó Vu Kính Đình vì chuyện hắn tung tin đồn làm bại hoại danh tiếng của Tuệ Tử nên đã đánh hắn, cả thôn cũng chỉ có mỗi tên nhãi con chẳng làm việc gì ra hồn này, nhưng Vu Kính Đình tuy bệnh tật đầy mình nhưng cũng có chút chỗ tốt.
Chuyện gì hắn cũng làm công khai, đánh úp sau lưng là hành động mất phong cách đối với một tên nhãi con, lần trước đánh hắn là đánh thẳng luôn rồi.
Lại nói, hắn cũng đâu có đắc tội gì Tuệ Tử với tên nhãi đó——ít nhất là bây giờ không có.
Vu Kính Đình không thích đánh lén, Lý Hữu Tài cũng không hề nghĩ ra chuyện Tuệ Tử trọng sinh, cũng không hề nghĩ là Tuệ Tử có thể biết chuyện hắn cùng Liễu Tịch Mai cấu kết hãm hại nàng, ban ngày nói chuyện còn có vẻ rất bình thường kia mà?
Loại trừ khả năng do người nhà, Lý Hữu Tài lại bắt đầu nghi ngờ Liễu Tịch Mai.
Người phụ nữ này luôn miệng thề non hẹn biển với hắn, sau lưng lại còn bắt cá nhiều tay, không lẽ bị mấy người kia đánh ghen?
Còn cả bà nhỏ Triệu gia, quả phụ Vương đã lâu không nhớ mặt, hắn cũng không nhớ rõ mình từng thông đồng với bao nhiêu phụ nữ trong thôn.
Tuy cũng không phải ai hắn cũng ngủ cùng, khi còn trẻ cũng chỉ dùng miệng trêu ghẹo là chính, chẳng lẽ bị chồng người ta phát hiện?
Không thể nào nghĩ ra mình đắc tội ai mới thấy đáng sợ, Lý Hữu Tài ngày hôm sau mắt thâm quầng, vừa hay bà hàng xóm ôm con tới chơi nhà, đứa bé vừa thấy hắn liền khóc.
Lý Hữu Tài vốn không để ý, nhưng câu nói trước khi bà hàng xóm về khiến trong lòng hắn hoảng loạn.
"Có khi nào đứa bé thấy thứ gì không sạch sẽ không nhỉ? Chắc phải đi nhờ tứ thẩm tính cho xem mới được."
Thứ không sạch sẽ!
Mấy chữ này khiến Lý Hữu Tài nổi cả da gà, nhìn quanh nhìn quất, bỗng thấy trong nhà gió lùa bốn phía, âm u, lạnh lẽo.
Trong lòng Lý Hữu Tài có quỷ, càng nghĩ càng thấy ghê rợn, lấy hết can đảm ra ngoài tản bộ, muốn phơi nắng cho đỡ xui xẻo.
Vừa ra ngoài vài bước đã gặp ngay tam thiếu gia Dương gia.
"Anh làm công tác văn hóa à, sau lưng anh có một người phụ nữ kìa!" Tam thiếu gia Dương gia ngậm điếu thuốc lá sợi vừa nói vừa chỉ.
Lý Hữu Tài quay phắt đầu lại, giữa thanh thiên bạch nhật, lấy đâu ra người phụ nữ?
"Đi! Đừng có nói lung tung!"
“Thật đó, tóc dài như vậy, lớn lên còn có chút giống tiểu thím Tuệ Tử? Có điều gầy quá.” Tam thiếu gia Dương vừa nói vừa gật gù.
Có phải nói vậy không nhỉ? Tiểu thím Tuệ Tử nói, lưng rất đẹp, thưởng mười điếu thuốc, mười điếu đó! !
Lý Hữu Tài lùi lại một bước, chân mềm nhũn, suýt thì ngã nhào.
Tuệ, Tuệ Tử? !
-Cảm ơn manh manh đát thố 1500 tệ, cảm ơn đừng mực mạch mạt 500 tệ~ Hôm nay vì có chút việc bận, update muộn, ngày mai sẽ bắt đầu từng bước điều chỉnh lại thời gian sinh hoạt và nghỉ ngơi, cố gắng nhanh chóng định được giờ update, anh. (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận