Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 714: Không khí quá tốt không chịu nổi (length: 7567)

Tuệ Tử làm rơi cái kìm lớn trong miệng xuống đất, mặt đầy kinh ngạc.
Nàng tuyệt đối không ngờ, mẹ già lại đến nhà nàng vào lúc này.
Phản ứng của Vu Kính Đình nhanh nhất, đứng dậy chỉ lên trời.
"Mau nhìn, kia là cái gì!"
Trần Lệ Quân bị hắn la lớn theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện chẳng có gì, nhìn lại thì thấy một nhà bốn người đang ngồi xổm kia ăn một mình, đến cả con cua trong tay cũng chẳng còn.
Lạc Lạc chìa bàn tay nhỏ, bắt lấy chút ít vụn cua còn sót lại trên mặt em trai, cực nhanh bỏ vào miệng mình.
Nhạ, hết rồi~ "Giấu ta, ăn cua?" Trần Lệ Quân vốn dĩ không quá thích ăn cua, nhưng từ khi mang thai khẩu vị thay đổi, chỉ nghĩ đến cua là miệng đã ứa nước miếng, giọng nói cũng mang vài phần sát khí.
"Không có cua, cua gì chứ?" Vu Kính Đình có chết cũng không thừa nhận, "Mẹ, có phải mẹ mang thai rồi thèm ăn nên xuất hiện ảo giác không?"
Tuệ Tử gật đầu liên tục, đúng đúng, toàn là ảo giác thôi.
"Anh, con cua này béo thật đấy." Giọng của Giảo Giảo truyền đến từ cửa, Tuệ Tử nhắm mắt, xong đời rồi.
Trần Lệ Quân theo tiếng nhìn qua, thấy Giảo Giảo xách một con cua to đùng trên tay.
Giảo Giảo vốn cũng ngồi xổm trong sân cùng anh chị giữ nguyên tạo hình, anh trai nàng bảo không được bật đèn, để tránh thu hút sự chú ý của quân địch, phải tạo ra ảo giác nhà có người đang nghỉ ngơi sớm.
Nhưng sân trong muỗi nhiều, Giảo Giảo vào nhà xịt nước hoa rồi ra, thế là bị tóm gọn.
Trần Lệ Quân cười lạnh đá Vu Kính Đình.
"Ảo giác?"
Cái thằng nhóc chết tiệt này, còn không biết giấu cua đi đâu.
Vào thời khắc mấu chốt, vẫn là Ba Ba hiểu chuyện, thò tay xuống dưới cạp quần, lấy ra con cua ăn dở đưa cho Trần Lệ Quân.
"Mời bà ngoại ăn ạ."
"... " Ai mà ăn được chứ! ! ! !
Trần Lệ Quân chỉ muốn hỏi cháu ngoại, ngươi không thấy cấn bụng sao?
Tuệ Tử thấy bị lộ, thò tay ra sau lưng nhưng không kéo xuống được, thế là quay người nhờ Vu Kính Đình giúp.
Trần Lệ Quân giận đến sắp điên lên, váy của Tuệ Tử có thắt lưng, thế mà giấu đến ba con cua to ở trên thắt lưng! ! !
"Vì ăn chút của riêng, các ngươi đến mức thế sao?" Trần Lệ Quân xem thường hết sức.
"Không phải là chuyện ăn một mình, hiện tại mẹ không được ăn cua — Mẹ, mẹ cầm cái gì vậy?" Tuệ Tử chuyển chủ đề.
"Đưa nhà cho ngươi đấy, giờ ta hối hận rồi, không đưa nữa."
Trần Lệ Quân làm bộ muốn đi, Tuệ Tử vội vàng cười làm lành đi qua, dụ mẹ mình nói trong phòng có đồ ngon, vào phòng lấy sữa bò, làm cho Trần Lệ Quân giận đến muốn đánh nàng.
Không cho cua đã quá đáng rồi, đưa sữa bò ra là coi thường ai?
Cuối cùng Tuệ Tử đá Vu Kính Đình ra ngoài, nướng mấy con tôm lớn, mới xoa dịu cơn giận của thai phụ.
"Cái sân này là ba con có từ trước khi kết hôn, giờ thuộc về con, tìm lúc sang tên, nhà không lớn, nhưng gần đường, con có thể cho thuê mở tiệm."
Vừa nhìn địa chỉ, Tuệ Tử hết hồn, cái này lợi hại à nha.
"Mấy người giữ lại mà thu tiền thuê đi, thấy sắp nhiều nhân khẩu rồi, đưa cho em con cũng được."
"Vốn là muốn cho con, đứa trong bụng thì đợi lớn rồi tính, nếu mà giống con, hễ ăn cua là giấu mẹ cái đứa bất hiếu kia thì một xu ta cũng không cho nó – sao con cứ một câu lại một câu 'em con' vậy, bộ con biết nó là con trai hả?"
Trần Lệ Quân vẫn chưa làm siêu âm, cũng chẳng muốn làm, cứ thuận theo tự nhiên.
"Con gọi theo củ cải đỏ mà, con cái nó bảo là em trai, thế là em trai thôi, mẹ à, hai con nhà con mắt còn tinh hơn cả máy chụp X quang nữa, xem mấy bà bầu ai cũng nói chuẩn cả."
"Cái thằng nhóc xấu xí có gì hay, chưa nuôi qua thì cũng không biết dạy nó thế nào." Trần Lệ Quân cũng bắt đầu cùng Tuệ Tử huyễn tưởng đến hình dáng của con sau này, khóe môi mang một nụ cười nhạt.
"Mẹ cứ tưởng tượng cái đầu của bà xã con trọc lốc, ngũ quan thì y vậy, là thành con trai." Vu Kính Đình xách tôm nướng đến, dùng tay so sánh mặt của Tuệ Tử.
"Anh mới đầu trọc! ! !" Tuệ Tử lườm cho một cái.
"Con trai chẳng phải đều giống mẹ hay sao, như ba thì giống Tuệ Tử hơn chút, không thì mẹ cứ cạo đầu trọc rồi soi gương thử coi ——"
Vu Kính Đình tránh khỏi bàn tay của mẹ vợ, nếu không có chút bản lĩnh, dám ăn nói bậy bạ sao?
Tuy không được ăn cua có chút tiếc, nhưng tôm nướng cũng không tệ, Trần Lệ Quân ăn vui vẻ, nói chuyện cũng không vòng vo nữa.
"Cái nhà máy điện không dây sửa thành sân trượt pa-tanh, hai đứa liệu sức mà làm, nếu không làm ra tiền lời thì cũng đừng cố."
"Ôi, mặt trời mọc ở đâu ra vậy, sao mẹ dịu dàng thế, có phải mẹ ta, bà nương 'thép' không biết đến bể tình không?" Tuệ Tử nháy mắt mấy cái, định mở lời đùa thôi, mà trong mũi lại có chút cay cay, mẹ nàng thay đổi lớn thật đấy, không còn độc đoán như xưa nữa.
Trần Lệ Quân nhẹ nhàng gõ đầu nàng một cái.
"Cua ăn nhiều đầu óc choáng váng rồi hả?"
Nước mắt của Tuệ Tử lại nghẹn trở về, quả nhiên, nàng vẫn quen với phong cách bình thường của mẹ già hơn.
"Sân trượt pa-tanh chúng con nhất định phải làm, không những phải làm mà con còn phải làm thật tốt nữa, để mọi người biết, dù mẹ không cần biết sinh mấy đứa thì con cũng vẫn luôn là chị cả, thằng kia mà ra đời mà không nghe lời là con cũng sẽ thu phục nó."
Tuệ Tử vuốt ve bụng của Trần Lệ Quân, dáng vẻ hết sức ra dáng chị cả.
"Ui, đánh không lại đâu." Lạc Lạc từ bên cạnh đi ngang qua, thản nhiên nói.
Trần Lệ Quân thấy buồn cười, liền kéo cô bé qua.
"Sao con biết không đánh lại?"
"Tại vì em trai trong này, biết cái này!" Lạc Lạc tạo tư thế đánh võ, miệng còn "hoắc hoắc a hắc" hai tiếng, khiến mọi người bật cười.
"Con bé xem phim hoạt hình đến ngu người rồi." Tuệ Tử cười nói, "Xem phim nhiều, chắc nó tưởng mẹ sắp sinh ra chúa cứu thế quá."
Gần đây TV chiếu phim "Bắc Đẩu Thần Quyền" đang nổi, Vu Kính Đình bắt chước nhân vật trong phim, chìa một ngón tay ra, trước ánh mắt mong chờ của con gái, chọc xuống trán Lạc Lạc.
"Con chỉ còn ba giây nữa thôi."
Lạc Lạc che trán, lùi về sau hai bước, mông ngồi bệt xuống đất, miệng còn phối hợp nói: "Đời này của ta không oán không hối...A."
Tay chân duỗi thẳng, nằm thành hình chữ đại, ngoẹo đầu, còn lè cả lưỡi.
Khóe miệng của Trần Lệ Quân co giật, đây là tổ hợp quái gì thế này.
Ba Ba tranh thủ thời cơ, từ sau lưng phát động công kích, nhào tới quần cộc của ông già, may mà Vu Kính Đình phản ứng nhanh, đưa tay tóm lấy, nếu không thì đã bị hớ hênh trước mặt mẹ vợ rồi.
Giận quá, Vu Kính Đình túm lấy Ba Ba, Ba Ba thì mặt đầy chính khí, nghiêm trang đọc thoại trong phim hoạt hình:
"Nếu như ta có thể mang đến ánh sáng cho thế giới, vậy thì hãy để ta quy thiên đi!"
"Ngươi cái đồ đần giấu cua vào trong quần đùi, ánh sáng cái đầu nhà ngươi!" Vu Kính Đình giận tím mặt, túm quần cái kiểu hèn hạ vậy, ai dạy hắn thế?
"Mẹ, đợi em trai con lớn lên thì đưa sang nhà con nuôi nhé, mẹ xem gia đình con không khí vui vẻ thế nào này."
"Giấu cua trong quần đùi, đánh lén túm quần... không khí vui vẻ quá, ta sợ nó sẽ thành một thằng vô lại thì khổ." Trần Lệ Quân cười đau cả bụng.
. . .
Sân trượt pa-tanh nhanh chóng khai trương.
Trần Lệ Quân còn tưởng là sẽ chẳng có ai đến, lúc tan làm cố ý bảo tài xế đi ngang qua nhìn một chút, nhìn một cái đã giật nảy mình.
( hết chương này )
Bạn cần đăng nhập để bình luận