Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 110: Lão Vu gia tổ tông thật hiển linh (length: 7849)

Tuệ Tử nhanh trí nghĩ ra, giống như giật dây cung tên bắn ra, không cho nàng cơ hội để lộ.
Trực tiếp nhảy ra tới, bắt cóc mẹ Lý, đối với Lý Hữu Tài đang sợ hãi mắng:
"Mở to mắt chó của ngươi ra, đây là ai!"
Lý Hữu Tài vốn dĩ là một kẻ hèn nhát, ký ức kiếp trước càng khiến hắn có bản năng sợ hãi với Vu Kính Đình, gã đàn ông từng lột da hắn.
Thấy Vu Kính Đình lôi mẹ hắn ra, tay cầm dao của Lý Hữu Tài run rẩy, hai bắp chân như muốn đụng vào nhau.
Hai gã đàn ông làm cùng một việc, Vu Kính Đình giống như thổ phỉ chính hiệu, khí phách hung tợn cực kỳ thuần thục.
Lý Hữu Tài này kẻ học đòi làm, cầm dao phay cũng không có khí chất của kẻ cướp.
Rốt cuộc là lão Vu gia mấy đời tổ tiên, gien đã hơn người.
"Đây, Vu Thiết Căn, sao ngươi lại ở đây?" Lời nói của Lý Hữu Tài không lưu loát.
Khí phách của Vu Kính Đình làm hắn tỉnh rượu một nửa.
Đầu óc mơ hồ, chuyện này không giống như hắn nghĩ a.
Lý Hữu Tài vốn dĩ cảm thấy, đời này của mình đã tàn rồi.
So với việc chịu khổ trong tù sau khi ra ngoài không có gì, không bằng cùng Tuệ Tử "tuẫn tình", kiếp sau còn có thể gặp lại, Giảo Giảo chính là món đồ "chôn cùng" mà hắn chọn.
Kết quả Tuệ Tử không theo kịch bản của hắn, cùng hắn một trận giằng co, giằng co tới mức Lý Hữu Tài quên cả việc "tuẫn tình".
Vu Kính Đình đột ngột xuất hiện, càng làm Lý Hữu Tài sợ tới tè ra quần.
"Tất tất tất đồ chó! Nhanh thả người, đừng đợi ông đây không vui, đem ngươi cùng mẹ ngươi cùng nhau cho sói ăn!"
Vu Kính Đình hét lên như hổ gầm.
Người nhà bị bắt làm con tin mà lại còn lên tiếng phản bắt cóc đúng là đám người xấu xa.
Tuệ Tử muốn vỗ tay, người này vừa bắt vừa làm chủ, lợi hại.
Lý Hữu Tài bị tiếng hét của Vu Kính Đình làm tay mềm nhũn, dao trực tiếp rơi xuống mu bàn chân, Giảo Giảo thừa cơ đụng vào ngực hắn, thoát khỏi bị khống chế.
Lý Hữu Tài muốn bắt Giảo Giảo, một người đột nhiên xông tới bên cạnh.
Cắn vào tay Lý Hữu Tài một cái.
"Giảo Giảo! Mau chạy! Ta cứu ngươi!" Tiểu Bàn chờ cơ hội đã lâu, cuối cùng cũng có dịp anh hùng cứu mỹ nhân.
Lý Hữu Tài bị cắn đau kêu lên một tiếng, vô ý thức đưa tay đẩy Tiểu Bàn một cái.
Tiểu Bàn ngã xuống mông, cảm thấy trước mắt tối sầm lại, Lý Hữu Tài xoay người nhặt dao!
"Vu Giảo Giảo! Ngươi phải nhớ kỹ ta, ta tên là Viên Văn Uyên!" Tiểu Bàn nhắm mắt lại, gào lên một tiếng.
Phim chiếu ngoài trời ở thôn, hắn đã xem qua rồi!
Anh hùng trước khi chết, đều phải gào lên như thế!
Vĩnh biệt, Vu Giảo Giảo!
Không chờ tới cơn đau mong muốn, Tiểu Bàn mở mắt.
Vu Kính Đình một chân giẫm lên tay của Lý Hữu Tài, Tuệ Tử ôm Giảo Giảo, vừa cởi dây thừng vừa khóc.
Tiểu Bàn gọi một hồi, lúng túng đứng dậy.
"Giảo Giảo! Ngươi không sao chứ!" Tuệ Tử kiểm tra khắp người Giảo Giảo một lượt, thấy con không sao, liền ôm Giảo Giảo khóc lớn, "Ngươi làm tẩu tử sợ hết hồn!"
"Tẩu tử, con không sao mà!"
Bị nhét giẻ vào miệng, mẹ Lý phát ra tiếng ô ô, Trần Hàm Tuệ ngươi cái nữ nhân lòng dạ độc ác, ngươi sợ cái rắm, hiện tại thảm nhất là hai mẹ con ta!
Vu Kính Đình đánh Lý Hữu Tài một trận nhừ tử.
Bắt cóc em gái hắn trước, lại còn muốn động đến vợ hắn sau, nếu không phải đáp ứng Tuệ Tử không được quá đáng, hắn có thể đánh Lý Hữu Tài đến chết luôn tại chỗ!
Giảo Giảo và Tiểu Bàn bị Tuệ Tử kéo lại, hai đứa nhóc đều muốn xem.
Tiếng kêu của Lý Hữu Tài cũng quá thảm.
"Không có việc gì, đừng sợ nha!" Tuệ Tử một tay che mắt một đứa nhỏ, nước mắt vẫn rơi không ngừng.
"Tụi con không sợ nha" nghé con mới đẻ không sợ cọp, hai đứa nhỏ muốn nhìn Vu Kính Đình đánh người như thế nào.
Nhưng mà tẩu tử quá dịu dàng, che lại không cho xem.
Mẹ Lý lại lần nữa nước mắt giàn giụa, giờ thì bà sợ rồi, đúng là bà đó.
Đứa con đáng thương của bà, còn sống mà!
Chỗ nào mà là con bà làm cướp, con bà chỉ là kẻ đáng thương!
Cả nhà lão Vu đều là dân du côn, ngay cả trẻ con cũng không phải dạng thiện lương!
"Giảo Giảo, ta có đẹp trai không?" Tiểu Bàn cười với Giảo Giảo.
Giảo Giảo muốn nói hắn ngu ngốc.
Nếu không phải hắn nhào đến cắn một cái, ca ca cô cũng đã tới cứu cô rồi.
Lý Hữu Tài đẩy Tiểu Bàn một cái kia, thiếu chút nữa làm đầu cậu đụng vào phiến đá.
Nếu mà đụng vào thì đâu còn là Tiểu Bàn nữa, mà là chết béo.
"Ngươi ngốc chết đi được." Giảo Giảo muốn mắng, vừa mở miệng nước mắt đã tuôn rơi.
"Sao ngươi lại khóc?!" Tiểu Bàn thấy Giảo Giảo khóc, vội đưa tay lau nước mắt cho nàng.
Giảo Giảo thấy khóe miệng hắn chảy máu, sợ hãi gào lên.
"Tẩu tử! Tiểu Bàn phun máu! Có phải hắn bị nội thương không?!"
Phim chiếu ngoài trời, Giảo Giảo cũng xem qua rồi!
Trong phim trước khi chết mới phun máu a!
Nhào tới ôm Tiểu Bàn khóc một trận.
"Ngươi đừng chết nha! Sau này ta sẽ không gọi ngươi tên mập chết tiệt nữa!"
Tiểu Bàn sờ miệng một cái, phun ra một cái răng.
Tuệ Tử cầm đèn pin cẩn thận soi Tiểu Bàn, kiểm tra xong đưa ra kết luận:
"Thay răng."
Đứa trẻ mười tuổi, đang rụng răng sữa thay răng vĩnh viễn.
Tiểu Bàn cầm răng mới rụng của mình, như hiến báu vật đặt trước mặt Giảo Giảo.
"Giảo Giảo, cậu xem nè, có ý nghĩa kỷ niệm lắm, ta tặng cho cậu, cậu kêu ca ca cậu xâu một lỗ, làm dây chuyền được không?"
"Tớ, không, muốn!"
Tuệ Tử thấy Vu Kính Đình còn muốn đánh một hồi nữa, liền đứng bên cạnh xem hắn đánh người, nghe hai đứa trẻ cãi nhau, trong lòng đặc biệt an tâm.
Mẹ Lý dường như có lời muốn nói, Tuệ Tử lại không cởi giẻ bịt miệng cho bà.
"Bà muốn nói, bà cảm thấy chúng ta nên "thiện lương", không nên đuổi tận giết tuyệt, việc chúng ta làm tối nay không giống người tốt, đúng không?"
Mẹ Lý gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Chỉ nhìn vào hành vi của hai nhà, lão Vu gia cũng không phải dạng tốt lành gì.
Rốt cuộc ai mới là con tin, ai mới là thổ phỉ?
Tuệ Tử không nhìn mẹ Lý, ánh mắt hướng về phía Vu Kính Đình.
"Thông minh là thiên phú, thiện ác là lựa chọn. Lựa chọn của chúng ta, không phải lý do để các người được một tấc lại muốn tiến một thước, nhà ta chưa từng làm việc trái với lương tâm, cũng không lấy người tốt tự cho mình là đúng, chúng ta chỉ là một đám người bình thường dùng thiên phú để bảo vệ lựa chọn của mình."
Mẹ Lý đầy một đầu dấu chấm hỏi, ý gì vậy?
Vu Kính Đình lỗ tai giật giật, vẫn giữ nguyên tư thế túm cổ áo Lý Hữu Tài, thuận miệng tiếp lời.
"Xin lỗi có tác dụng thì còn cần nắm đấm của ta làm gì, còn cần nhà tù làm gì?"
Tuệ Tử nhếch miệng, thông minh cái loại thiên phú này, đâu phải ai cũng có, hắn có, cho nên nàng thưởng thức hắn.
Tuệ Tử nói rõ không muốn thỏa hiệp, nghe theo ý là còn muốn đưa con bà tiếp tục vào tù, mẹ Lý tức đến mức nguyền rủa trong lòng.
Tổ tiên nhà họ Lý ơi, sao không hiển linh trừng trị nhà lão Vu toàn một lũ "không lương thiện" này cho chừa?
"Anh đào nhỏ của ta đâu rồi!" Giảo Giảo sờ đầu một cái, kinh hô.
"Để tẩu tử làm cho ngươi một cái khác." Tiểu Bàn không thấy bóng len của Giảo Giảo đẹp —— sao so được với cái răng của hắn có ý nghĩa?
"Khi nãy nó còn ở trong tay ta mà, chắc là rớt ở chỗ đó!" Giảo Giảo chỉ vào mái đình.
"Để ta đi xem." Tuệ Tử xách đèn pin đi tới.
Vu Kính Đình đánh Lý Hữu Tài đến ngất xỉu, thấy vợ mình lại đây, liền giúp nàng cùng nhau tìm.
Mái đình đã cũ lắm rồi, nền đất nứt ra một kẽ lớn, chắc là mới nứt gần đây thôi, lần trước Vu Kính Đình vào núi vẫn còn chưa thấy có vết nứt.
Bóng len của Giảo Giảo có thể đã lăn vào trong đó.
Vu Kính Đình tiện tay đưa vào trong, sờ soạng hai cái, biểu cảm dần trở nên kỳ lạ.
"Sao vậy?" Tuệ Tử giật mình.
Chắc là hắn không sờ phải con rắn đang ngủ đông đó chứ?
"Ta cảm thấy tổ tông lão Vu nhà ta hiển linh?"
- Phiếu tháng thêm vào đây nhé ~ (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận