Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 704: Hài tử phạm sai cũng đến phạt (length: 7791)

"Vâng vâng vâng, ngươi muốn ta làm gì cũng được." Cát Minh Nguyệt liền thiếu chút nữa quỳ xuống lạy Tuệ Tử hai cái đầu.
"Lát nữa ngươi đi ra ngoài, ngươi cứ làm như vầy..."
Tuệ Tử dặn dò thế này thế nọ, Cát Minh Nguyệt liên tục gật đầu.
"Đừng có mà giở trò với chúng ta, ta có thể bắt ngươi một lần thì có thể bắt ngươi lần thứ hai, lần sau còn để ta bắt được ngươi tính toán, mưu mô, quỷ kế, thì sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như hôm nay đâu."
Sau khi nhận được Cát Minh Nguyệt ba lần đảm bảo, Tuệ Tử mới buông tay, rồi sau đó lấy một chiếc ly đựng nước tiểu sạch sẽ đưa cho Trần Lệ Quân.
Chẳng bao lâu sau, Cát Minh Nguyệt xách giấy xét nghiệm đi ra.
Dùng nước tiểu của Trần Lệ Quân làm xét nghiệm, tự nhiên là có thai.
Ở phòng chờ khám bệnh, Trần mẫu xem kết quả mà cả người như muốn sụp đổ.
Trần Lệ Quân khi đi ngang qua phòng, còn có thể nghe thấy tiếng khóc của Trần mẫu.
"Bà ngoại ta cũng quá ngây thơ, mang người đi xét nghiệm, mà bà ấy lại không theo dõi cả quá trình? Nói thật, cái tiền này cũng quá dễ lừa, ta cũng muốn đi lừa gạt đấy chứ—"
Tuệ Tử nói còn chưa dứt lời, cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Vu Kính Đình, liền lập tức ngậm miệng.
"Sao, ngươi cũng muốn tìm một ông già hả? Ta hầu hạ không tốt ngươi sao?" Vu Kính Đình lạnh giọng nói.
"Ai da..." Tuệ Tử mặt mày ủ rũ, lúc trêu đùa lại quên mất cái bình dấm chua này là một yếu tố bất ổn!
Miệng lỡ lời một chút đã phải trả giá, xem như gặp xui xẻo, Vu Kính Đình ỷ vào tính ghen tuông mà giày vò nàng bằng những tư thế mà bình thường nàng không muốn hợp tác.
Ngày hôm sau, Tuệ Tử xuất hiện ở nhà Trần Lệ Quân với một thân đầy vết sưng đỏ.
"Ngươi đi đâu mà lang thang vậy, sao lại một thân đầy vết muỗi đốt thế này?" Trần Lệ Quân thấy con gái ỉu xìu liền tưởng rằng bị muỗi cắn.
Bà lấy nước hoa tới xịt khắp người Tuệ Tử.
Vu Kính Đình cũng theo vào, cũng trong tình trạng đầy vết muỗi đốt.
"Muỗi đốt à? À, bọn ta thân cận với thiên nhiên đó." Vu Kính Đình da mặt dày, thoải mái nói.
Ngoại trừ muỗi nhiều ra thì có thể nói đây là một hồi ức rất đẹp.
Tuệ Tử im lặng dùng khẩu hình chửi mắng hắn, lần sau mà cô còn cùng cái tên này ra ngoài vui chơi thì cứ để cho Vu Kính Đình béo lên hai mươi cân, béo bụng bia luôn đi!
"Hai đứa đi chỗ khác chơi đi, vào nhà làm nó nồng nặc mùi nước hoa, nghe phát ngán."
Trần Lệ Quân xịt nước hoa lên hai người một trận, xịt xong lại thấy mùi này bà không chịu được, liền đuổi hai người ra ngoài vườn đứng phạt.
"Con thấy mẹ đây tinh thần, đúng là hình mẫu phụ nữ mang thai hiện đại, con hoàn toàn không cần lo mẹ sẽ khó chịu." Tuệ Tử đứng trong vườn, giọng điệu âm dương quái khí.
Cô nhìn ra rồi, trong nhà này người có phúc nhất chính là cục cưng lớn, hôm qua đi khám phát hiện có thai, hôm nay ông già của cô đã ân cần đủ kiểu, canh tình yêu cũng đã hầm xong.
"Hai đứa cứ ăn ở trong vườn đi, vào nhà làm tao ngột ngạt cái mùi nước hoa, nghe chỉ muốn nôn."
Trần Lệ Quân sai Vu Kính Đình khiêng cái bàn ra, lại kêu Tuệ Tử đi xuống bếp lấy đồ ăn cho họ.
Chỉ sai miệng mà thôi, y như một bà hoàng.
Không mang thai thì đã không làm việc nhà, bây giờ có con rồi lại càng thăng cấp lên thành động vật quý hiếm cần được bảo vệ, cả nhà già trẻ đều phải vây quanh bà.
Gọi vợ chồng Tuệ Tử tới đây, là vì canh hầm nhiều quá ăn không hết, để hai vợ chồng này dọn dẹp đồ thừa.
Trần Lệ Quân nói, việc dọn cơm thừa này để cho vợ chồng Tuệ Tử qua đây là được, đợi chiều ba đứa nhỏ tan học rồi lại làm một bữa riêng.
Phàn Hoàng tâm tình siêu cấp tốt, đem hết công việc dồn vào buổi sáng, buổi chiều tranh thủ thời gian hầm canh nấu đồ ăn ngon cho vợ.
Tuệ Tử biết mấy món này đều là do ông già làm xong rồi gắp riêng ra để lại cho cô, biết nhà cô bây giờ xấu hổ vì túi tiền trống rỗng, cố ý tiếp tế một chút, chỉ là mẹ cô đang đùa thôi, cố ý chọc tức cô.
Cũng may ở chung với Vu Kính Đình lâu, độ dày da mặt cũng tăng lên, bị gọi là ăn mày cũng không giận, cứ thế ăn uống no say, còn buông mấy lời bông đùa với Trần Lệ Quân.
"Mẹ, mẹ bảo tính mẹ cằn nhằn như vậy, ba con chịu đựng mẹ nổi không đấy?"
"Mày uống nước biển lớn lên à, quản chuyện đâu đâu vậy." Trần Lệ Quân kéo một cái ghế, ngồi ở đó gác chân xem vợ chồng Tuệ Tử ăn, rảnh rỗi không có việc gì làm thì cầm giũa móng tay mài móng.
"Con thấy ba con đâu chỉ chịu đựng nổi, mà là còn thích thú ở trong đấy nữa cơ, tối hôm qua hơn một giờ rồi, tụi con về thấy đèn phòng làm việc vẫn sáng." Vu Kính Đình nói.
"Mất ngủ, viết một đống thư pháp, đều ở phòng làm việc đó, hai đứa muốn lấy vài bức không."
Trần Lệ Quân nghĩ đến dáng vẻ vui mừng của Phàn Hoàng cũng thấy buồn cười, lần trước hắn mất ngủ, vẫn còn biết Tuệ Tử là con gái của hắn, vui mừng như cái gì vậy.
"Viết cái gì?" Tuệ Tử tò mò.
"Tuổi già chí vẫn còn, chí tại ngàn dặm?" Vu Kính Đình xấu xa cười, "Chẳng lẽ lại viết là, già rồi mới có con à?"
"Tại sao lại không thể là 'lão bạng sinh châu' chứ?" Tuệ Tử vừa nói vừa trốn ra sau lưng Vu Kính Đình.
Trần Lệ Quân cầm một nắm đậu phộng có vỏ, ném về phía Vu Kính Đình, tức giận đến mức đỏ cả mặt.
Vu Kính Đình tiếp lấy rồi bóc ra đưa cho Tuệ Tử ăn.
"Cấm hai đứa nhiều lời nữa, tối nay cơm tối đừng có mà mò qua đây ăn, cơm thừa cũng không có phần đâu."
"Đừng mà mẹ, con sai rồi, nể tình hôm qua con biểu hiện tốt như vậy, mẹ thưởng cho chúng con một miếng cơm thôi đi."
Vu Thủy Sinh lại dẫn Vương Thúy Hoa đi chơi, Tuệ Tử còn chẳng thèm mua đồ ăn, đồ ăn do bố cô làm không khác gì nhà hàng cung đình tại gia, cứ ăn ké là lời to.
Không những mình cô và Vu Kính Đình ăn, mà còn túm theo cả ba đứa nhỏ, cả nhà cùng nhau ăn ké.
"À đúng rồi, bên nhà ông ngoại tình hình sao rồi?" Vu Kính Đình hỏi.
"Ông già thì trốn ở trường học không dám về nhà, bà già thì đang đi vay mượn khắp nơi đó, tất cả họ hàng đều bị tao dặn dò cả rồi, không ai được cho bà ta mượn tiền hết. Phải cho hai người này nhớ lâu một chút."
Trần Lệ Quân nghĩ đến cảnh nhà cửa gà bay chó sủa mà trong lòng thấy đặc biệt thoải mái, nhìn Tuệ Tử cũng thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
"Con bé này, lần này làm chuyện ngược lại thì rất khá đấy."
Tuệ Tử vì muốn cho Trần Bân một bài học, nên cố ý tương kế tựu kế.
Cô làm cho Cát Minh Nguyệt giả mang thai, trước đi hù dọa bà già, sau lại đến trường học tìm ông đầu hói.
Mục đích chính là để hai người này có một bài học, phải nhớ cho kỹ.
Ông già thì khỏi cần phải nói, một lần đã dọa cho hắn sợ xanh mặt, để sau này không dám ra ngoài gây họa nữa.
Còn bà già kia, thì chính là muốn để cho bà ta cảnh giác hơn, đừng dễ dàng bị lừa như vậy.
Hành động tấn công không phân biệt này của Tuệ Tử hiển nhiên làm cho Trần Lệ Quân rất hài lòng.
Đối phó với lão ngoan cố, nói lý lẽ đạo đức cũng vô dụng.
Tay không chạm vào mặt thì mãi mãi không biết đau, phải để cho Trần Bân ý thức được vấn đề nghiêm trọng, sau này mới có thể có chút thu liễm.
Mục đích của Tuệ Tử chính là cho ông già một bài học, cho nên chỉ dặn Cát Minh Nguyệt lén tìm ông già tạo áp lực, chứ không được làm ầm ĩ lên cho mọi người đều biết, chừa cho Trần Bân một đường lui.
Cát Minh Nguyệt quả thật không hổ là người hát tuồng, diễn kịch quá lợi hại, mà mức độ làm trò cũng không kém.
Nghe theo yêu cầu của Tuệ Tử, đòi tiền bà già, đòi danh phận của ông già, quậy cho trời đất đảo lộn, khiến ông già suýt chút nữa là bị ức chế, uống hết thuốc này đến thuốc khác.
Tuệ Tử cho Cát Minh Nguyệt quậy tưng bừng một tuần, sau đó chơi trò biến mất nửa tháng.
Chắc chắn bố mẹ nhà họ Trần phải sống trong nơm nớp lo sợ, ký ức này đủ để cho bọn họ nhớ cả đời.
Tuệ Tử muốn chính là cái hiệu quả này.
Lấy trẻ con đối với trẻ con, coi người già như trẻ con, trẻ con phạm lỗi thì phải bị trừng phạt.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận