Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 872: Đánh giá thấp nhai lưu tử không muốn mặt (length: 7730)

"Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu, ngươi đem chuyện cá cược giữa ta và ông già ra mà đùa, à đúng rồi, ngươi còn ôm một em vũ công tới, tay còn khoác lên eo người ta."
Tuệ Tử nói một cách thản nhiên.
Nhưng trong lời nói đó có ẩn ý dằn mặt người ta, không thể nào che giấu được.
Vu Kính Đình đang cười nhăn nhở thì cứng đờ cả mặt, hắn cứ tưởng đêm nay bận nhiều chuyện chính, vợ đã quên chuyện này rồi.
Cái đầu này, sao vẫn còn biết rẽ ngoặt?
Đi một vòng, lại vòng về!
Lộn ruột non!
"Ta không phải vì nhìn toàn cục sao? Với cả, vũ điệu giao tế chẳng phải đều có kiểu tạo hình đó?"
"Ha ha, sao không nhảy Rumba ôm sát vào nhau luôn, sao ngươi không nhảy hẳn một bài vừa vặn, nhảy đôi?"
"Ai da, hình ảnh đó, quá là lả lơi... ách." Giảo Giảo tưởng tượng cảnh anh trai cô và một cô bé nào đó không biết tên đang nhún nhảy, cứ như là mấy con sóc bỏng mông, chậc chậc chậc.
"Đi! Người lớn nói chuyện, con nít đừng có mà xía vào!" Vu Kính Đình một tay ấn lên đỉnh đầu Giảo Giảo, quay đầu cô bé sang một bên, tay còn không buông, giữ để Giảo Giảo không xem hình ảnh kia.
Miệng thì tiến sát đến trước mặt Tuệ Tử, trực tiếp hôn lên.
Ha ha, những chuyện không giải thích được, hôn một cái là xong hết mọi chuyện.
Tuệ Tử vốn dĩ cũng chỉ là đang trêu hắn một chút.
Mặc dù ít nhiều gì cũng có chút ghen, nhưng về nhà lấy cọ thép chà xát người đàn ông của mình một lần, lại xịt thêm ít rượu cồn để khử trùng toàn thân, lấy chậu than cho anh ta bước qua đi giải mốc, vậy là chuyện đã xong đúng không?
Cô cũng không phải kiểu đàn bà nhỏ nhen như thế.
Nhưng mà cô không ngờ rằng, Vu Kính Đình lại không biết xấu hổ đến vậy, ngay trước mặt Giảo Giảo mà dám gặm.
Hơn nữa cái gặm này lại không xong, cả lưỡi đều chui vào!
"Anh! Anh xong việc chưa vậy! Cổ em đau quá!"
Giảo Giảo kháng nghị.
"Anh có thể nào đừng có vô liêm sỉ vậy được không? Hồi nhỏ anh đã dùng chiêu này để trêu chọc chị dâu của em, giờ em lớn rồi mà anh còn cái thói đấy?"
Vu Kính Đình cuối cùng cũng chiếm được tiện nghi, liếm liếm khóe miệng, đối với Tuệ Tử làm cái kiểu lưng thẳng hèn mọn.
Những cái đó, đều là của nàng, đợi làm xong chính sự, muốn tha hồ hưởng thụ thế nào thì tùy!
Tuệ Tử chỉ muốn hóa thành bươm bướm bay đi, hoặc biến thành con thiêu thân bay lượn cũng được, thật là mất mặt quá.
Vu Kính Đình buông tay đang đè đầu Giảo Giảo ra, giả bộ nghiêm trang nói: "À, tóc của chị dâu em có một chiếc lá rơi vào, anh giúp chị ấy lấy ra."
"...Anh xem em là con ngốc chắc?"
Vu Kính Đình thò tay vào túi lấy ra một tờ năm mươi tệ, Giảo Giảo mắt tròn xoe, phản ứng đầu tiên là —- "Anh ơi, anh làm tiền giả từ đâu vậy, sao nó giống thật thế!"
Tiền tiêu vặt của cô bé đều phải dựa vào anh trai và chị dâu, sao bây giờ anh lại đột nhiên hào phóng vậy?
"Không muốn thì thôi!"
"A! Anh trai của em thật là một quân tử khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, người soái tim thiện a, hành động giúp chị dâu của em lấy chiếc lá rụng là một hành động quang minh lỗi lạc biết bao, hoàn toàn khác hẳn với những kẻ ôm nhau gặm nhấm nhị lưu tử nha!"
Vu Kính Đình gõ lên đầu cô bé: "Tiểu nha đầu láo toét, ăn nói kỳ quái!"
"Hì hì, anh ơi, sao đột nhiên anh lại hào phóng thế, em có hơi không thích ứng á." Giảo Giảo nhanh chóng chộp lấy tờ tiền rồi săm soi, sợ anh đổi ý mà cướp lại.
"Nói cho em biết, anh trai em bây giờ phất lên rồi, bây giờ không như xưa nữa, anh nổi rồi! Anh có tiền! Lại còn là tiểu kim khố, tiền riêng đó, ha ha ha!"
"Hả? Không cần nộp lên cho chị dâu sao? Chị dâu, anh ấy giấu quỹ đen sau lưng chị đấy, chị có quản không?" Giảo Giảo mách lẻo với Tuệ Tử.
Vu Kính Đình làm bộ muốn cấu véo cô bé, để cô trả lại tiền cho hắn!
Giảo Giảo ấn tay hắn lại, chỉ thiếu nước đối mặt mà phỉ nhổ, gia phong của nhà họ Vu mà, miếng thịt đã vào miệng rồi thì không nhả, tiền đã vào túi rồi thì không nhả.
"Đó là tiền ta cùng ông già đánh cược kiếm được, không có trong công quỹ của nhà! Uy, cô bé con kia cô nói có đúng không? Tiền ta tự kiếm được nhờ vào bản lĩnh, cô cũng không thể sung công xử lý đấy chứ?"
"Anh đánh cược cái gì?" Tuệ Tử tò mò.
"Ta thua thì đi làm con trai nuôi của ông già, thay ông ta xem sới, làm đại ca dẫn đầu. Thắng thì ông già mở két sắt riêng của ông ấy ra, cho ta tùy ý chọn một thứ."
"A, vậy thì không thể sung công được." Trong lòng Tuệ Tử tính toán cực nhanh.
Két sắt của ông già, chắc chắn bên trong toàn là ngọc thạch truyền đời.
Với tính của Kính Đình, những thứ này nhất định là làm quà tặng cho Tuệ Tử.
Vòng đi một hồi cuối cùng vẫn là rơi vào tay Tuệ Tử, nghĩ đến đây, Tuệ Tử lập tức trở nên rộng lượng hơn.
"Nhà ta rất dân chủ, những khoản thu nhập kiểu này làm sao ta có thể tịch thu được chứ? Đều là của anh cả, yên tâm cầm đi!"
Ngoài miệng thì nói vậy, trong lòng đã bắt đầu tính toán rồi.
Không biết là vòng ngọc hay là nhẫn ngọc đây? Hay là làm cái trâm ngọc cũng không tệ, dạo này cô rất thích trâm ngọc.
Mắt của Vu Kính Đình đảo như rang lạc, lộ ra một nụ cười gian xảo.
"Giữ lời chứ?"
"Đương nhiên! Ta Trần Hàm Tuệ, lúc nào lại là kẻ lật lọng chứ?" Tuệ Tử nói đến hùng hồn lẫm liệt.
Vu Kính Đình gật đầu, nói với Giảo Giảo: "Cái con bé nuốt năm mươi tệ của anh kia, em phải làm chứng đấy nhé, chị dâu em nói rồi, thắng thì đều là tài sản cá nhân của anh, chị ấy không thể sung công."
"A, tai em đột nhiên nghe không rõ, có khi nào là do bị côn trùng chui vào không?" Giảo Giảo làm bộ bịt tai lại.
"Lại cho em thêm năm mươi nữa!"
"Em lại nghe được rồi! Làm chứng đúng không? Không có vấn đề! Anh ơi, tình thân của anh làm em chiến thắng bệnh điếc!"
Tuệ Tử đang làm ra vẻ hào phóng bỗng mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Vu Kính Đình ra tay cũng quá hào phóng rồi, lên một cái đã đưa cho Giảo Giảo cả trăm tệ, chẳng lẽ lần cá cược này của hắn đặc biệt đáng tiền?
"Có nhân chứng rồi, cô không thể quỵt nợ!" Vu Kính Đình ghé vào tai Tuệ Tử, nhỏ giọng lại không để Giảo Giảo nghe thấy, "Nếu cô dám quỵt nợ, ta sẽ làm thịt cô!"
"Ha ha." Tuệ Tử chẳng hề sợ hãi cái uy hiếp này.
Nói cứ như không có chuyện đó thì anh sẽ không lăn lộn ấy.
Nhưng mà liệu sự như thần Tuệ Tử, lần này đúng là sai rồi.
Bởi vì cô đã đánh giá thấp cái độ không biết xấu hổ của Vu Kính Đình, lại xem thường lần cá cược này của hắn.
Đi xe ba gác chậm hơn đi xe ô tô nửa tiếng.
Tuệ Tử vừa đứng ở cửa viện thì đã nghe thấy tiếng la oai oái trong viện, nghe thì có vẻ là tiếng cãi nhau của tứ gia và ông già.
Mà cuộc cãi nhau này rất kịch liệt, toàn dùng mấy thứ ngôn ngữ kỳ lạ gì đấy, bô bô, Tuệ Tử cũng chẳng hiểu gì.
"Không phải lại đánh nhau rồi chứ?" Tuệ Tử vội vàng vào viện, nhìn thấy cảnh bên trong, cạn lời.
Tứ gia và ông già đang đánh cờ, một bên chơi một bên chửi nhau.
Bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn khẩu chiến, chắc cô mà về muộn một chút là phải đánh thật.
"Nghịch tử! Trộm quân của ta! Ngươi còn không biết xấu hổ, bao nhiêu năm rồi mà không sửa được cái tật xấu này!" Ông già tức đến mức râu cũng dựng ngược lên.
"Nói như thể ông không lấy pháo của tôi ấy! Cái lão già này có tư cách gì mà nói tôi, trộm quân cũng là học theo ông đấy! Năm xưa chẳng phải chính ông nói, thấy thì gọi là trộm, không thấy thì là cầm sao!"
Tứ gia trước mặt ông già cũng đặc biệt buông thả bản thân, dùng thứ tiếng địa phương người khác không hiểu mà chửi nhau.
Mặc dù Tuệ Tử và mọi người không hiểu, nhưng nhìn động tác của họ thì cũng có thể đoán được một chút.
"Ta đi lật bàn cờ lên có thể kết thúc trận chiến không?" Vu Kính Đình hỏi Tuệ Tử.
"Không cần, ghét người không cần ra tay, anh nhìn em này..." Tuệ Tử nhỏ giọng đáp lại hắn, đột nhiên cao giọng nói ra một câu khiến tứ gia và ông già nổi hết da gà.
- Đoán xem thằng nhãi lưu manh đó có trò gì để diễn đây?
(Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận