Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 493: Này gối đầu phong thổi a thổi (length: 7874)

Phía trên có đoàn khảo sát đến, muốn tới các nhà máy thực phẩm lớn trong thành phố tham quan.
Nhà máy kem được chọn làm nhà máy tiêu biểu, xếp ở vị trí đầu tiên.
Tuệ Tử quyết định trà trộn vào đội của Vu Kính Đình, hàng trước xem biểu diễn.
Bày bố lâu như vậy, lúc thu lưới đương nhiên muốn chiếm vị trí tốt, quan sát hàng đầu.
Chỉ là khi nàng kéo tủ quần áo ra, chuẩn bị chọn quần áo hôm đó, nụ cười dần dần ngưng lại.
Tủ quần áo của nàng so với gia đình công nhân bình thường hiện tại, tuyệt đối tính là khá, nhưng vấn đề là, gu ăn mặc của nàng quá mức khiêm tốn, nói thẳng ra là quá đại trà.
Tuệ Tử sau khi trở về phần lớn thời gian đều mang thai, quần áo trên người liền không bỏ tâm vào nghĩ, sau khi sinh con lại luôn giảm cân, cái gì có thể vừa thì cứ dùng tạm.
Dù sao nàng mặc thế nào Vu Kính Đình đều nói đẹp.
Nếu không có Thẩm Lương Ngâm đối lập, có lẽ mấy năm này nàng vẫn giữ cái luận điệu này.
Sau khi thấy gu ăn mặc khác biệt của Thẩm Lương Ngâm, Tuệ Tử cảm thấy có sợi thần kinh ngủ quên bị đánh thức, không tự giác làm mấy quyển sách phối đồ, trộm đạo học bổ túc.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, Thẩm Lương Ngâm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội triển lãm này, không chừng sẽ trang điểm lộng lẫy ra sao.
Tuệ Tử buồn rầu về tủ quần áo đơn điệu, làm nữ cường nhân thì nàng có tự tin, nhưng làm phụ nữ, nàng vẫn còn thiếu chút lực, kiếp trước nàng là cẩu độc thân, không cần cùng ai tranh giành đàn ông, cũng không vì những chuyện này mà lo buồn.
Càng nghĩ, Tuệ Tử quyết định tìm ngoại viện.
Bà nội chắc chắn là người bị loại đầu tiên, phong cách phú quý nhân gian của bà ấy, thật sự không hợp với nàng.
Tuệ Tử đưa điện thoại cho Trần Lệ Quân, mẹ của nàng về khoản làm phụ nữ vẫn rất lợi hại.
Tuệ Tử trước tiên là giả vờ hỏi Trần Lệ Quân dạo này thế nào, làm bộ như không có cố ý vậy, vòng vo một hồi, Trần Lệ Quân phát giác không đúng.
"Có gì thì nói thẳng, vòng vo tam quốc không giống con chút nào."
Tuệ Tử hắng giọng: "Ngày mai con muốn tham gia một hoạt động, mẹ giúp con nghĩ xem, mặc gì cho hợp?"
"Hoạt động gì?"
"Chính là đoàn tham quan của Kính Đình đó, con trà trộn vào xem, mở mang tầm mắt."
"Không đúng, chuyện nhỏ này, không đáng để con nói với mẹ, con không thật thà khai báo mẹ cúp máy đó, mẹ còn bận——"
"Cũng không có gì, là có một bà xưởng trưởng không hợp nhau với con. Con không muốn để nàng xem thường."
"À, tính tình tốt như con, mà cũng có người không hợp nhau—— chẳng lẽ nàng ta để mắt con trai tốt của ta?"
Mặt Tuệ Tử nóng lên, giống như bị người phát hiện bí mật nhỏ.
"Hắn là con rể mẹ mà, cái gì mà con trai tốt..."
"Một nửa con rể cũng là con trai, con bớt ngắt lời mẹ, cái con nhỏ kia tên gì, mẹ tra bối cảnh của nó, xem ai mặt dày vậy."
"Con có thể giải quyết được, mẹ nói cho con, mặc quần áo thế nào là được rồi."
Tuệ Tử có chút hối hận gọi điện cho mẹ.
Trần Lệ Quân là loại quý bà cao ngạo, sao lại nhiều chuyện không khác gì mấy bà tám đầu ngõ?
Trần Lệ Quân cười khẽ từ micro truyền đến, mặt Tuệ Tử càng nóng hơn.
Sau khi trọng sinh, hình như quan hệ của nàng và mẹ ngày càng tốt hơn, kiếp trước chưa có cơ hội hai mẹ con tâm tình như thế này.
"Có thể để con đơn độc hỏi mẹ, chắc chắn là nàng ta đặc biệt biết ăn mặc rồi. Đoán chừng là loại đồ rách rưới, nhặt ve chai như con không bì được người ta đâu, dù mẹ có cho con ý kiến thì con cũng không có thời gian may đồ mới.
"Nước đến chân mới nhảy. Đã sớm bảo con may nhiều quần áo chút, cứ không nghe."
"Mẹ yêu dấu của con ơi! Mẹ trách con bây giờ có ích gì chứ! Đối phương sắp cưỡi lên đầu con rồi, mẹ không giúp con còn trách con sao?"
Trần Lệ Quân phì cười.
Cô con gái văn nhã này, đến nhà họ Vu thật là một chút thật thà cũng không học được, cái cách dùng từ thô tục này, thật sự là rất được chân truyền của nhà họ Vu.
"Thôi đừng nổi nóng, mẹ cho con một chủ ý, con muốn áp đảo con nhỏ kia, hoặc là ăn mặc đẹp hơn nó, hoặc là đi ngược lại, bây giờ may quần áo không kịp nữa rồi, con cứ thế này——"
Trần Lệ Quân nói với Tuệ Tử thế này thế kia, Tuệ Tử như đả thông mạch Nhâm Đốc, trong nháy mắt thông suốt.
"Mẹ, sao mẹ lợi hại vậy?"
Tuy nàng sống hai kiếp, nhưng gộp lại, vẫn không bằng Trần Lệ Quân hiểu.
"Bớt nịnh mẹ, con nên đem sức học tập khi đọc sách ra một nửa dùng vào làm đẹp cho mình, có đến lượt mấy con hồ ly tinh đắc ý trước mặt con sao? Lần sau cố gắng lên con nhé, hổ nương."
Trần Lệ Quân cúp điện thoại, ngồi trên ghế làm việc, càng nghĩ càng thấy thú vị.
"Sao ta lại sinh ra cái đứa không biết làm đẹp thế này chứ? Một chút cũng không giống ta, cái kiểu nhặt ve chai, mặc đồ rách rưới, không biết theo ai."
Thư ký gõ cửa.
"Trưởng phòng Trần, lãnh đạo đến."
"Không tiếp."
Phàn Hoàng đi theo phía sau thư ký, thư ký đầy mặt lúng túng.
"Ồ, đây không phải Phàn tổng à? Gió nào thổi đến đây vậy?" Trần Lệ Quân cười mà không cười, vung tay lên, thư ký vội đi ra, ân cần đóng cửa lại.
"Dạo này Tuệ Tử có gọi cho cô không?"
Phàn Hoàng kiếm chuyện để nói.
Hắn biết nói chuyện khác Trần Lệ Quân sẽ không phản ứng hắn, chỉ có thể nhắc đến Tuệ Tử.
Cũng chỉ khi nhắc đến con gái, người đàn bà nhẫn tâm này mới có vẻ tươi cười.
"Đừng có thân thiết vậy, đó là con gái của ta, không có quan hệ gì đến loại người lớn như ông đâu."
Trần Lệ Quân từ từ lật tài liệu, động tác ưu nhã, nhưng nhất quyết không thèm liếc nhìn Phàn Hoàng một cái.
"Ông cụ không ổn, bao giờ cô gặp ông ấy một lần đi?"
"Không ổn? Vậy thì nên mua quan tài đi mua quan tài, nên may áo thọ đi may áo thọ, ta cũng có phải mở tiệm quan tài đâu, gặp ta làm gì?"
Khóe miệng Phàn Hoàng xụ xuống, hắn biết là sẽ như vậy mà.
Trần Lệ Quân là một người đàn bà rất thù dai, chọc giận bà một lần, cả đời sẽ không tha thứ.
Phàn gia trước đây tính kế Tuệ Tử, muốn dùng tuổi thọ của Tuệ Tử, chuyện này bị Trần Lệ Quân ghi hận lên đầu ông già họ Phàn.
Chắc chắn là đến ngày ông cụ kia thật sự muốn chết, Trần Lệ Quân có thể thả ba dây pháo để chúc mừng.
"Không có việc gì thì đi đi, cũng không nên lãng phí thời gian của lãnh đạo quá nhiều."
Trần Lệ Quân ra lệnh đuổi khách, lại nhíu mày khi ngẩng đầu nhìn thấy bộ quân phục màu xám cổ đứng trên người Phàn Hoàng.
"Quần áo của tôi có vấn đề à?" Phàn Hoàng cúi đầu xem xét.
"Một cái là sợi tổng hợp, một cái là lông đâu, chất liệu không giống nhau tôi cũng nhịn, tại sao màu sắc cũng lộn xộn vậy?"
"Không phải đều màu xám sao..." Hôm nay không có trường hợp gì đặc biệt, nên tùy tiện lấy hai cái mặc.
"Quần áo thì màu xám đậm, quần thì màu xám nhạt, lại còn kết hợp với đôi giày nửa xanh nửa lam?!" Trần Lệ Quân đã không thể ghét bỏ hơn nữa.
Gu ăn mặc kém cỏi này, cùng cô con gái ngốc của bà, gần như có thể so sánh được với nhau.
"Rõ ràng đều là đồ không hề rẻ tiền, tại sao lại bị ông kết hợp thành như vậy, giống như trong tủ quần áo không có một bộ đồ nào ra hồn vậy? Đồ nhặt ve chai còn ăn mặc có phẩm vị hơn ông."
"Bởi vì tôi thiếu một người phụ nữ giúp tôi phối đồ." Phàn Hoàng ngồi thẳng lưng, đột nhiên thay đổi trở nên khẩn trương, "Lệ Quân, cô xem——"
"Đột nhiên nghĩ ra, chỗ của ông có phải có mấy tấm vải không tồi không? Con gái ngốc của tôi đến bộ quần áo tử tế còn không có, để mấy ả hồ ly tinh ở ngoài kia bắt nạt, thật đáng thương."
"Tuệ Tử bị người ta bắt nạt?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận