Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 50: Các ngươi đều đoán không được là ai (length: 8697)

Tuệ Tử vội vàng giữ hắn lại, trời còn chưa sáng, bắt ai đi chứ.
Đến giờ ra chơi giữa buổi học, Tuệ Tử đứng ở cửa lớn chờ nghe Lý Hữu Tài xin lỗi trên đài phát thanh.
"Thưa các vị phụ lão hương thân, tôi là Lý Hữu Tài."
Lý Hữu Tài mặt mày sưng húp ngồi trong phòng phát thanh, cặp kính vỡ nát dán cũng không xong, chỉ có thể dùng tay cầm một mảnh mắt kính đọc theo giấy.
Hôm nay bài kiểm điểm dài dòng, dù đọc như người máy không cảm xúc, nhưng người nghe đều có thể hiểu hắn đã làm gì.
Tuệ Tử bực mình, bài kiểm điểm này cũng quá thật thà.
Vu Kính Đình lại chạy đến phòng phát thanh, giám sát Lý Hữu Tài?
Không thấy Vu Kính Đình, hai thanh niên từ trong phòng phát thanh đi ra, thấy Tuệ Tử liền chạy đến.
"Tẩu tử, việc Đình ca giao phó chúng em đều làm xong, Lý Hữu Tài "tự nguyện" đọc hết bài kiểm điểm."
Tuệ Tử liếc mắt nhìn gậy gỗ bên hông hai người họ, đúng là "tự nguyện".
"Kính Đình đâu?" Tuệ Tử đoán hai người này là tiểu đệ Vu Kính Đình thu nạp.
"Đình ca nói hắn vì thi từ ca phú phấn đấu rồi – tẩu tử, chị dùng cách gì mà khiến Đình ca chịu khó học tập vậy?"
Mặt Tuệ Tử nóng bừng từng đợt.
Cách đó của nàng không thể nói với người ngoài được!
Khóe miệng sứt cả ra, còn phải bôi dầu mè cho đỡ đau, nàng dễ dàng gì chứ?
Sáng sớm, Vu Kính Đình dắt theo ba trăm bài thơ Đường bên hông, chạy đến dưới gốc cây đại thụ đầu thôn mà đắc ý.
Nào là cùng tức phụ thức đêm nghiên cứu văn học cổ điển, nào là hắn muốn vì truyền thừa thi từ cổ điển mà phấn đấu.
Nói khiến đám người nhai lưu tử ngơ ngác chẳng hiểu ra sao.
Có người mạnh dạn hỏi một câu có phải trúng tà không, bị Vu Kính Đình đạp một cước văng xa.
Tiểu đệ từ trong túi lấy ra một gói giấy báo đưa cho Tuệ Tử.
"Cái này là do Đình ca tự nướng, bảo chị ăn rồi hãy đến lớp."
Tuệ Tử nhận lấy, còn ấm, mở ra, là khoai lang nướng.
Trong lòng ấm áp.
Sau bữa điểm tâm, nàng lại nôn, hắn nhất định đã thấy cả rồi.
Hắn đôi khi cũng khá chu đáo.
Thực ra Vu Kính Đình không tri kỷ như Tuệ Tử nghĩ.
Hắn thấy Tuệ Tử hả hê khi thấy Lý Hữu Tài làm trò cười cho thiên hạ, chờ khi có cơ hội sẽ đút cho nàng ăn, nếu hắn bận sẽ sai tiểu đệ đưa đồ ăn nóng.
Lợn nái hắn nuôi hai ngày nay đều tăng thịt, còn bà xã béo của hắn thì ngày ngày sụt cân, lo quá đi.
Tuệ Tử trốn trong văn phòng ăn hết cả củ khoai lang nướng, được Vu Kính Đình sưởi ấm, lại hết buồn nôn, còn cảm thấy rất thơm.
Không được hoàn mỹ, nàng không nghe thấy Liễu Tịch Mai kiểm điểm.
Hôm qua nàng đã hẹn với thôn trưởng, để Liễu Tịch Mai đồng lõa này cũng phải đọc kiểm điểm ba ngày.
Có lẽ Liễu Tịch Mai túng, trốn đến nhà người thân ở truân khác lánh nạn.
Tuệ Tử không nghe được Liễu Tịch Mai kiểm điểm thấy tiếc nuối, nỗi tiếc nuối này, sau khi tan tầm đã được Vu Kính Đình lấp đầy.
Vu Kính Đình dẫn người đi dạo ở mấy truân gần đây, trọng điểm điều tra khu rừng nhỏ ẩn nấp, hoàn toàn không thu hoạch gì.
Đang phiền não vì về nhà tay không không làm vợ vui vẻ được thì Liễu Tịch Mai đụng vào họng súng của hắn.
Liễu Tịch Mai không ở lại Dương truân được nữa, sáng sớm liền chạy đến nhà bà nội ở Uyển gia truân, vừa vặn kịp có người đến cầu hôn.
"Danh tiếng nàng bây giờ, ai gan lớn thế còn dám muốn nàng?" Tuệ Tử tò mò.
"Nghe nói là người đàn ông mất vợ chưa có con, nhà lão ở Uyển gia truân, thi đậu trung chuyên rồi phân công đến thành phố làm việc, vợ mất vì bệnh không có con cái, lương đãi ngộ đều khá tốt, là người thành thật."
"Chẳng lẽ là Uyển Đại Nghiệp sao?"
"Sao cô biết?"
"Ách..." Tuệ Tử câm nín, bởi vì Uyển Đại Nghiệp chính là chồng cũ của Liễu Tịch Mai ở kiếp trước.
Tuệ Tử cũng là nhiều năm sau nghe người lớn trong nhà nói lại, Uyển Đại Nghiệp sau này xuống biển làm ăn kiếm được không ít tiền, Liễu Tịch Mai trở thành bà chủ giàu có, điển hình trời xanh không có mắt, kẻ ác gặp lành, ý khó chịu.
"Bà của Liễu Tịch Mai đưa tiền cho bà mối, bảo bà mối nói tốt về Liễu Tịch Mai với nhà trai, nhà trai nhất nhất đều bị bà mối thuyết phục, đối với hành vi của nhà gái đều không hay biết gì, bà mối nói sao thì họ tin vậy. Ta đứng bên ngoài viện nhà sữa của Liễu Tịch Mai tiểu tiện, vừa hay nghe được hai nhà hẹn ngày gặp mặt."
"Sao ngươi cứ thích đứng ngoài tường người khác đi tiểu thế, còn thích nghe lén nữa?" Tuệ Tử cảm thấy cái tên này đúng không phải là thứ tốt lành gì.
"Đừng để ý những chi tiết đó. Liễu Tịch Mai bên này thì quyến luyến Lý Hữu Tài, bên kia lại đồng ý gặp gỡ với người đàn ông khác, ta có thể trơ mắt nhìn người thành thật bị thiệt cưới loại gái cặn bã này sao? Anh đây có phải là kiểu người chỉ biết ngồi yên làm người tốt không?"
"Vậy nên, ngươi đã làm gì?" Tuệ Tử nghe hắn nói "phong cách làm việc", trực giác tên này sắp bày trò xấu.
"Cũng không có gì, khi bà mối đáp lời với nhà trai, ta "vừa hay" đi ngang qua xin nước uống, "tiện mồm" giúp hắn giới thiệu tỉ mỉ về Liễu Tịch Mai, nào là nàng ta thông đồng với Lý Hữu Tài thế nào, hãm hại ngươi suýt chút nữa bị sinh non ra sao, rồi cùng người đàn ông khác lúng liếng đưa tình, kể tường tận lắm."
"Nhà trai phản ứng thế nào?"
"Sau khi nghe xong, run rẩy móc diêm châm điếu thuốc cho ta, nói câu cảm ơn rồi chạy biến về ga."
Sợ là chạy chậm không kịp xe về thành, giày suýt nữa rớt cả ra, làm người thành thật khiếp vía.
Mối lương duyên của Liễu Tịch Mai ở kiếp trước bị Vu Kính Đình một bãi nước tiểu làm cho tan tành.
"Tuy không tóm được kẻ ác, nhưng cái phong cách làm việc này của ta, xử đẹp Liễu Tịch Mai rồi đấy, ít nhiều gì em cũng phải có thái độ đi chứ?"
Không được tặng bài ca thi phú thì phải có nụ hôn chứ, đâu có quá đáng đâu.
Vu Kính Đình nhìn chằm chằm đôi môi nhỏ xinh của nàng không rời, đẹp thế, muốn hôn quá đi!
Tuệ Tử kinh ngạc trước tin tức này, há hốc miệng hồi lâu, phải hơn ba mươi giây sau mới chậm rãi nói:
"Dựa theo tiêu chuẩn hôm qua mà khen thưởng ngươi."
Có điều kiện muốn khen thưởng, không có thì cũng phải tạo điều kiện bằng cách bôi dầu mè cũng phải khen thưởng, ai bảo Liễu Tịch Mai quá mức mất nết đâu!
Vu Kính Đình không dám tin, hạnh phúc đến quá đột ngột.
Hắn chỉ nghĩ hôn một cái là đủ, không ngờ – Liễu Tịch Mai này lại "đáng tiền" thế sao, trừng trị cô ta một lần còn được đãi ngộ bằng bắt được kẻ phá hoại ư? Còn có thể làm vợ vui hơn đánh Lý Hữu Tài.
Vu Kính Đình thầm hạ quyết tâm, Liễu Tịch Mai sau này nếu dám đến gần, cái vòng tiết mục "giới thiệu rõ ràng điều kiện nhà gái" này, hắn nhận thầu.
Buổi tối, Tuệ Tử đích thân xuống bếp, dùng thịt heo ba chỉ làm mì tương thịt.
Liễu Tịch Mai lỡ mất mối nhân duyên tốt, nàng nói gì cũng phải ăn một bát mì ngon để hả dạ.
Từ khi Tuệ Tử nắm giữ quyền lực nhà bếp, chỉ số hạnh phúc của cả nhà đều tăng vọt, những nguyên liệu nấu ăn bình thường vào tay nàng, luôn có thể phát huy kinh ngạc.
Nàng ở kiếp trước cũng không có sở thích gì, ngoài công việc ra thì chỉ thích nghiên cứu nấu ăn, con trai ở trường, nàng làm một bàn đồ ăn cũng chẳng ai ăn cùng, cô đơn hiu quạnh.
Hiện tại có cả một nhà hò reo cổ vũ, Tuệ Tử bằng lòng chia sẻ tay nghề nấu nướng tuyệt đỉnh của mình với mọi người, cả nhà ăn mà miệng dính đầy dầu.
Vu Kính Đình tâm tình vô cùng tốt, uống một chén rượu nhỏ để tăng thêm hứng thú.
Vừa tắt đèn, còn chưa kịp cùng bà xã nghiên cứu thảo luận sự mỹ diệu của thi từ ca phú thì ngoài cửa đã có người làm ồn ào.
"Đình ca!"
Tuệ Tử nghe ra, là tiểu đệ hôm ban ngày đưa dưa chuột cho nàng.
Vu Kính Đình niệm một tiếng “tổ cha”, không tình nguyện kéo khóa quần lên, mặt mày đen xì mở cửa.
"Đình ca, bọn em theo như phân phó của anh canh giữ khu rừng nhỏ, vậy mà thật sự chặn được người, anh có đoán cũng không ra ai đâu!"
Vu Kính Đình cho đám đàn em chia nhau canh ở mấy nơi mà hắn cho là khả nghi, không ngờ mới một ngày đã có thu hoạch.
"Ai vậy?" Tuệ Tử vội vàng hỏi.
"Lý Hữu Tài!"
- Cảm tạ Vì Vì tặng nước ép 100 tệ.
Đề cử truyện mới của bạn thân Bát Thất «tám linh phúc khí xinh đẹp nồng tức».
Lý Anh đánh vỡ chuyện yêu đương vụng trộm của chị gái và bạn trai, lại bị hai người họ liên thủ hãm hại, trở thành người bị đời phỉ nhổ là gái hư.
Trùng sinh trở về, cô ta xé xác tra nam tiện nữ, không cẩn thận lại trêu chọc phải vị hôn phu của chị gái.
Lý Anh lau mồ hôi trán, ngốc tử mới không chạy!
Một ngày nọ, Lý Anh bị người đến đòi nợ.
Người đàn ông sở hữu khuôn mặt lạnh lùng ngàn dặm xa cách: Em phải chịu trách nhiệm với tôi!
Lý Anh cười gượng hai tiếng, giả vờ ngây ngốc: Câu này bắt đầu từ đâu vậy?
Người đàn ông chỉ vào hai cái bánh bao nhỏ giống hệt hắn ở sau lưng cô: Đây là chứng cứ.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận