Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 293: Đưa trước ngươi đầu danh trạng (length: 8227)

Ăn điểm tâm xong, Vu Kính Đình đi vào nhà kho lục lọi.
"Tìm cái gì vậy?" Tuệ Tử cùng vào hỏi.
"Đi xem Phàn Hoa c·h·ế·t hay chưa, tay không cũng không hay —— có quả lê lạn chuối tiêu nào lông dài không?"
Đưa cho người ta cái thứ đồ chơi này, còn không bằng tay không mà đi.
Tuệ Tử thở dài, lật ra một quả táo.
Vu Kính Đình bĩu môi.
"Cũng không bị sâu không thối, cầm cái này làm gì? Cái này không phải đang xí nhục người sao?"
"Đây là cấp hiệu trưởng."
Hiệu trưởng cấp Phàn Hoa đã phải nhập viện rồi.
Cầm táo cấp hiệu trưởng đưa Phàn Hoa. . .
Vu Kính Đình và Tuệ Tử liếc nhau, trong nháy mắt cả hai nở nụ cười tươi rói.
"Vậy ta lấy cái này đi, ha ha ha."
"Ta giúp ngươi đi cùng nha."
"Ngươi đi làm gì, hắn thấy ngươi lại càng dùng đầu óc mà nghĩ cách mượn tuổi thọ của ngươi đấy."
"Người b·ệ·n·h u·n·g thư mà suy nghĩ quá nhiều thì sẽ mau c·h·ế·t đấy."
Tuệ Tử nói xong, hai người lại nhìn nhau.
Trong ánh mắt của nhau nhìn thấy ba chữ to: Quá độc ác!
"Có thể cũng không phải do ta chủ động đi, là ông trời muốn thu hắn rồi, dù sao, đứa con đáng thương kia của hắn cũng đã bị hắn h·ã·m h·ạ·i quá lâu."
Tiểu Trần lão sư nói chuyện vô cùng bài bản.
Nhưng nàng thật sự nghĩ như vậy.
Toàn bộ gia tộc của Phàn Hoa đều thối rữa, còn tin tưởng vào những trò mê tín quỷ quái.
Phàn Hoa có một đứa con bị thiểu năng, hắn cũng đã nhắm đến đứa bé đó từ rất lâu rồi, trước đây còn tìm Vương lão sư ở kế bên để nhờ giúp mượn tuổi thọ.
Bây giờ Phàn Hoa đột ngột chuyển biến xấu, Phàn Hoa đang nóng lòng muốn sống, chắc chắn còn sẽ nhắm vào con của mình.
Ung thư giai đoạn cuối chắc chắn là không thể cứu được, sớm muộn cũng sẽ c·h·ế·t thôi.
Để phòng ngừa hắn giở trò hại người trước khi c·h·ế·t, Tuệ Tử muốn hành động trước.
Bắt Phàn Hoa lại, cũng coi như thay trời hành đạo, cứu lấy đứa bé kia.
Chỉ mới hai ngày không gặp, trông Phàn Hoa già đi mấy tuổi, trong mắt toàn là vẻ đục ngầu, nhìn thấy Tuệ Tử và Vu Kính Đình đi vào, mất mấy giây mới hoàn hồn.
Tuệ Tử nhìn xung quanh, trong phòng b·ệ·n·h đơn lẻ có một đám người đang vây quanh, chỉ là không thấy vợ Phàn Hoa đâu.
Vu Kính Đình hạ thấp giọng giới t·h·iệu với nàng, những người trong phòng đều là các lãnh đạo lớn nhỏ của công ty thuốc lá.
Trông có vẻ như đang họp.
Vu Kính Đình muốn dẫn Tuệ Tử ra ngoài đợi, thì Phàn Hoa gọi bọn họ lại.
"Xưởng trưởng, ngài bây giờ phải dưỡng sức, mọi chuyện trong nhà máy cứ để bọn tôi giải quyết, bên trên cũng có ý này, phê chuẩn đều đang ở trên đường rồi——"
"Phó xưởng trưởng, người tôi còn đang ở đây, ông nói thế là có ý gì?"
Phàn Hoa vừa k·í·c·h đ·ộ·n·g, nói được hai câu đã bắt đầu ho khan.
Tuệ Tử đẩy Vu Kính Đình một cái, Vu Kính Đình không tình nguyện tiến lên vỗ lưng cho hắn hai cái.
Phàn Hoa một tay nắm chặt lấy tay Vu Kính Đình.
"Mấy ngày tôi không có ở đây, để Đình Tử họp với các ông!"
Tuệ Tử cúi đầu, che giấu ý cười nơi khóe miệng, mọi thứ thuận lợi hơn cả nàng nghĩ rồi.
Những người khác đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Hắn không phải tài xế sao?"
"Còn là cái tài xế chưa có bằng lái nữa!"
"Đình Tử đi theo tôi vào ra nhiều chỗ lớn nhỏ, mọi việc trong nhà máy cậu ấy đều biết cả, bây giờ tôi đề bạt cậu ấy lên chức trưởng phòng thị trường, cậu ấy có quyền tham gia cuộc họp của các ông!"
"Cậu ta còn chưa từng đi học!"
"Ngài làm vậy là không đúng quy tắc!"
"Tôi xin nói xen vào một câu, đồng chí Vu Kính Đình đang tham gia khóa học văn hóa bổ túc tại đơn vị chúng tôi, nửa năm nữa là có thể lấy được chứng chỉ —— nếu thật sự tích cực, các vị ở đây, chưa chắc có thể vượt qua lớp học buổi tối của chúng tôi đâu?"
Tuệ Tử kịp thời lên tiếng.
Âm thanh không lớn, nhưng lại khiến cả hội trường im phăng phắc.
"Cô lại là ai?"
"Tôi là chủ nhiệm văn phòng lớp học buổi tối Trần Hàm Tuệ, tôi có thể đứng ra đảm bảo cho trình độ văn hóa của đồng chí Vu Kính Đình. Kính Đình, nói cho bọn họ nghe một câu tiếng Anh đi."
"You are suchan ass hole!"
Tuệ Tử suýt chút nữa không nhịn được, tên này dùng tiếng Anh chửi người đấy à.
Vu Kính Đình trước đây từng tìm Tuệ Tử, bảo nàng dạy cho hắn những câu chửi của người nước ngoài, còn ghi vào cuốn sổ nhỏ, dùng chữ Hán phiên âm lại, thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm học.
Tuệ Tử không hiểu hành vi của hắn, hỏi thì hắn hùng hồn nói lý lẽ.
Học bất cứ thứ ngôn ngữ nào thì đều phải bắt đầu từ chửi bậy.
Ngươi không cần phải biết người nước ngoài khen ngươi ra sao, nhưng phải nghe hiểu người nước ngoài mắng ngươi, như thế thì mới có thể nhanh chân đạp trả.
Đầu óc của gã này quả thật khác người, Tuệ Tử không có lý gì để phản bác được.
Nhưng trong lúc này, những thứ gã học được lại có tác dụng thật.
Tiếng Anh vẫn chưa phổ biến, nhiều người ở đây đều chỉ biết tiếng M·a·o, cho dù có hiểu chút ít tiếng Anh, mấy câu chửi thì lại quá phức tạp.
Thật sự đã bị hắn lừa bịp rồi.
"Hắn vừa nói gì vậy?"
"Hắn đang khen mọi người đấy." Tuệ Tử mặt không biến sắc nói.
"Lời nói của cái người xưởng trưởng như tôi đây cũng còn có trọng lượng chứ hả? Không lẽ tôi đề bạt một trưởng phòng thôi cũng không được à? Tất cả các ông ra ngoài đi, Đình Tử ở lại!" Phàn Hoa bất chấp phản đối của mọi người, đuổi tất cả ra ngoài.
Tuệ Tử cũng đi ra theo, đứng đợi Vu Kính Đình ở hành lang.
Cuộc đối thoại giữa Vu Kính Đình và Phàn Hoa, nàng ở ngoài nghe được rõ mồn một.
Phàn Hoa bây giờ chẳng khác nào nỏ mạnh hết đà.
Hắn tới đây lâu như vậy, mà xung quanh cũng không bồi dưỡng được mấy người tâm phúc.
Nguyên bản chủ nhiệm xưởng thì bị hai vợ chồng Tuệ Tử hãm hại mất chức, Phàn Hoa cũng chỉ còn có thể đặt hy vọng lên người Vu Kính Đình.
Vu Kính Đình trước đó thay hắn giải quyết được mấy việc, Phàn Hoa đều rất hài lòng.
Đến bây giờ vẫn chưa ý thức được, đã rước sói vào nhà rồi.
Hiện tại những người khác trong nhà máy đều muốn kéo Phàn Hoa xuống, có lẽ có một kẻ bất tài như thế làm lãnh đạo, những người kia cũng ấm ức lắm.
Nhìn bộ dạng của Phàn Hoa là biết, hắn chẳng có một chút năng lực nào cả.
Một cái nhà máy tốt như vậy, đến tay hắn thì chướng khí mù mịt, cấp dưới làm sao mà không có ý kiến được.
Đề bạt Vu Kính Đình, chỉ là muốn Vu Kính Đình làm tay sai cho mình, nói thẳng ra thì chính là bù nhìn.
Đã nằm trên giường bệnh rồi, trong đầu vẫn nghĩ những chuyện này, hắn mà không mau c·h·ế·t mới lạ. . . Tuệ Tử thở dài.
Một kẻ luôn muốn nắm quyền trong tay như Phàn Hoa, kết cục sau cùng sẽ như thế nào, đã không khó để đoán được rồi.
"Đình Tử, nói thật, tư lịch của ngươi hiện tại để đề bạt lên thì có hơi sớm —— ngươi ra ngoài xem thử, có ai không?"
Cuộc đối thoại bên trong đã làm cho Tuệ Tử đang thất thần phải bừng tỉnh lại, nàng ý thức được là có thể tiếp theo Phàn Hoa sẽ nói ra chuyện bất ngờ.
Vu Kính Đình thò đầu ra, nhìn mắt to trừng mắt nhỏ với Tuệ Tử đang đứng bên ngoài.
Hắn cong khóe môi, ra vẻ thân mật với Tuệ Tử rồi mở mắt nói dối.
"Không có ai cả~" Chỉ có một tiểu l·ợ·n rừng tinh xinh đẹp~ "Vợ anh đâu?"
"Đi dạo bộ rồi hả?" Đi dạo bộ vào trong lòng anh đây này ~ Tuệ Tử giơ ngón tay cái lên với hắn, trong việc lừa gạt người khác, vẫn là Đình ca lợi hại nhất.
"Ngươi vào đây, ta nói cho ngươi một chuyện. Ngươi phải thề là không được nói cho người khác biết."
"Ta thề, nếu ta mà nói cho người khác biết thì để cho bố vợ ta là Trần Khai Đức ra cửa ngã vào hố phân!"
Tuệ Tử suýt chút nữa thì bật cười, thật thất đức.
"Ngã hố phân còn chưa đủ, phải làm cho ông ta ra cửa là bị xe đâm c·h·ế·t." Phàn Hoa ngoan độc nói.
"Được, ông nói sao thì là vậy đi." Vu Kính Đình rất hào phóng.
Dù sao Trần Khai Đức cũng không tốt với Tuệ Tử, vợ hắn còn không thừa nhận có người cha như vậy, dùng cái loại người này để thề thốt thì không có chút tội lỗi gì cả.
"Tốt, ta cho ngươi đến lớp học buổi tối, đánh phế hiệu trưởng đi, chỉ cần ngươi làm được thì chức trưởng phòng này là của ngươi."
Trong lòng Tuệ Tử khựng lại một nhịp.
Con rùa cạn này của Phàn Hoa quả thật không dễ dàng tin tưởng người khác.
Hắn đây là muốn sai Vu Kính Đình làm chuyện xấu, nắm được điểm yếu của Vu Kính Đình, như vậy về sau cho dù có sai Vu Kính Đình làm gì thì hắn cũng không thể chống đối.
Nắm thóp rồi!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận