Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 336: Nghe tức phụ lời nói nam nhân vận khí sẽ không kém (length: 8098)

"Nương, là con, con trở về rồi."
Vu Kính Đình quay người lại, Vương Thúy Hoa cùng Giảo Giảo đồng thời há hốc miệng.
"Thiết, Thiết Căn?! ! !" Vương Thúy Hoa suýt chút nữa cho là mình nhìn lầm.
"Anh! ! !" Giảo Giảo kích động xông tới, đâm sầm vào ngực Vu Kính Đình, oà khóc nức nở.
"Anh cũng về rồi! Anh mà không về, chúng ta liền bị người ta bắt nạt c·h·ế·t! Hù c·h·ế·t em, em tưởng anh c·h·ế·t rồi chứ!"
"Sao các người lại đến đây sinh con thế này?"
Vu Kính Đình vỗ về cô em gái đang khóc nức nở trong lồng ngực, ánh mắt lại dán chặt vào cửa sổ.
Dù có rèm cửa cản lại, hắn vẫn không thể ngừng nhìn về phía đó.
Ở bên trong có người phụ nữ khiến tim gan hắn nóng như lửa đốt.
"Ấy, thẩm tử, hắn thật là con trai của ngài ạ?" Cảnh sát đi cùng Vương Thúy Hoa về đầy nghi ngờ.
Vu Kính Đình bộ dạng tôn này, đi ngoài đường mà nói hắn là tên ăn mày điên, chẳng ai hoài nghi.
Giảo Giảo khóc một hồi, xác định người trước mắt không phải là ma quỷ, cuối cùng nín khóc mỉm cười, cười chưa đầy một phút, liền bịt mũi nhảy ra xa.
"Ôi mẹ ơi! Anh, anh rơi vào hố phân đấy à?"
Cái mùi gì vậy!
Vừa chua vừa tanh, thối om, ruồi nhặng bu đầy!
Lúc này đã vào hè, Vu Kính Đình vừa đứng đó, liền có mấy con ruồi nhặng xanh to tướng vây quanh hắn vo ve.
"Người yêu của cô giáo Tiểu Trần, anh nhanh tìm chỗ tắm rửa đi! Vợ anh mở bốn ngón rồi, anh nhanh tay đi mà tắm rửa, kẻo lát nữa lại không bế được con đấy!"
Bác sĩ kiểm tra xong Tuệ Tử, xác định nàng có đủ điều kiện sinh thường, còn không quên kéo cổ họng nhắc Vu Kính Đình đi tắm.
Đối với trẻ sơ sinh và sản phụ suy yếu mà nói, loại "hóa thân" thành chỗ ruồi nhặng bu này thì càng tránh xa càng tốt.
"Cái gì, sắp sinh rồi á? Nhanh vậy sao?" Vương Thúy Hoa ngơ ngác.
Đứa con của Tuệ Tử này sinh ra, quả là khác biệt so với người ta.
"Tôi muốn vào bên cạnh cô ấy!" Vu Kính Đình không nghe được tiếng Tuệ Tử trong lòng thấp thỏm.
"Anh đi tắm sạch thay quần áo sạch sẽ đi, nếu không lát con cũng chẳng dám bế đâu! Vào đấy phụ một tay!"
Vương Thúy Hoa vào trong.
Vu Kính Đình sốt ruột vô cùng, cứ đi qua đi lại trước mặt Giảo Giảo và viên cảnh sát khiến họ không tài nào nhịn được.
"Ở đây chúng tôi có chỗ tắm, tôi cho mượn tạm quần áo."
Kí túc xá viện này có dựng một cái lều, bên trên là túi nilon đen to tướng, mùa hè hấp nhiệt, có thể tắm được.
Vu Kính Đình trong lòng dù có ngàn vạn lần không muốn, cũng không thể không nghe theo lời bác sĩ, hắn cũng không biết trên người mình có bao nhiêu vi khuẩn, dù sao cũng là bò từ trong bùn đất ra.
"Chà xát thật kỹ vào!" Bác sĩ còn không quên dặn dò, so với việc Tuệ Tử sắp sinh ngay thì nàng còn lo Vu Kính Đình xông vào hơn.
Những lần khám thai trước kia, đều là Vu Kính Đình đi cùng, gã tiểu tử này quá lỳ, bác sĩ đã quá hiểu rõ rồi.
Phá cửa mà vào, ôm vợ gào khóc, chuyện này đặt lên người đàn ông khác là không thể nào, nhưng là Vu Kính Đình mà, cái gì cũng có thể.
Vu Kính Đình dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa sạch sẽ, vốn nghĩ là chà hai lượt xà bông là coi như xong, nhưng vừa chà xát lên người, toàn là những dải bùn dài dằng dặc.....
Nước xả ra toàn là màu vàng bùn.
"Anh, bác sĩ bảo em qua đây nói với anh một tiếng, chị dâu bây giờ còn ổn, cả mẹ cả con đều không sao, anh cứ từ từ mà tắm, có thời gian."
Chẳng ai nghĩ được, chuyện Tuệ Tử sinh con, người nhà lo lắng nhất lại là tên dơ dáy Vu Kính Đình đừng xốc nổi, ngay cả Tuệ Tử nghĩ cũng đều là hắn.
Lúc này Vu Kính Đình đang chiến đấu với bùn đất khắp người, còn trong phòng sinh tạm thời kia lại là một khung cảnh khác.
Cơn đau của Tuệ Tử lúc có lúc không, lúc không đau, nàng lại nằm cười.
"Hai vợ chồng các cậu rốt cuộc là có chuyện gì thế này hả?" Bác sĩ ngồi bên cạnh Tuệ Tử hỏi.
Hai vợ chồng trẻ này đúng là cặp đôi kỳ lạ nhất mà bà làm trong ngành y bao nhiêu năm qua đã từng gặp.
Cách sinh con cũng khiến người khác cả đời khó quên, đủ để trở thành sự kiện kỳ hoa đứng đầu trong sự nghiệp y của vị bác sĩ.
Bên ngoài kia thì dơ dáy như tượng đất, còn bên trong này, lúc thì cười lúc thì khóc.
Vương Thúy Hoa lau nước mắt, giản lược kể cho bác sĩ nghe ngọn ngành sự việc.
"Con trai tôi bị đơn vị điều đi công tác, kết quả ở chỗ đó gặp núi lở, chúng tôi đều tưởng nó c·h·ế·t rồi..."
Ai có thể ngờ được, hắn lại chọn đúng ngày Tuệ Tử sinh nở mà xuất hiện với bộ dạng kỳ lạ thế này chứ.
"Tôi vẫn luôn biết anh ấy còn s·ố·n·g." Tuệ Tử nghĩ tới bộ dạng chật vật của Vu Kính Đình, vui vẻ thì vui nhưng cũng thấy đau lòng.
Để khiến anh thành ra thế này, hẳn là ở bên ngoài anh cũng phải trải qua không ít gian nan, nguy hiểm đây.
Chờ sinh con xong, cô sẽ cùng anh chia sẻ.
Chia sẻ, từ này dâng lên trong tim, dâng lên một niềm ấm áp.
Tương lai cô còn có rất nhiều thời gian ở bên cạnh anh, cùng nhau chia sẻ vui buồn trong cuộc sống.
Cơn đau ập đến, bác sĩ ở bên cạnh thuần thục chỉ đạo Tuệ Tử phải dùng lực thế nào, Vương Thúy Hoa vội vàng pha nước mật ong cho Tuệ Tử uống.
Lúc này cũng không có chocolate, khi sinh nở muốn bổ sung thể lực thì dùng nước mật ong để thay thế.
Toàn là mật ong hoa hòe thượng hạng, do Vu Kính Đình đã chuẩn bị sẵn từ trước, mật ong hoa hòe có hương thơm thanh mát đặc biệt, uống vào vô cùng ngọt, vừa nghĩ đến người đàn ông đã chuẩn bị mật ong cho mình đang ở bên ngoài, Tuệ Tử như thể có sức lực vô biên.
"Em tắm xong rồi! Em vào đây!" Vu Kính Đình đứng ở ngoài cửa kêu.
Bác sĩ xách bình xịt đi tới, lúc này Vu Kính Đình đã thay bộ quần áo sạch mượn được, toàn thân tỏa ra mùi xà phòng thơm ngát.
Bác sĩ phun một hồi lên người hắn, bảo đảm sạch sẽ xong mới cho hắn vào.
"Đàn bà sinh con có gì mà nhìn, anh chi bằng cứ ở ngoài mà chờ..." Bác sĩ nói, nhưng Vu Kính Đình đâu có nghe lọt tai.
Hắn vừa vào phòng liền nắm chặt tay Tuệ Tử, cảm nhận lòng bàn tay Tuệ Tử ướt đẫm, tóc mai trên trán cũng bị mồ hôi làm ướt, bộ dạng chật vật này của Tuệ Tử trông chẳng được dễ coi lắm, nhưng lại làm động lòng hắn.
Vu Kính Đình nắm tay Tuệ Tử, khóe miệng mím lại, lại vào lúc Tuệ Tử nhìn sang, nâng lên một nụ cười quen thuộc.
Nụ cười này làm Tuệ Tử trong lòng an tâm hẳn.
Thấy anh cười, nỗi bất an lo lắng bay lơ lửng trong lòng cô cuối cùng đã yên tâm đáp xuống mặt đất.
"Để em lo rồi, anh về rồi đây, đừng sợ." Vu Kính Đình muốn cúi đầu hôn lên trán nàng.
Bàn tay đeo găng cao su không đúng lúc ngăn cách hắn.
"Anh đánh răng chưa đấy?" Bác sĩ thề, không phải cô không hiểu phong tình mà đi làm bóng đèn của đôi trẻ, mà đây là lương tâm của bác sĩ chuyên nghiệp về vấn đề vệ sinh!
Vu Kính Đình cứng đờ người.
Tuệ Tử cùng Vương Thúy Hoa đồng loạt bật cười.
"Thiết Căn, rốt cuộc là chuyện gì thế hả? Sao trên kia lại nói anh c·h·ế·t?" Vương Thúy Hoa tranh thủ lúc cơn đau của Tuệ Tử tạm ngừng mà hỏi.
Lúc này Tuệ Tử cũng vẫn còn tỉnh táo, cô cũng tò mò về chuyện này.
"Chết cái gì?" Vu Kính Đình nhớ tới lúc em gái ôm mình khóc lúc nãy có nhắc tới chữ "chết".
Khi ấy hắn còn mải lo cho Tuệ Tử nên không hỏi cho ra lẽ.
"Tuệ Tử bảo em mang chút "đặc sản" về, nhưng "đặc sản" đó phải buổi tối mới có, em nhờ đồng nghiệp chuyển lời nhắn, sẽ về muộn hai ngày, mọi người không nhận được tin sao?"
Vu Kính Đình trước khi xuất phát, Tuệ Tử đã cố tình cho anh học bù về khóa làm sao chọn đá phỉ thúy nguyên liệu.
Lời cô nói, Vu Kính Đình xưa nay đều khắc ghi trong lòng, đến khi đó liền bắt đầu tìm hiểu chỗ nào có thể mua được đá phỉ thúy nguyên liệu.
Khu vực biên giới đổ đá tuy lịch sử lâu đời, cũng không dám công khai ban ngày mang ra, toàn là nửa đêm mò mẫm dưới đất giao dịch.
Vu Kính Đình đâu ngờ được, chỉ vì nghe lời vợ, mà hắn đã thoát được một kiếp!
"Đồng nghiệp của anh đều c·h·ế·t hết rồi, không về... Nhưng sao người anh lại dơ dáy thế kia?" Vương Thúy Hoa hỏi.
"Đừng nhắc tới, ở chỗ đó có một lão vương bát đản, khiến em uất ức quá, nếu không em đã về sớm rồi!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận