Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 725: Tiểu cô còn là quá tuổi trẻ a (length: 7994)

Vu Kính Đình không chút do dự, Tuệ Tử đã răng rắc nghiền nát quả phỉ.
"Ta sẽ không đi theo lối cũ, không còn giống trước đây nữa."
"Đó là chính ngươi nói, không liên quan đến ta. . ." Vu Kính Đình cẩn thận dò xét nét mặt nàng.
Thường ngày là người phụ nữ hiền lành, nhưng một khi nghiêm túc thì chẳng khác gì vòi rồng bão cát, động đất cấp 10 kèm theo sóng thần, hắn không dám đắc tội.
"Tâm tư của con trẻ thay đổi theo từng năm, nếu ta cứ mãi như trước thì lấy gì cùng chúng lớn lên?"
"Đúng đúng đúng, nàng nói đều đúng —— Nếu nàng còn giận, ta bắt Giảo Giảo tới, đánh nó trước mặt nàng cho nàng hả giận nhé?"
"Ngươi thật là một người đàn ông không có nguyên tắc!" Tuệ Tử trừng mắt.
Vu Kính Đình giống như một chú chim cút nhỏ đang kinh hãi, thở mạnh cũng không dám, sợ cơn gió lốc mẫu ái này sẽ thổi bay mình.
"Chẳng phải tại ta thấy nàng tức giận nên muốn dỗ nàng thôi sao?"
"Đánh trẻ con giải quyết được vấn đề gì chứ? Nếu đánh trẻ con mà giải quyết được vấn đề thì trẻ con cả nước đều đậu vào Thanh Bắc hết rồi! Ha ha, con gái mình nuôi tốt quá cũng không tránh khỏi những chuyện thế này."
Tuệ Tử cố kìm nén cơn giận, nhưng theo giọng nói của nàng càng lúc càng trở nên nóng nảy, Vu Kính Đình vẫn cảm nhận được một tia sát khí.
Nếu như tên tiểu tử họ Tiền kia đứng trước mặt nàng, chắc Tuệ Tử đã xé nát hắn ra rồi.
"Ta có thể cho ngươi đi đánh tên nhóc kia một trận, đánh đuổi một tên nhãi ranh không khó, nhưng vấn đề là, đánh đuổi một đứa thì lỡ còn đứa khác thì sao? Bắp cải nhà ta tốt quá, còn dát vàng nữa, bị nhiều người nhớ thương là bình thường thôi, ta không thể mỗi lần đều đánh đuổi được, mà phải làm cho nó tự giác."
Tuệ Tử lẩm bẩm một mình.
Con gái nhà giàu bị tiểu tử nghèo dụ dỗ, loại chuyện xưa này không hiếm thấy chút nào.
Cũng vì các cô bé hay bị thu hút bởi những người thuộc lĩnh vực khác với mình, lại càng bị kích thích khi phụ huynh kịch liệt phản đối, để tìm thấy ý nghĩa tồn tại khi đối đầu với gia đình.
"Tuy kinh nghiệm lịch sử nói với chúng ta rằng, những cuộc hôn nhân không được gia đình chúc phúc, đa số đều không tốt đẹp, nhưng vẫn không ngăn cản được việc các cô gái đang ở giai đoạn nổi loạn yêu đương mù quáng. May mà ta đã có sự chuẩn bị từ trước."
Tuệ Tử đứng lên, trong ánh mắt kinh hãi của Vu Kính Đình, nàng bắt đầu lục tung đồ đạc.
Cho dù nàng lấy ra một con dao lớn bằng kim loại, chuẩn bị ra ngoài giết tên tiểu tử kia thành tám mảnh, Vu Kính Đình cũng sẽ không ngạc nhiên.
Tuệ Tử lục lọi một hồi, tìm ra một quyển sách.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Vu Kính Đình, nàng lật đến trang mà nàng đã dùng bút đỏ gạch chân.
"Thấy không? Sổ tay trưởng thành cho nữ sinh tuổi dậy thì, ta đã mua từ lâu, chỉ chờ có dịp dùng tới thôi, ha ha ha!" Vài tiếng cuối, khiến người ta có cảm giác Tuệ Tử cười như mụ phù thủy.
" . . Trọng nữ khinh nam?" Vu Kính Đình lẩm bẩm nhỏ.
Tuệ Tử đắc ý chống nạnh, lại từ trong rương lôi ra một cuốn khác.
"Con trai ta cũng chuẩn bị!"
"Nhi tử còn phải nhiều năm nữa mới đến tuổi dậy thì mà?"
"Thời kỳ sơ sinh ta cũng chuẩn bị rồi —— nhưng đa phần không dùng đến." Hai đứa con của nàng quá thông minh, rất nhiều hành vi không giống với những đứa trẻ đồng trang lứa, nhưng điều đó không thể cản trở việc một bà mẹ cuồng con tự mình trau dồi kiến thức.
"Khi trẻ tuổi dậy thì nảy sinh tình cảm với người khác phái là một chuyện rất bình thường, làm cha mẹ phải cởi mở, phải khẳng định ưu điểm của đối phương, khuyết điểm thì phải khéo léo chỉ ra —— hiểu chưa?"
Tuệ Tử đọc đoạn nàng gạch chân bằng bút đỏ, Vu Kính Đình lại thấy nụ cười như bà phù thủy của nàng càng thêm rõ rệt.
Trong lòng anh thầm nghĩ, may mà lúc mười mấy tuổi mẹ anh như một người ngốc nghếch ngọt ngào, ngoài việc đánh anh thì không có sự áp chế tinh thần nào khác, nếu như rơi vào tay người mẹ có chỉ số thông minh cao như Tuệ Tử thì anh sợ rằng sẽ bị chặt từ "Sợi thép" thành "Sợi cỏ" mất.
"Ưu điểm, ta khách quan mà nói, hiện tại tạm thời ta không thấy được, cho nên câu trước đó chúng ta tạm thời bỏ qua, trọng điểm ở câu sau này, khuyết điểm phải "Khéo léo" chỉ ra, a ha ha ha..."
Sau một hồi giận dữ ngắn ngủi, Tuệ Tử đã tìm ra biện pháp giải quyết, chỉ bằng nụ cười này của nàng, Vu Kính Đình đã âm thầm thương tiếc cho tên nhóc kia rồi.
"Đương nhiên, làm cha mẹ cũng không nên quá độc đoán, anh đi điều tra tên nhóc đó xem sao, nhỡ đâu tìm được đức tính tốt đẹp của nó thì sao?" Tuệ Tử nói một cách đặc biệt không thành thật.
"Trong lòng nàng đã kết tội chết cho người ta rồi, còn cần tôi điều tra làm gì?"
Vu Kính Đình vốn đã cảm thấy tất cả bọn con trai trên đời này đều không xứng với con gái nhà anh.
Tuệ Tử bảo anh đi điều tra, chẳng khác nào chuột rơi vào hũ gạo, sao mà có chuyện tốt? Chắc chắn là ưu điểm thì không có một mống, khuyết điểm thì cả rổ, thậm chí còn đào ra cả lịch sử đen của ba đời tổ tông người ta cũng nên.
"Bảo anh đi điều tra thì cứ đi đi, lắm lời quá!"
"Tôi tò mò, sao nàng có thể thay đổi nhanh như vậy giữa một con nhóc mít ướt yếu đuối và một nữ chiến binh điên cuồng mà không hề có một chút mâu thuẫn vậy?" Anh nghĩ bụng biết bao lời khuyên vợ, vậy mà một chữ cũng không dùng đến được!
Người phụ nữ này mà hung dữ lên thì ngay cả anh cũng không dám trêu vào!
"Bởi vì mẹ ta tin ta, giao Giảo Giảo cho ta, ta không thể phụ lòng tin tưởng của mẹ ta được, ta phải cho Giảo Giảo hiểu một đạo lý, chị dâu chính là nửa người mẹ!"
Giảo Giảo khóc trong phòng một hồi, khóc chưa đến năm phút trong lòng đã hối hận rồi.
Nàng hối hận không nên nói với chị dâu những lời đó, muốn xin lỗi nhưng lại cảm thấy ngại, nên cứ xoắn xuýt như cái bánh quai chèo.
Nàng thậm chí không biết tại sao mình lại nói ra những lời gây tổn thương như thế, nghĩ đến ánh mắt đỏ hoe của Tuệ Tử, lòng nàng không khỏi áy náy.
Tuy lúc đó cảm xúc chi phối, nàng không thể kiềm chế được mình, nhưng sau khi bình tĩnh suy nghĩ thì đạo lý nào cũng hiểu, chị dâu thương nàng nhường nào, Giảo Giảo là người hiểu rõ hơn ai hết.
Càng nghĩ càng thấy xin lỗi không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng nàng không thể để cho chị dâu khó chịu được, vì vậy Giảo Giảo cắn răng đứng lên, vừa mới đẩy cửa ra thì thấy hai củ cải đỏ ngã xuống đất, củ nọ chồng lên củ kia, nhìn thật là buồn cười.
"Tiểu cô... Cô không sao chứ?" Lạc Lạc nằm trên người em trai, vẫn còn lo lắng cho tiểu cô.
"Xem biểu tình của tiểu cô, thì chắc cô không sao. . . . Nhưng mà tôi thì vẫn còn giận." Giọng nói buồn bã của Ba Ba vọng từ dưới đất lên.
Giảo Giảo vội vàng nâng hai đứa trẻ dậy, nhìn hai đứa, trong lòng lại càng thêm áy náy.
Bởi vì chuyện của nàng, mà làm hai củ cải đỏ phải lo lắng.
Lúc Tuệ Tử đến, Giảo Giảo đang ôm hai đứa nhỏ chơi đùa.
Tuệ Tử cảm thấy tim mình mềm nhũn.
Tuy rằng đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng dường như nàng đã quên một chuyện, đó là Giảo Giảo nhà nàng, được lớn lên trong một môi trường đầy ắp tình yêu thương, cho dù có ở tuổi nổi loạn, thì cũng không phải là loại trẻ con hoàn toàn mất trí.
"Chị dâu, em sai rồi, em không nên nói như vậy với chị." Giảo Giảo thấy Tuệ Tử tới, liền cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi.
"Không có gì đâu, chẳng phải mẹ em cũng nói sao, hồi bằng tuổi con thì ta còn tệ hơn con nhiều. Lúc nãy chị dâu cũng có hơi quá đáng, không nên quá độc đoán quyết định thay cho con như vậy, thôi bỏ qua đi, cứ xem như những lời chị dâu nói trước đó không tồn tại, con nên đối xử với cậu nhóc kia như thế nào thì cứ đối xử như vậy đi."
"Thật sao?" Giảo Giảo ngạc nhiên ngẩng đầu, có chút không thể tin được, chị dâu của mình sao đột nhiên thay đổi ý kiến thế?
"Ôi chao..." Lạc Lạc thở dài, Ba Ba lắc đầu.
Mặc dù chúng còn chưa hiểu rõ mẹ muốn làm gì, nhưng chỉ bằng biểu hiện này của mẹ thì biết, mọi chuyện chắc chắn không hề đơn giản như vậy rồi.
Tiểu cô của bọn chúng vẫn là "Người quá ngây thơ" mà thôi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận