Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 768: Thử xem liền tạ thế (length: 7847)

Phàn Hoàng dậy sớm qua xem con gái, chỉ thấy mặt Vu Kính Đình so với hôm qua còn đỏ hơn, mơ hồ còn có vết cào.
"Lại bị đánh? Lại ăn nói hàm hồ?" Phàn Hoàng hỏi.
"Đâu có ăn nói hàm hồ, ta hảo ý dạy nàng, cái cô nương này một chút cũng không hiểu tình."
Vu Kính Đình cảm thấy mình thật sự có chút oan uổng.
Hôm qua Tuệ Tử khiêm tốn thỉnh giáo hắn, hắn liền "hảo tâm" khuyên bảo.
Hắn nói với nàng, nàng sở dĩ giống như một chiến sĩ hình lục giác, mười hạng toàn năng, đều là nhờ thể lực hơn người, tinh lực dồi dào, nghe hiểu tiếng vỗ tay.
Tuệ Tử nghĩ, thấy cũng có vài phần đạo lý.
Vu Kính Đình tiếp tục lừa gạt.
Tự dưng gầy đi nhiều cân như vậy, chắc chắn là vận động có phương pháp, vận động tăng cường thể chất, vận động thay đổi nhân sinh, không vận động thì khác gì cá khô?
Tuệ Tử liên tục gật đầu, càng phát hiện ra, nhãi con lớn lên rồi nói chuyện có đạo lý thật.
Ngay lúc Tuệ Tử đã bị hắn lừa gạt hoàn toàn, Vu Kính Đình đổi giọng.
Nếu vận động tốt như vậy, ngươi có muốn thử không? Nào, anh dẫn em cùng nhau vận động....
Đẩy người lên giường, thử một chút, sau đó thì xong.
Tuệ Tử cào một trận, không chỉ để lại dấu tay trên mặt hắn, mà còn làm mấy đứa trẻ chạy đến vây xem.
Thấy Vu Kính Đình chân trần mặc quần đùi, mấy đứa trẻ cùng lộ ra biểu tình thâm ý, ái chà ~ Vu Kính Đình đương nhiên không kể những điều này cho cha vợ, Tuệ Tử cũng ngại vạch trần hắn, trốn trong phòng không ra.
Khi Trần Lệ Quân đến, Vu Kính Đình và Phàn Hoàng đang nói chuyện phiếm, thấy hai người nói chuyện hăng say bà cũng không ngắt lời.
Đến nhà bếp đi dạo một vòng, thấy có hộp tuyết cáp, thai phụ nhớ đến trước kia Tuệ Tử mất trí nhớ đã nói là chuẩn bị thuốc bổ cho bà, cho rằng đây là thứ đó.
Trần Lệ Quân biết con gái mình không ăn những thứ này, rất tự nhiên nghĩ là Tuệ Tử chuẩn bị cho mình, tiện tay xách đi.
Chờ khi Vu Kính Đình muốn mang đồ về mới phát hiện, đồ vật đã không thấy.
"Cái "không được" kia đắt lắm phải không?" Tuệ Tử đặc biệt khẩn trương, đối với nàng bây giờ, một hào tiền nước đường cũng cảm thấy quý, tiết kiệm thành thói quen rồi.
"Không vấn đề gì, lát nữa anh nói với Phàn Vận là được." Vu Kính Đình muốn khuyên Tuệ Tử, lúc này vừa có điện thoại gọi đến, hắn liền đi nghe.
Là Trần Hạc gọi đến, xảy ra một chút tình huống nhỏ, cần phải cùng Vu Kính Đình tự mình xin chỉ thị.
Tuệ Tử thấy đồ bị Vu Kính Đình đặt trên bàn sổ sách, cắn môi, nàng dù không có ký ức, nhưng không muốn sống như một kẻ vô dụng.
Chờ Vu Kính Đình nghe điện thoại xong trở về, thấy Tuệ Tử đã mở sổ sách, cầm bàn tính, từng chút tính sổ sách.
"Động não cũng không cần làm."
"Nhận tiền của người, giải ưu cho người, ta...muốn thử xem." Tuệ Tử không ngẩng đầu lên nói, nhắc tới cũng lạ, nàng ổn định tâm thần xem sổ sách, sẽ có một loại cảm giác rất quen thuộc, còn chưa kịp suy nghĩ, đã làm ra rồi.
Tuy rằng có hơi chậm, nhưng nàng rõ ràng cảm thấy sự tồn tại của mình.
Vu Kính Đình sững sờ, lập tức khóe miệng nhếch lên.
Đây chính là Tuệ Tử, không quan tâm nàng bao nhiêu tuổi, có hay không có ký ức, tinh thần trách nhiệm và sự quật cường của nàng từ đầu đến cuối xuyên suốt cả cuộc đời.
"Anh đang cười gì thế?" Tuệ Tử tính xong một tờ thì ngẩng đầu lên, thấy khóe miệng Vu Kính Đình khẽ mỉm cười, ánh mắt xa xăm.
"Anh nhớ tới bộ dáng hồi em còn nhỏ, cũng giống như bây giờ, ngốc nghếch đáng yêu."
Mặt Tuệ Tử nóng lên, cúi đầu không dám nhìn hắn, trong lòng lại rất hiếu kỳ, muốn tiếp tục hỏi thêm, hai đứa trẻ chạy tới.
"Mẹ ơi, cùng chúng con chơi bùn đi?"
"Mẹ đang làm việc, để bố chơi với các con." Vu Kính Đình một tay dẫn một đứa, ra ngoài sân chơi cùng, còn không quên dặn dò Tuệ Tử.
"Làm được thì cứ làm, thấy mệt thì dừng lại, em bị đụng đầu rồi, không thể dùng não quá độ."
Tuệ Tử ừ một tiếng, trong lòng cảm giác quen thuộc càng thêm một chút, tâm trí lơ lửng không ổn định dần dần có cảm giác an tâm.
Nàng xem sổ sách một lát, lại ngẩng đầu nhìn ba cha con đang chơi đùa ngoài kia, đột nhiên cảm thấy nàng và Vu Thiết Căn có chút cảm giác "vợ chồng già".
"Ai...." Tuệ Tử dùng tay vỗ nhẹ mặt mình, sao nàng có thể không biết xấu hổ như vậy chứ, lại thật sự coi Vu Thiết Căn thành người đàn ông của mình.
Nhưng cái cảnh tượng ấm áp kia, không phải là hình ảnh hồi còn nhỏ nàng thường hay tưởng tượng sao.
Tuệ Tử đang nghĩ thì Lạc Lạc chạy vào, trong tay cẩn thận nâng một tượng đất, tay nhỏ cực kỳ bẩn, trong kẽ móng tay toàn là bùn.
"Mẹ ơi, cái này là bố đưa cho mẹ."
"Đây là......con nhím sao?" Tuệ Tử nhìn hồi lâu, vừa giống con nhím lại vừa không giống.
"Bố nói đây là mẹ."
"???"
Giảo Giảo đi ngang qua, liếc mắt một cái, tốt bụng giải thích: "Là lợn rừng, anh con hay gọi mẹ là tiểu tinh lợn rừng."
"!!!" Cảm xúc ấm áp vừa mới có của Tuệ Tử vỡ tan tành, Vu Thiết Căn thật là quá xấu xa, lại mắng nàng là tinh lợn rừng!
Nhưng không hiểu vì sao, nàng cảm thấy cách gọi này rất quen thuộc, rất ngọt ngào...
"Ông bà ơi!!" Tiếng cười vui vẻ của Ba Ba từ bên ngoài truyền đến, Tuệ Tử thuận thế nhìn sang.
Vu Thủy Sinh và Vương Thúy Hoa lớn nhỏ cùng nhau vào sân, Ba Ba lập tức nhào tới, Lạc Lạc cũng vui vẻ chạy đến, ông bà biến mất mấy ngày rồi, hai đứa trẻ rất nhớ.
"Sao không báo tin, con đi đón hai người." Vu Kính Đình đứng dậy, trong lòng thầm nghĩ hai người này trở về cũng không phải lúc.
Vợ hắn bây giờ ký ức còn chưa hồi phục mà, cũng không biết thấy mẹ có làm bệnh tình nặng hơn không.
Hắn nhớ rõ, trước khi Tuệ Tử gả đến, vẫn luôn không thích mẹ hắn.
"Cha con muốn về họp, ta cũng nhớ các cháu, Tuệ Tử đâu? Ta mang ít đồ tốt cho nó." Vương Thúy Hoa ôm hai đứa cháu nhỏ, ngó con gái, lại bắt đầu tìm con dâu.
"Mẹ à, mẹ ngồi xe mệt rồi, con giúp mẹ xách giỏ rồi mẹ nghỉ ngơi đi." Vu Kính Đình không muốn để Vương Thúy Hoa nhanh gặp Tuệ Tử như vậy.
Hôm qua Tuệ Tử còn một tiếng tứ thẩm hai tiếng tứ thẩm, nếu để mẹ hắn nghe được, không chừng lại phải đại kinh tiểu quái, khóc lóc một trận.
"Không vội mà, ta xem Tuệ Tử trước đã——Tuệ Tử, con đang làm gì vậy?" Vương Thúy Hoa gào lên.
"Con đang xem sổ sách." Tuệ Tử từ trong phòng đi ra, thấy Vương Thúy Hoa và Vu Thủy Sinh, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Tứ thẩm so với trong trí nhớ của nàng trẻ hơn nhiều, thật kỳ lạ.
"Con bé này, sao lại ngây ngốc nhìn ta vậy?" Vương Thúy Hoa không biết con dâu không còn ký ức, thân mật đi qua nắm tay Tuệ Tử, đánh giá một hồi, quay sang mắng Vu Kính Đình.
"Tuệ Tử sao lại gầy đi vậy, con chọc nó giận hả? Tuệ Tử, nó có chọc con không, mẹ thay con đánh nó, đàn ông ba ngày không đánh là muốn trèo lên đầu lật ngói, để cây chổi dành cho con đó dùng tới."
"Không, không chọc con, tứ thẩm——mẹ, Thiết Căn rất tốt ạ." Tuệ Tử nghe Vương Thúy Hoa muốn đánh Vu Kính Đình, liền vội vàng khuyên.
Vu Kính Đình và Vu Thủy Sinh đồng thời nhíu mày.
Nhạy cảm Vu Thủy Sinh từ phản ứng kỳ lạ của Tuệ Tử phát giác ra vấn đề có gì đó không đúng, còn Vu Kính Đình lại bị cách xưng hô của Tuệ Tử với mẹ hắn làm cảm động.
Nha đầu này nhất định là nhớ đến lời Giảo Giảo nói hôm qua, gọi tứ thẩm, Vu Kính Đình sẽ bị đánh, cho nên nàng thà nhẫn nhịn xấu hổ cũng muốn gọi một tiếng mẹ.
Kỹ năng của người có thể thay đổi theo tuổi tác, nhưng bản chất sẽ không thay đổi, Tuệ Tử 17 tuổi và Tuệ Tử 25 tuổi, trong lòng hắn đều đáng yêu như nhau.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận