Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 587: Thấy tình thế không tốt nhanh lên chạy (length: 8077)

Thẩm Lương Ngâm đến tìm Tuệ Tử, nàng làm người ta một ngày làm thêm kiếm chút tiền, cố ý đến khoe với Tuệ Tử về thỏi son mới của mình.
Thẩm Lương Ngâm vốn định dùng thỏi son lấp lánh của mình làm Tuệ Tử lu mờ đi, kết quả đến văn phòng của Tuệ Tử mới phát hiện, không cần so sánh.
Tuệ Tử gầy như hoa cúc.
"Ngươi làm sao thế kia? Sao mà héo úa vậy?" Thẩm Lương Ngâm đưa tay, chọc chọc mặt Tuệ Tử, mặt nhỏ vàng như nến.
"Đừng nhắc nữa..." Tuệ Tử yếu ớt trả lời.
Tối hôm qua, nàng thực sự quá xui xẻo.
Để cổ vũ Vu Kính Đình học hành giỏi giang, thuận miệng đáp ứng nếu anh thi được 100 điểm, muốn gì cũng chiều.
Nghĩ tư chất của Vu Kính Đình, dù có lắm trò đi nữa, nàng cũng không phải chưa từng thử, cùng lắm thì tiều tụy chút là xong chuyện.
Nhưng nàng đánh giá quá thấp một người đàn ông có thể hăng hái thi được 100 điểm.
"Ta bị cảm, chắc còn hơi chấn kinh, đầu óc cứ giật giật, bên trong như có người đang nhảy đồng."
"Ngươi đi đâu chơi bời thế?"
"Rừng cây nhỏ ấy mà, gió lớn lắm, còn bị chó hoang đuổi."
"Ngươi đi rừng cây nhỏ làm gì?" Thẩm Lương Ngâm tiện miệng hỏi, thấy mặt Tuệ Tử dần đỏ lên.
"Anh Vu xưởng trưởng nhà các ngươi có tài lẻ gì, ngươi biết không?"
"Người thâm độc ác ôn?" Theo Thẩm Lương Ngâm quan sát, Vu Kính Đình là xưởng trưởng mà nàng thấy khó tin cậy nhất.
Mấy nam công nhân viên chức trong nhà máy lười biếng, đều bị anh ta lôi đến rừng cây nhỏ "nói chuyện riêng", nói chuyện đến mức mặt mũi bầm dập, sau đó thì làm việc lại rất tích cực, hơn nữa từ đó xem Vu Kính Đình như thần thánh, sùng bái không thôi.
"Thâm độc ác ôn chỉ là đặc tính của anh ta thôi, sao tính là tài lẻ được? Anh ta giỏi thổi kèn đấy, cái thứ đó nhiễu dân ngươi chắc hiểu, nhà ngươi mà có ai ban ngày thổi cái đó thì có phiền không?"
"Vậy chắc chắn phải tới tận nhà góp ý rồi."
"Anh ta đấy, đừng thấy làm việc lợi hại, chứ thổi kèn nghe thật không lọt tai, khiến một nhạc cụ vốn đã khó nghe lại càng tệ, nhiễu dân một ngàn, tự làm khổ một ngàn rưỡi."
Anh ta đứng trong sân thổi kèn, không chỉ hàng xóm không chịu nổi, người nhà càng không chịu nổi, Vương Thúy Hoa cứ thấy anh ta xách kèn ra là bịt tai lại, Vu Thủy Sinh vì chuyện này còn đánh anh ta.
Giảo Giảo định dùng ma pháp đánh bại ma pháp, chơi đàn piano đối kháng lại, nhưng âm thanh đàn piano thì làm sao so được với thứ nhạc cụ lưu manh như cái kèn?
"Mặt anh ta dày lên rồi, cả nhà phản đối, anh ta cũng chẳng thèm nghe, sau này ngươi mà kiếm người yêu thì đừng tìm kiểu này, lúc tìm hiểu nhau cứ hỏi, có tài lẻ gì về nhạc cụ không, đừng chọn cái loại gây nhiễu dân, hàng xóm tìm ngươi đánh nhau, ngươi thì chỉ có câm nín không biết nói, thế nào cũng thiệt thòi."
Tuệ Tử kiếm cớ, luôn rót vào đầu Thẩm Lương Ngâm tư tưởng "Vu Kính Đình không phải dạng vừa".
Thẩm Lương Ngâm tỏ vẻ nghiêm túc, ra vẻ là đang nghe lọt tai.
"Vậy nên, ngươi thành ra bộ dạng này, thì có quan hệ gì đến việc anh ta thổi kèn?" Chủ đề đi một vòng, lại trở về.
"Ta cá cược với anh ta ấy mà, kết quả ta thua, thế là anh ta liền lôi ta ra rừng cây nhỏ, bắt ta nghe anh ta thổi kèn."
Đương nhiên không đơn giản như trên mặt chữ diễn tả, sau khi thổi xong, chắc chắn có những hạng mục khác, không thể nói ra.
Mặt Tuệ Tử lại đỏ lên vài phần, thấy Thẩm Lương Ngâm không hiểu, trong lòng thầm may mắn, còn tốt, loại con bé chưa lấy chồng dễ lừa này.
Nhảy qua đoạn "hạng mục" dài không thể nói, vào thẳng vấn đề chính.
"Cũng không biết có phải cái kèn anh ta thổi nghe quá tệ không, mà lại dẫn chó hoang đến, hai đứa mình chạy."
Tuệ Tử mặc váy còn đỡ, Vu Kính Đình quần cũng không mặc, chỉ kịp mặc mỗi quần đùi, Tuệ Tử ôm quần của anh, hai người một đường chạy như điên.
Hình ảnh đó, nghĩ tới thôi mà nước mắt Tuệ Tử đã hai hàng.
Thua thiệt mà không có ai xem, nếu không chắc nàng còn muốn nhảy sông cho xong chuyện, mất hết mặt mũi.
"Anh ta không phải rất giỏi đánh nhau sao? Công nhân viên chức nào trong nhà máy không nghe lời cũng bị anh ta đánh cho một trận, trước còn dẫn một đám người chạy ra đánh nhau với bọn lưu manh nháo sự nữa, ta thấy anh ta lợi hại lắm, đánh chó hoang thì có tốn sức gì đâu?"
"Một con?" Tuệ Tử cười lạnh, "Là cả đàn!"
Anh hùng khó địch bốn tay, hảo hán không chịu nổi đám đông.
Nhai lưu tử có giỏi đánh nhau đến mấy, đối mặt với một đàn chó hoang, anh ta cũng chỉ có thể mặc quần đùi, túm vợ chạy trối chết, Tuệ Tử chạy chậm anh ta còn ôm Tuệ Tử chạy, anh ta ôm Tuệ Tử, Tuệ Tử ôm quần của anh ta, hai người giày cũng không mang, thể hiện rõ tinh thần hoạn nạn phu thê không rời không bỏ.
Cuối cùng hết cách, hai người chạy lên cây.
"Ta lớn ngần này, còn không biết mình còn biết trèo cây, ta còn chẳng biết mình lên bằng cách nào, anh ta cứ đẩy ta lên, lúc ta tỉnh táo lại thì đã ở trên cây rồi..."
"Ha ha ha ha ha!" Thẩm Lương Ngâm cười đến đau cả bụng.
"Coi chừng son môi bị cười cho nứt ra đấy, ta thậm chí còn nhìn thấy lưỡi của ngươi."
Tuệ Tử u lãnh nói, con người này, trước mặt nàng càng ngày càng không có chút tự trọng của phe phản diện nào cả, trước kia còn so đo với Tuệ Tử về quần áo, giờ thì càng thả bay bản thân hơn.
"Nứt thì nứt đi, để ta cười thêm 5 phút nữa, xin lỗi, buồn cười quá, ha ha ha."
"Thôi đi, cười đi, cười chết ngươi luôn. Ta chỉ nói với mình ngươi thôi đấy, nếu ngươi dám kể ra ngoài, ta sẽ liều mạng với ngươi!"
Tuệ Tử tự buông thả.
Đoạn lịch sử đen tối này, cả đời này nàng không muốn nghĩ lại nữa.
"Được rồi, ta cười xong rồi." Thẩm Lương Ngâm cười thêm vài phút nữa mới dừng lại, vốn định cùng Tuệ Tử nói chuyện chính, vừa thấy mặt nhỏ tiều tụy vàng như nến của Tuệ Tử, "phụt" một tiếng lại cười.
"Xong rồi, về sau hết ghét nổi ngươi, nhìn mặt ngươi là lại muốn cười, phải làm sao đây?" Bị chó đuổi lên cây, tình tiết ngắn này Thẩm Lương Ngâm cảm thấy có thể nhớ cả đời.
"Cầu xin ngươi ghét ta đi, cảm ơn."
"Ta còn thắc mắc sao hôm nay xưởng trưởng mặt cũng như người cả đêm qua không ngủ vậy, thì ra hai người sinh hoạt phong phú đến thế cơ, phụt."
"Ta tính tối đợi anh ta về sẽ tính sổ."
Nhà to như vậy mà không đủ chỗ cho anh ta hả?
Nhất định phải chui vào rừng cây nhỏ, còn không biết xấu hổ nói bài «Hà Đường Dạ Sắc» cho anh ta cảm hứng, nơi này không có ao sen, nên đến rừng cây cảm nhận chút bóng đêm vậy.
Khỉ gió chứ, đời này Tuệ Tử không muốn gặp lại cái rừng cây nhỏ đó.
"Tối ngươi e không gặp được anh ta đâu. Anh ta bảo ta qua nói với ngươi một tiếng, anh ta đi Lâm thành phố họp rồi, mai tối mới về được. Vốn là ta đi đấy, ta còn lạ là sao anh ta đột nhiên lại đổi với ta."
Loại hội nghị không có ý nghĩa, phí thời gian và sức lực thế này, Vu Kính Đình trước giờ toàn ném cho Thẩm Lương Ngâm, hôm nay Thẩm Lương Ngâm định lên xe rồi, anh ta đổi lại Thẩm Lương Ngâm, mình đi.
Hóa ra là sợ bà xã tính sổ, bất tài dựa vào công việc trốn tránh.
"A, anh ta đi rồi á?!" Tuệ Tử hỏi, Thẩm Lương Ngâm gật đầu.
Tuệ Tử ảo não. Đúng là đồ mặt dày Vu Kính Đình, không thèm chào nàng, đi làm cũng phải giở cái bí kíp trốn học lên lưng à, cái tên này chắc chắn là chạy đi trốn đấy thôi, cái hành vi vô sỉ này khác gì cá khô trốn học chứ!
"Ta đến còn có việc muốn nhờ ngươi. Cái cậu Cung Hân mà ngươi giới thiệu cho ta ấy, tối muốn mời ta ăn cơm, ta nghĩ mình là nữ đồng chí gặp riêng cậu ta không tiện, đằng này nhà máy của ta còn có không ít công nhân viên chức nhờ ta xin chữ ký hộ, hay là ngươi đi cùng ta?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận