Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 198: Giải thích hạ vì sao kêu béo ra một túi bột mì (length: 8015)

Hết giờ học, học sinh ra về hết, trong phòng học chỉ còn lại Tuệ Tử cùng Vu Kính Đình.
Tuệ Tử nhận lấy quả lê đông lạnh mềm do hắn đưa, ngồi trên ghế nhã nhặn ăn.
Bụng mang thai rồi, nàng thường xuyên đói.
Một lát nữa sẽ về nhà, nếu không ăn chút gì thì khó chịu lắm.
Vu Kính Đình phát giác ra điều này, nên cũng hay mang một ít đồ ăn vặt trong túi cho nàng, đợi nàng ăn xong lại cùng nhau tản bộ về nhà.
Nàng đang bổ sung năng lượng, còn Vu Kính Đình thì dùng tay sờ bục giảng.
"Bục giảng xịn thật, chắc chắn thật, haizz."
Tiếc là, Tiểu Trần lão sư quá coi trọng sư đức, cứ khăng khăng việc ở trong phòng học làm chuyện kia sẽ ảnh hưởng đến hình tượng giáo viên, đến tận giờ, hắn vẫn chưa chiếm được 'giai lưu tử'.
Đáng thương cho hắn chỉ có thể dùng não để tưởng tượng, một lần tưởng tượng là hết cả một tiết học.
Nàng thì giảng bài trên bục, hắn thì chống cằm suy nghĩ những thứ lung tung.
"Ngươi đang lượn lờ quanh bục giảng làm gì thế?" Tuệ Tử tò mò hỏi.
"Không có gì." Những bí mật của đàn ông trong đầu hắn, có thể nói cho nàng sao?
"Kính Đình, hôm nay có một chuyện, ta thấy rất kỳ quái."
Tuệ Tử thấy xung quanh không có ai, liền kể cho hắn nghe chuyện Phàn Hoa hỏi về mẹ cô.
Tuy Vu Kính Đình còn trẻ, nhưng Tuệ Tử không hề coi hắn là một đứa trẻ ranh, gặp chuyện cũng hay thích nói với hắn, ý kiến của hắn thường mang đến cho Tuệ Tử những suy nghĩ khác biệt.
"Chỉ vì cái mặt của ngươi, mà hắn có thể nghĩ đến mẹ vợ ta sao?" Vu Kính Đình cũng cảm thấy kỳ lạ, "Tuy ngươi và mẹ vợ lớn lên rất giống, nhưng ngươi béo hơn mẹ vợ cả một túi bột mì, người bình thường không thể nào liếc mắt một cái là nhận ra được, đúng không? Trừ phi hắn có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với mẹ vợ."
Hắn nói đúng chỗ mà Tuệ Tử thấy kỳ lạ, "Ta cũng thấy kỳ quái, cho nên mới không trả lời ông ta."
"Không trả lời là đúng, hắn chỉ muốn hỏi thăm chút thôi, ngươi không trả lời thì chuyện này coi như xong, nếu như hắn có chuyện gì với mẹ vợ, tự khắc sẽ dò la tiếp, đến lúc đó lại đến tìm ngươi."
Đến lúc đó, thì lại tính bước tiếp theo — Vu Kính Đình không thèm để ý chuyện tương tự sẽ xảy ra lần nữa.
"Ngày mai ta dẫn Giảo Giảo đến nhà Tôn giáo sư, dò la lai lịch tên kia, Kính Đình, ngày mai ngươi đi kéo xe, cũng nhờ đám anh em nghe ngóng về tình hình của hắn, chủ yếu là xem hắn có bối cảnh gì ở kinh thành."
Tuệ Tử luôn cảm thấy ánh mắt Phàn Hoa nhìn nàng không bình thường.
Cái vẻ mặt phức tạp đó làm Tuệ Tử cảm thấy điềm chẳng lành, nàng rất cần nắm thêm thông tin về người này để biết người biết ta.
Vu Kính Đình gật đầu, đưa tay muốn kéo nàng.
Tuệ Tử hất tay hắn ra, xong chuyện rồi, nên tính sổ.
"Giải thích chút xem nào, cái gì mà 'béo ra cả một túi bột mì'?" Khi hắn vừa nói câu đó, Tuệ Tử có cảm giác như bị vạn tiễn xuyên tâm.
Anh chàng thẳng Vu Kính Đình không ý thức được mình đã chọc vào tổ ong vò vẽ, nghiêm túc giải thích:
"Ngươi so với mẹ vợ ít nhất cũng phải béo hơn 25 ký, tính ra là hơn mẹ vợ một túi bột mì."
Nhìn Tuệ Tử, lắc đầu.
"Vợ à, dạo này em gầy đi đấy."
"Hả?" Câu nói này khiến cho trái tim bé nhỏ đang hụt hẫng của Tuệ Tử vui mừng, lẽ nào tên ngốc nghếch này cũng biết dỗ dành cô sao?
Vu Kính Đình đưa tay nắn cằm cô, thấy nó đã nhọn đi.
"Cằm em mất cả một lớp thịt rồi, tay cũng nhỏ đi, bụng thì to hơn, tay chân lại càng nhỏ, đúng là có thai cực khổ thật."
Tuệ Tử hít hít mũi, cảm động quá đi.
"Trước khi chưa có bụng bầu, em như quả dưa hấu ấy."
"? ? ?" Sao phong cách lại dần trở nên kỳ quái thế này?
"Giờ bụng béo lên rồi, giống như quả dưa hấu cắm thêm bốn cái que nhỏ vậy —- Anh giờ cứ nhìn thấy em là nhớ đến bài ngữ văn dạo này học."
"Bài. . . bài gì?" Tuệ Tử có dự cảm chẳng lành.
"Thiếu niên nhuận thổ à!" Quả không hổ là kẻ đi cửa sau vào lớp bổ túc, mới có mấy tiết văn hóa mà đã biết bài khóa rồi.
"Vợ à, em lúc chưa có thai là dưa ở ngoài ruộng dưa, giờ có thai rồi, như thể cái dưa bị cái xiên đâm vào, mà em có hai cái dưa con trong bụng."
Dưa, bị đâm, xiên thép, ba yếu tố trong bài khóa cấu thành người vợ lớn mê người của anh!
Môi Tuệ Tử run rẩy.
Cảm xúc của bà bầu cứ nói là đến liền đến, lê cũng không gặm nữa, cứ ngồi đó yên lặng ấp ủ cảm xúc.
Vu Kính Đình còn đang đợi vợ khen mình, xem anh lợi hại thế nào, bị vợ bắt học bù môn văn hóa, cứ ngủ hết cả tiết, ngủ gà ngủ gật mà còn nhớ được nội dung bài khóa, quá đỉnh luôn!
"Sao, ông đây lợi hại không — ái, sao em khóc thế?!"
"Ta từ lợn rừng tinh biến thành cái đồ bị xiên... lại còn bị xiên thép đâm? Còn liên lụy cả hai cái dưa trong bụng thành dưa? ——" Tuệ Tử khóc đến nghẹn ngào, cảm giác như mình bị tủi thân tột độ.
"Anh sai rồi! Anh là thứ bị xiên, anh là dưa được chưa? Em bớt giận đi, anh chịu phạt thành xiên thép cũng được! Miễn sao em đừng có rơi kim đậu, muốn anh đổi tên thành xiên sắt cũng được!"
Một phút khoái miệng, biến thành hỏa táng tràng.
Vu Kính Đình suýt chút quỳ xuống lạy nàng để xin lỗi, lúc này Tuệ Tử mới nín khóc.
Cái mũi nhỏ đỏ bừng, đôi mắt to ngập nước.
Mẹ nó! Lợn rừng tinh dám quyến rũ người! Vu Kính Đình trong lòng thầm mắng, sớm muộn gì anh cũng phải lên bục giảng mà 'xử' con lợn rừng tinh này cho bằng được!
"Có phải anh đang mắng ta trong lòng không?" Tuệ Tử vừa thút thít vừa hỏi.
A, ông đây muốn ăn em tại chỗ! Anh nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng lại ra vẻ đạo mạo:
"Bây giờ em là bảo bối của nhà anh, mẹ anh với Giảo Giảo đều bị em mua chuộc hết rồi, nói đến địa vị trong gia đình thì ——"
Vu Kính Đình đang định nói, thì mí mắt vừa nâng lên, thấy Vương Manh Manh đứng ở cửa, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
Giọng điệu đang còn hơi dịu dàng của Vu Kính Đình, trong nháy mắt trở nên cứng rắn như đá.
"Địa vị trong nhà thì lão tử chưa bao giờ thua ai cả! Lão tử mới là chủ nhà! Ngươi phục không?"
"Ừ, ta phục." Tuệ Tử ở trước mặt người ngoài cũng rất biết giữ thể diện cho anh.
"Thì là, tôi đến xem khóa cửa chưa thôi." Vương Manh Manh có chút bấn loạn.
Đợi Tuệ Tử hai vợ chồng đi rồi, cô vừa khóa cửa vừa lẩm bẩm:
"Chắc tôi nghe nhầm rồi? Đình ca oai phong vậy mà, không thể nào sợ vợ được đúng không?"
Trương Nguyệt Nga cũng đang khóa cửa, Vương Manh Manh chủ động bắt chuyện với cô.
"Nguyệt Nga, cô nói xem một người đàn ông nam tính như Đình ca, tại sao lại thích cái người keo kiệt như Trần chủ nhiệm thế?"
"Tính tình của Tuệ Tử rất tốt, muội phu thích cô ấy có gì lạ?" Trương Nguyệt Nga thấy Vương Manh Manh có hơi khác thường, nhưng chỗ nào lạ thì cô lại không nói ra được.
"Thôi, nói với cô cũng chẳng đến nơi đến chốn gì, tôi về phòng đây, còn lại cô khóa nốt." Vương Manh Manh ném chìa khóa trong tay cho Trương Nguyệt Nga.
Trương Nguyệt Nga chậm nửa nhịp mới phản ứng, đến lúc Vương Manh Manh đi rồi thì cô mới ý thức được, cô ta lại vứt hết việc cho mình rồi.
Còn có—— "Sao Vương Manh Manh lại gọi muội phu là Đình ca?"
Tuổi tác của Vu Kính Đình mọi người không ai rõ, nhưng Tuệ Tử thì nhỏ tuổi hơn tất cả mọi người, cho nên hai cô giáo trong trường đều gọi anh là muội phu.
"Lớn ngần ấy tuổi rồi mà còn gọi người ta là ca, thật là kỳ lạ." Trương Nguyệt Nga chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, nên tạm thời chưa nghĩ theo hướng khác.
Cô chỉ cảm thấy Vương Manh Manh đang giả nai tơ, cho nên mới gọi một người nhỏ tuổi hơn mình là ca.
Về đến phòng, Vương Manh Manh chống cằm, lấy lọ dưa muối ra, đây là Tuệ Tử cho cô khi mới đến, ăn còn lại có một chút.
Vừa ăn dưa muối vừa nghĩ đến Vu Kính Đình, cắn dưa chuột giòn rụm, trong lòng cũng ngứa ngáy.
"Một tên nhóc đẹp trai thế, sao lại thích loại phụ nữ keo kiệt như Trần chủ nhiệm chứ? Thật là, mình nhắc mấy lần là dưa muối sắp hết rồi, cũng không chịu mang cho mình một chút..."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận