Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 521: Đừng với ta ôm hi vọng quá lớn (length: 8019)

"Mẹ ngươi đều nói với ta rồi, cái nhà họ Phàn kia, toàn tin ba cái chuyện không đâu, ngươi muốn có phải là vì bảo vệ Tuệ Tử, cũng không thể nghĩ nhận mối quan hệ này."
Vu Thủy Sinh trở về dù không lâu, nhưng chuyện sự xem rất rõ ràng.
Hôm nay Vương Thúy Hoa túm hắn ra ngoài, đem những chuyện năm năm qua đã xảy ra kể hết cho hắn, Vu Thủy Sinh liền hiểu rõ mối quan hệ.
Biết con không ai bằng cha, hắn có thể dự đoán chính xác hành vi của con trai.
Với Tuệ Tử mà nói, nhà họ Phàn có quá nhiều yếu tố không chắc chắn.
Nếu lại xuất hiện mấy người như Phàn Hoa, Phàn Cao, với địa vị xã hội hiện tại của Vu Kính Đình, chưa chắc có thể đối phó được.
Liên minh với Phàn Hoàng, không quan tâm hắn có phải cha ruột của Tuệ Tử hay không, có thêm tầng quan hệ của Trần Lệ Quân, chắc chắn sẽ không để Tuệ Tử lâm vào nguy hiểm như trước đây.
Việc Phàn Hoàng đến vào dịp Tết, Vu Kính Đình phán đoán hắn có đủ thành ý, cũng không ngại mà nương theo một bước.
"Ta biết ngươi muốn nói gì, ta không đi." Vu Kính Đình nhả khói thuốc ra ngoài rất nhanh đã bị gió thổi tan.
"Đến địa bàn của ta rồi, thế lực của họ Phàn có lớn đến đâu cũng vô dụng, với năng lực của ngươi, gây dựng lại cũng không quá khó khăn."
Vu Thủy Sinh tuy đã trở về, nhưng chỉ cần hắn chịu quay lại, thu phục lại giang sơn năm xưa cũng không phải chuyện quá khó.
Vu Kính Đình ăn cơm mềm, tin đồn này cũng lọt đến tai Vu Thủy Sinh, đương nhiên là làm người cha cảm thấy khó chịu.
Nói về gốc gác, nhà hắn cũng không kém, nếu không phải hắn chủ động từ bỏ tài nguyên ở nơi kia, thì con trai Vu Thủy Sinh của hắn cần gì phải làm một cái xưởng trưởng xưởng nhỏ này?
"Hiện tại ta cũng có thể làm tốt, ở đâu đối với ta cũng như nhau thôi." Vu Kính Đình vỗ vỗ vai cha mình, "Lão đầu, ngươi có thời gian lo chuyện của ta, không bằng bồi bổ nhiều vào."
"Hả?"
"Tránh cho ngày nào đó ngươi mệt lả người ra đó, mẹ ta không sức trông nổi, bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy con trai ngươi sau này sẽ được phát đạt đến thế nào, vợ ta bảo sau này ta có thể lái xe sang trọng."
"Mẹ kiếp." Vu Thủy Sinh đứng dậy, đá hắn một cái.
Thằng nhóc miệng còn hơi sữa này, chỉ rảnh rỗi lo chuyện của hắn.
"Được rồi, cha, hỏi cha một chuyện. Phàn Hoàng năm đó là thời điểm nào đến đội sản xuất mình, cha có nhớ không?"
"Nói cho ngươi, mẹ ngươi không ăn thịt ta sao?"
"Ôi, con trai thứ tư nhà mình lại sợ vợ thế à? Thôi, sợ vợ thì sợ vợ thôi, ta cũng hiểu, không nói thì thôi vậy."
"Ngươi bớt dùng trò khích tướng đi, ta là loại người dễ bị trò khích tướng lừa đến ngu sao?"
Vu Thủy Sinh hít một hơi thuốc, giọng điệu như vô tình nói:
"Dù sao trước khi mẹ vợ ngươi bị bệnh, đội sản xuất của ta vừa mới xong mùa thu hoạch, ai, năm đó thu hoạch được mùa bội thu, bận rộn quá trời, nên mới có rất nhiều thanh niên trí thức ở nơi khác tới giúp."
Vu Kính Đình hiểu ngay, cha hắn đây là đang đổi cách để lộ tin tức cho mình.
Thanh niên trí thức nơi khác tới giúp, vậy chắc chắn là có Phàn Hoàng.
Nói cách khác, Phàn Hoàng rất có thể là cha ruột của Tuệ Tử.
"Thôi, cha, cho con ít tiền đi, con định mai mua quà ra mắt, vợ con chắc chắn không tiêu tiền – Ai ai ai, đừng đi, quay lại thương lượng chút đã! Cha, con không nói cha mệt lả nữa, cha uy phong vẫn còn, một đêm——A!"
Vu Thủy Sinh quay lại, đá hắn mấy phát, giữa đêm khuya thanh vắng, tiếng kêu của tên mặt dày này vọng lại khắp sân!
Từ trong túi móc ra mấy tờ tiền lớn vứt lên mặt Vu Kính Đình một cách chán ghét.
"Chọn thứ gì đắt mà mua, đừng có để ta mất mặt....Mở xe gì mà mở, ngươi có bản lĩnh thì bắt vợ ngươi cho thêm nhiều tiền tiêu vặt vào, cứ bô bô chém gió với ta."
Vu Kính Đình thổi thổi số tiền trên mặt, cười khẩy hai tiếng.
"Vợ con học tài chính kế toán đó, để tiền trong tay nàng mới chắc cú."
Vu Thủy Sinh khinh khỉnh một tiếng.
Sợ vợ thì cứ nói là sợ vợ đi, làm chi cho nhiều.
...
Tuệ Tử đoán, Phàn Hoàng chắc là ở trong khách sạn tốt nhất của thành phố, nghĩ thăm dò chút, hẳn là dễ tìm ra.
Nhưng mọi việc dễ hơn cô nghĩ nhiều, qua ngày hôm sau còn chưa kịp dò la, Mạnh Quân đã tự tìm đến.
"Lãnh đạo nghe nói cô cũng thích sách cổ rất mừng, cảm thấy có tri kỷ khó gặp, nên đặc biệt nhờ người ở kinh thành mang theo hai bộ đến tặng cô đây."
Mạnh Quân đưa lên một cái túi, vừa khéo.
Tuệ Tử vốn nghĩ tỏ ý tinh thần cao thượng một chút, khách sáo vài câu, nhưng nhận lấy vừa nhìn thì....
"Đây đều có sao? !" Mắt Tuệ Tử sáng rực.
Trước đây Phàn Hoàng đưa cô thỏi vàng, cô còn không kích động đến thế.
Tuy trong mắt người khác nhà họ Vu, đây chỉ là hai cuốn sách cũ rách, trang sách ố vàng, đoán chừng sợ nó rời rạc nên phải dùng ghim để đóng lại—— chỉ vậy thôi, nếu mang ra đồng nát cũng chỉ có thể tính ký.
"Hai bộ sách này, chỉ có từng cho Cục trưởng Trần xem, người khác muốn xem một mặt cũng không được, ngày thường lãnh đạo đều cất ở tủ, chỉ có cô, chứ đổi người khác không thể được đâu."
Mạnh Quân thấy phản ứng của Tuệ Tử như vậy, biết mình về có thể ăn nói.
Vu Kính Đình thấy vợ mình dễ dàng bị lu mờ, hơi nhướng mày.
"Đồ đã đưa rồi, tôi cũng phải về thôi, tàu đêm của chúng tôi."
"Nhanh vậy đã phải về rồi?" Tuệ Tử rời mắt khỏi quyển sách.
"Ừ, lần này mục đích đã đạt được, ở kinh thành còn rất nhiều việc, về trễ, Cục trưởng Trần chắc chắn sẽ không vui —— À mà, tôi nói chuyện này với cô làm gì?"
Mạnh Quân cố ý tiết lộ lời nói cho Tuệ Tử, rồi sau đó vỗ mặt mình, tạo ra vẻ như mình nói sai vậy.
Sao Tuệ Tử không hiểu, đây là người ta đang vòng vo tam quốc nói cho mình biết, quan hệ giữa mẹ mình và Phàn Hoàng không tầm thường, nghe ý tứ thì còn muốn cùng nhau đón tết.
Nhưng Tuệ Tử không phải là loại người ngây thơ dễ lừa gạt.
Nếu địa vị của Phàn Hoàng trong lòng mẹ mình thật vững như lời Mạnh Quân nói, hắn cần gì phải cất công chạy đến trước mặt mình để tạo cảm giác tồn tại?
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trang sách, thích thú không rời, nhưng cũng không hề ngẩng đầu lên.
"Đồ thì ta nhận rồi, cho ta cảm ơn hắn."
Mạnh Quân thấy cô bình tĩnh đến thế, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột.
Mạnh Quân rất khó đoán được ý nghĩ của Tuệ Tử, cô không để lộ cảm xúc hỉ nộ ra bên ngoài, vừa nghĩ đến đại tiểu thư Tuệ Tử mới hơn hai mươi, Mạnh Quân liền cảm thấy gai cả người.
Có cha mẹ làm chỗ dựa, lại cho cô ta thêm mười năm nữa, tha hồ mà tung hoành.
Nhưng Mạnh Quân sốt ruột đến thế nào cũng không dám để lộ ra ngoài, chỉ có thể theo Vu Kính Đình ra cửa.
Vu Kính Đình thu hết sự vội vàng nóng nảy của hắn vào mắt, giật giật khóe miệng, không vội mở lời.
Mạnh Quân lấy bao thuốc từ trong túi ra, đưa cho Vu Kính Đình một điếu, tự tay châm cho anh ta.
"Xưởng trưởng Vu, xin anh nói tốt cho tôi mấy câu ở chỗ chủ nhiệm Trần, lần này lãnh đạo đến một chuyến thật sự không dễ dàng, tôi mà về như vậy, cũng khó ăn nói quá."
Vu Kính Đình vỗ vai hắn:
"Lễ vật quý giá như thế, chúng ta cũng không tiện nhận không, dù sao cũng phải đích thân cảm ơn, vậy phiền thư ký Mạnh giúp tôi hỏi xem, xem khi nào thì Phiền tổng có thời gian, chiều nay tôi dẫn Tuệ Tử đến bái phỏng một chút."
Mạnh Quân mừng rỡ vỗ tay.
"Nếu chuyện này mà ngài làm được, đúng là giúp tôi một tay lớn —- Tiểu Trần chủ nhiệm thật sự có thể đến?"
"Cô ấy không đi thì tôi làm công tác tư tưởng cho cô ấy thôi, tất nhiên là vậy, mà anh cũng đừng kỳ vọng quá nhiều, cứ làm hết sức mình rồi tùy trời thôi." Vu Kính Đình cười gian xảo.
- Vô sỉ tác giả quân: Đừng có kỳ vọng quá nhiều vào tôi Các độc giả thân mến: Đừng kỳ vọng quá nhiều vào phiếu tháng của chúng ta Tác giả quân sa sút tinh thần: Đừng! Thương lượng một chút! Chiều nay, nhất định sẽ có chương mới!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận