Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 102: Này không hiểu ra sao hảo cảm a (length: 7981)

"Vợ ơi, ta hình như bị nội thương." Vu Kính Đình ôm bụng, làm bộ đáng thương với Tuệ Tử.
Tuệ Tử nhíu mày thành hình chữ bát, bị cái tên diễn viên này chọc cho muốn cười mà không cười được, suýt chút nữa nghẹn ra nội thương.
Trần Tử Diêu im lặng, hắn căn bản không đấm vào bụng Vu Kính Đình.
"Tiểu cậu ơi, có gì thì vào nhà rồi vừa uống vừa nói, đừng nói ở đây."
Vu Kính Đình không nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Trần Tử Diêu, cười hề hề nói luyên thuyên.
Trần Tử Diêu thấy Vu Kính Đình gọi hai cậu con trai lớn nhỏ đến bên cạnh, thì thầm không biết nói gì, một lát sau lại đi tới.
"Cho ít tiền."
Vu Kính Đình chắc chắn vợ không chạy mất nên tự giác nộp quyền quản lý tài chính, trong túi chỉ để lại một khối tám hào tiền dự phòng.
Tuệ Tử đoán hắn muốn nhờ người mua rượu chiêu đãi tiểu cậu, liền lấy từ trong túi ra một tờ tiền lớn cho hắn.
Cảnh tượng hai người tương tác này, lọt vào mắt Trần Tử Diêu, có chút nghi hoặc.
Trước khi đến, chị gái Trần Lệ Quân đã giới thiệu qua Vu Kính Đình với hắn.
Nói tên này đặc biệt giỏi làm ăn, luôn kiếm ra tiền, sao loại người thế này lại có thể không có tiền?
Nhìn Tuệ Tử, động tác rút tiền thuần thục, vừa thấy đã biết là người nắm kinh tế gia đình, sao trông không giống bị ép gả?
"Tiểu cậu, bên ta còn phải đợi một lát, cậu chờ bọn con một chút được không?" Tuệ Tử hỏi.
Tiểu cậu gật đầu, đứng bên cạnh, yên lặng quan sát.
Xem một hồi liền rõ, Vu Kính Đình đây là đang làm ăn với Tuệ Tử.
Vu Kính Đình phụ trách kiểm hàng, thỉnh thoảng lại nói chuyện vài câu với dân làng, vừa nhìn đã biết là người từng trải, giống với miêu tả của Trần Lệ Quân về hắn.
Tuệ Tử đánh bàn tính rất nhanh, thỉnh thoảng lại ngước nhìn Vu Kính Đình, lúc này Vu Kính Đình cũng như có thần giao cách cảm nhìn Tuệ Tử.
Hai ánh mắt chạm nhau, lách tách.
Tiểu cậu đứng một bên bị nhồi cơm chó, không đúng chỗ nào ư?
Năm nay làm ăn sẽ bị coi thường.
Công nhân và nông dân mới là chính đạo, tiểu thương buôn bán là gian xảo dùng mánh lới, là lười biếng không làm việc đàng hoàng, là chịu ảnh hưởng của chủ nghĩa tư bản xấu xa.
Chị hắn Trần Lệ Quân tuy có chút nổi loạn, lại nuôi Tuệ Tử không am hiểu thế sự.
Tuệ Tử học sinh như thế chắc chắn xem thường tiểu thương buôn bán, không thể nào ở chung giường với một kẻ khôn ngoan như Vu Kính Đình – đây là Trần Lệ Quân gọi điện thoại nói với em trai.
Nhưng Trần Tử Diêu nhìn ngang nhìn dọc đều thấy Tuệ Tử vui vẻ trong chuyện này, chồng hát vợ theo.
"Kính Đình, anh lại đây!" Tuệ Tử gọi Vu Kính Đình lại, đẩy tách trà lớn, "Không nóng, anh uống chút đi."
"Ngày nào cũng nhìn chằm chằm lão tử uống nước, sắp uống thành lạc đà rồi." Vu Kính Đình miệng thì lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy, mở nắp bình trà ra, ừng ực ừng ực uống hết nửa bình.
"Môi anh hơi khô rồi, nên uống nhiều nước."
"Thiết Căn, anh lúc nào thì trở nên sợ vợ vậy?" Người dân bên cạnh ồn ào.
Vu Kính Đình mặt dày, không sợ ai ồn ào, chống nạnh đắc ý.
"Thèm thuồng hả? Mấy người có uống cả vại nước cũng không tìm được người vợ tốt như vậy đâu."
Đám dân làng đồng loạt bị tổn thương, khóe miệng Trần Tử Diêu khẽ nhếch.
Ừm, thằng nhóc này tuy mặt vô sỉ nhưng mắt nhìn cũng không tệ.
Tuệ Tử da mặt không dày như hắn, tiểu cậu còn ở phía sau kìa, sợ Vu Kính Đình thốt ra lời ong bướm nên giơ tay nhỏ đẩy hắn.
Hai người chung sống tự nhiên, nhìn thế nào cũng không giống không có tình cảm, Trần Tử Diêu nhớ đến lời chị dặn dò, có chút mơ hồ.
Lát sau, Trần Tử Diêu thấy hai vợ chồng Tuệ Tử đều bận, liền tự mình đi tìm nhà vệ sinh.
Vừa kéo quần lên sau khi giải quyết xong, thì có tiếng đối thoại từ bên ngoài vọng vào.
"Đình ca, không phải anh cho mấy anh em theo dõi ông bố vợ sao? Ông ta đúng là chửi mà."
"Chửi gì?" Vu Kính Đình hỏi.
Tiểu cậu dựng tai lên, quang minh chính đại nghe lén.
"Chửi khó nghe lắm, nói anh chết không yên lành, nguyền rủa anh ra đường té xuống hố phân, tụi em đã muốn đập hắn một trận rồi. Đình ca, có muốn bọn em đập hắn thêm trận nữa không? Không cần anh ra mặt đâu."
Vu Kính Đình cùng Tuệ Tử trừ điểm công của hai người nhà Trần Khai Đức, hai nhà đã có hiềm khích.
Vu Kính Đình đoán Trần Khai Đức sẽ lớn tiếng mắng mỏ nên nhờ mấy đàn em đến nghe ngóng.
"Thôi đi, chửi thì cứ để ổng chửi, nhà vợ ta có khách đến, lão tử không so đo với ông ta là được rồi."
"Nhưng mà, ông ta còn chửi cả chị dâu, mắng chị dâu với mẹ vợ giống nhau là đồ t·i·ệ·n h·ạ·i, nguyền rủa chị dâu sinh con ra đều bị dị tật môi hở hàm ếch."
"Mẹ kiếp!"
Tiếng mắng của Vu Kính Đình truyền rõ qua vách tường nhà vệ sinh vào tai Trần Tử Diêu, nhưng Trần Tử Diêu lại không thấy tục tĩu.
Lúc này, trong lòng Trần Tử Diêu cũng nghĩ như vậy.
Vu Kính Đình cùng đàn em đi, không nghe được nội tình.
Ra khỏi nhà cầu, Trần Tử Diêu định qua tìm Tuệ Tử hỏi vì sao Trần Khai Đức lại chửi nàng, thì tay bị túm.
Một người phụ nữ trung niên quấn khăn trùm đầu, móng tay đen sì cào vào tay Trần Tử Diêu, kéo làm quen rồi nói:
"Cậu là tiểu cậu của Tuệ Tử đúng không? Tôi là thím của Vu Thiết Căn đây, tôi cũng coi là người thân, có chuyện muốn nói với cậu."
Thím nhìn quanh, xác định Tuệ Tử cùng Vu Kính Đình không chú ý bên này liền kéo tiểu cậu đến một góc vắng.
Thím muốn bán thảo dược, nhưng Vu Kính Đình nói, thu hàng nhà thím cũng được thôi, nhưng phải đến nhà xin lỗi mẹ hắn.
Ai bảo thím mấy ngày trước đắc ý, chọc Vương Thúy Hoa tức giận.
Thím không muốn xin lỗi, còn thèm thuồng vẻ oai phong của hai vợ chồng Vu Kính Đình.
Nghe được người nhà vợ Tuệ Tử tới, bắt được cơ hội, cố tình làm khó Vu Kính Đình.
"Này tiểu cậu ơi, đừng nhìn Vu Kính Đình là cháu tôi, nhưng tôi không bênh vực hắn đâu, hắn là một tên hỗn thế ma vương, từ nhỏ đến lớn không đứng đắn, nhà cậu Tuệ Tử dù sao cũng học hành đàng hoàng, gả cho loại lưu manh như vậy, không sợ mất mặt sao?"
"Hắn không đứng đắn ở chỗ nào?" Tiểu cậu hỏi.
"Tuệ Tử mới gả tới chưa được mấy ngày, hắn đã dẫn Tuệ Tử đến đập nhà bố vợ, làm vỡ nát hết đồ, làm bố vợ hắn suýt chút nữa tức chết, cậu nói xem có phải chuyện người làm không?"
Tiểu cậu nhớ tới những điều vừa nghe trong nhà vệ sinh, con ngươi trầm xuống, đập tốt!
Thím thấy hắn im lặng, cho là mình thành công rồi nên càng cố gắng.
"Vu Thiết Căn thật sự không phải loại tốt đẹp gì, nổi danh là kẻ ác bá ở gần đây, từ nhỏ đã không làm việc đàng hoàng, đi giúp người trong thôn bán trứng gà, bán heo con, làm theo kiểu chủ nghĩa tư bản xấu xa, có phải người đàng hoàng đâu?"
Thím hết lời bôi nhọ Vu Kính Đình, để người nhà Tuệ Tử ghét bỏ hắn, dù làm vậy không mang lại lợi ích gì, nhưng chỉ cần gây khó dễ cho Vu Kính Đình là được.
Bán trứng gà heo con —— tiểu cậu hiểu vì sao chị mình lại mâu thuẫn như vậy.
Chị gái rõ ràng không coi trọng cuộc hôn nhân của Tuệ Tử, nhưng cũng nhấn mạnh không được làm nhục Vu Kính Đình, tuyệt đối không được mắng hắn là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, lúc Trần Tử Diêu đến còn chưa hiểu, giờ thì rõ rồi.
Chị gái từng nói, lúc khó khăn, có người giúp đỡ kiếm tiền, đó chính là Vu Kính Đình!
Thím thực sự muốn làm một cây gậy khuấy phân, ra sức bôi đen Vu Kính Đình, nhưng hành động của bà lại khiến cho mâu thuẫn trong lòng tiểu cậu dần dần rõ ràng.
"Hắn có phải người đứng đắn hay không tôi không nói, nhưng tôi biết một điều." Tiểu cậu cuối cùng cũng lên tiếng.
"Điều gì?"
"Bà, không phải đồ tốt."
- Cảm tạ Trường An, có mộng tưởng ai đều không khởi, tuuuuuuule khen thưởng ~ (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận