Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 364: Sao chép dán tứ gia (length: 7595)

Cách vách lại còn có người khách!
Tiếng mắng chửi om sòm này xuất hiện, làm Tuệ Tử đang tuyệt vọng chợt lóe lên hy vọng.
Phàn Cao sửng sốt.
Trong miệng lẩm bẩm: "Sao có thể có người?"
Hắn cố ý chọn cái nhà khách nơi hẻo lánh, cách thành một khoảng xa, theo quan sát thì không có ai tới.
Mục đích là để giết Tuệ Tử một cách bí mật không ai hay biết.
Đột nhiên xuất hiện cái giọng nói nóng nảy, Phàn Cao bất ngờ không kịp phòng bị.
"Tứ gia, nước tới rồi, ngài nhanh chân xuống đi." tiếng nói từ cách vách truyền tới.
Tiếp theo là tiếng của một người đàn ông thô lỗ quát:
"Thảo! Ngươi chọn cái chỗ quái quỷ gì thế? Cãi nhau ầm ĩ thì không nói, nước nóng cũng không có, cái thứ nước bỏng chân vớ vẩn này, một chút cũng không nóng!"
Tuệ Tử nghe thấy tiếng động từ phòng bên, trong một giây cũng bị phân tâm.
Xem ra, người ở phòng bên cũng giống gã đàn ông kia, cũng là một kẻ thích ngâm chân?
Phàn Cao nhẹ nhàng đặt bình rượu xuống, hắn chỉ muốn giết chết Tuệ Tử trong im lặng, không muốn để người khác biết.
"Ta cứ làm ồn đấy thì sao! Có bản lĩnh, ngươi qua đây a!" Tuệ Tử cố gắng hét to nhất có thể.
Con mắt Phàn Cao trợn trừng, ánh mắt say xỉn càng thêm mơ màng, dường như đang suy nghĩ tại sao lại có cái kiểu này?
"Mẹ nó ngươi nói lại lần nữa xem?!" Người đàn ông ngâm chân ở phòng bên dường như nổi trận lôi đình.
"Đồ con rùa rụt cổ, ngươi không ra mặt thì không phải là đàn ông! Ngươi! Bước! Tới! Mau! ! !" Tuệ Tử gào lên.
Phàn Cao giật mình đưa tay che miệng Tuệ Tử, nhưng đã muộn.
Cách vách một tràng loảng xoảng, đổ rầm rầm, tiếng động rất lớn.
Vài chục giây sau, tiếng gõ cửa cộc cộc vang lên.
Theo cường độ gõ cửa này, có thể thấy tên kia bên phòng quả thật là kẻ nóng tính.
"Nàng uống say rồi, đang đùa giỡn với ngươi đấy!" Phàn Cao hét.
"Đồ con rùa rụt cổ! Mở cửa!" Người bên ngoài cửa tiếp tục gõ mạnh, cánh cửa rách nát bị gõ đến rung chuyển tới lui.
Tay Phàn Cao đang che miệng Tuệ Tử thì bị đau nhói, hắn đau quá rút tay lại, Tuệ Tử cắn hắn!
"Ta không thèm đùa với ngươi! Có giỏi thì ngươi vào đi! Cái đồ nòi cặn bã! Là đàn ông thì bước vào đây!"
Ở cạnh Vu Kính Đình lâu như vậy, bản lĩnh khiêu khích của Tuệ Tử cũng tăng lên, vài câu nói đã làm đối phương nổi nóng.
Mắt thấy cửa bị đạp biến dạng, Phàn Cao sợ người xông vào, vội đẩy bàn, muốn dùng bàn chặn cửa.
Tạo ra cảnh hỗn loạn này, Tuệ Tử vui sướng vô cùng, kéo cổ họng đem những lời mắng chửi mà nàng đã học được bên cạnh Vu Kính Đình suốt thời gian qua, đọc một lèo từ đầu đến cuối.
"Con mẹ nó! Câm mồm!" Phàn Cao nóng nảy đến mặt đỏ bừng.
Chỉ hận không thể lột tất ra nhét vào mồm Tuệ Tử, đáng tiếc giờ thời gian quá gấp, không cho hắn cơ hội cởi tất.
"Một đời không ăn hết bốn món ăn, có giỏi thì ngươi phá cửa vào đây đi!"
Một đời không ăn hết bốn món ăn… Tứ gia nóng tính ngoài cửa nghe đến đây dừng lại, trong đầu dường như loé lên vài đoạn hình ảnh.
Tuy rằng hắn không biết ý nghĩa của câu nói đó là gì, nhưng một dây thần kinh nào đó đã ăn sâu trong DNA của hắn bị chạm đến, trực giác mách bảo, câu nói này chắc chắn là vô cùng độc ác.
Được sự kích động của Tuệ Tử, Tứ gia lùi lại hai bước, rồi nâng một chân lên, dùng hết sức lực toàn thân đạp mạnh xuống.
Một tiếng nổ vang, cửa gỗ bị đạp thủng một lỗ lớn.
Chân Tứ gia xuyên qua cánh cửa.
Phàn Cao vừa mới đẩy được nửa cái bàn.
Ngày thường hắn sống quen trong nhung lụa rồi, việc đẩy một cái bàn đối với hắn mà nói thật sự quá mệt mỏi, quá gian nan.
Tứ gia rút chân lại.
Qua lỗ thủng trên cửa, Tứ gia nhìn rõ mặt Phàn Cao đang kinh hãi.
Phàn Cao cũng nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy sát khí của Tứ gia.
Suýt chút nữa dọa hắn mất hồn.
Đây là hung thần ác sát đến mức nào vậy? — Diện mạo không quan trọng, quan trọng là khuôn mặt của người này không thể che giấu sát khí, nhìn qua đã biết không phải hạng người dễ trêu vào.
Phàn Cao tức khắc sợ đến run rẩy.
Hắn dám huênh hoang trước mặt Tuệ Tử, đó là vì Tuệ Tử là một người phụ nữ, gặp phải loại đầu gấu cứng cựa như Tứ gia, hắn chỉ còn nước run bần bật.
Bị Tứ gia trừng mắt với vẻ mặt phẫn nộ, Phàn Cao bất ngờ nhấc tay đầu hàng.
"Đại gia tha mạng! Tất cả đều là do nàng ta gọi, không liên quan đến ta!"
Tứ gia cười lạnh, thò tay qua lỗ thủng, trở tay tóm lấy cánh cửa.
Răng rắc.
Cửa mở ra.
Tứ gia đi dép lê bước vào, nhàn nhã đi lại, khí định thần nhàn, chỉ là khí thế trên người hắn khiến người ta không dám khinh thường.
Phàn Cao lui lại phía sau, lại lui về sau nữa, Tứ gia lao lên, túm lấy cổ áo hắn.
"Tiểu tử ngươi mẹ nó cũng ghê gớm đấy nhỉ!"
Phàn Cao muốn nói gì đó, nhưng bị hắn một cước đá vào bụng, đau đớn kêu lên một tiếng, ôm bụng, ủy khuất chỉ về phía Tuệ Tử.
"Nàng ta… Mắng ngươi..." Không liên quan gì đến hắn mà!
"Lão tử không có thói quen đánh phụ nữ! Đánh thì là đánh ngươi đấy!" Tứ gia nắm chặt cổ áo Phàn Cao, dùng sức quăng hắn vào tường.
Binh bốp vang lên một trận đấm đá.
Đèn trong phòng nhấp nháy liên tục, điện áp cũng trở nên bất ổn.
Đèn lúc sáng lúc tối, khiến trong phòng như sàn nhảy disco, Tuệ Tử chỉ thấy hai bóng người cách chỗ cô khoảng 6, 7 mét, không nhìn rõ mặt.
Chỉ có thể từ hành động nóng nảy của đối phương, cùng với tiếng kêu thảm thiết của Phàn Cao, mới cảm nhận được sự lợi hại của người kia.
Lại có một bóng người bước vào, Tứ gia đang mải đánh người, thấy là đàn em Tiểu Lục của mình, bèn tùy ý chỉ về phía Tuệ Tử.
"Đi xem con nhỏ trong kia thế nào, vừa nãy có phải là nó gọi không?"
Tiểu Lục tiến về phía Tuệ Tử, định làm khó dễ, nhưng thấy một cô nương xinh đẹp, đang bị trói trên ghế.
"Các ngươi đây là chơi trò gì vậy? Gu thật nặng!"
"Không phải như ngươi nghĩ đâu, hắn bắt cóc ta, ta vì trốn thoát mới buộc phải chọc giận các ngươi, để các ngươi đến cứu ta!" Tuệ Tử làm sáng tỏ tình huống.
Tiểu Lục ngớ ra, nhìn kỹ Tuệ Tử.
Liền cảm thấy cô nương trước mắt vô cùng xinh đẹp, ở chỗ bọn họ chưa bao giờ thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy.
Nhưng thứ thu hút người khác hơn cả vẻ xinh đẹp lại là khí chất trên người nàng, trong sạch, thuần khiết, mang theo chút gì đó thư sinh, so với những lão sư mà hắn từng gặp còn tao nhã hơn.
"Lời ngươi nói là thật?"
"Thiên chân vạn xác, cầu các ngươi thả ta đi, người nhà ta sẽ cho các ngươi tiền thù lao."
Tứ gia đánh cho Phàn Cao bất tỉnh, hài lòng dừng tay, nghe thấy câu nói của Tuệ Tử, bèn tiến về phía cô.
Ánh đèn chớp tắt, chiếu lên gương mặt rắn rỏi của Tứ gia, Tuệ Tử kinh ngạc đến há hốc mồm, đây, đây, đây chẳng phải là…? ! ! !
"Thả nàng ra." Tứ gia chỉ huy Tiểu Lục, còn mình thì vuốt tóc, "Lão tử vốn dĩ cũng không định cứu ngươi, tiện tay mà thôi, tiền thù lao thì không cần."
Dứt lời, lại "a" lên một tiếng đầy đắc ý.
"Lão tử không tin nhà ngươi có tiền hơn lão tử!"
Ngay cả cái điệu "a" cũng y như đúc! ! !
Tuệ Tử cuối cùng đã biết dáng vẻ thần thái ha ha của Vu Kính Đình giống ai, mẹ nó đúng là sao chép y hệt, đều thích ngâm chân cả! ! ! !
"Vu Thủy Sinh! Ngươi là Vu Thủy Sinh phải không? !" Tuệ Tử vội vàng hỏi.
"Thủy Sinh hỏa sinh gì cơ?" Tứ gia nhíu mày.
"Vu Thiết Căn? Vương Thúy Hoa? Ngươi có ấn tượng không? !" Tuệ Tử truy vấn.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận