Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 152: Chúng ta Thiết Căn chỗ nào đều hảo (length: 8125)

"Ách, Kính Đình đại huynh đệ, mặt ngươi làm sao vậy?"
Đỗ Trọng đến thăm Vu Kính Đình vào lúc ăn điểm tâm.
Trên mặt Vu Kính Đình xuất hiện những vết cào như râu mèo, nhưng lại rất cân đối.
Đỗ Trọng nhìn thế nào cũng thấy giống như bị phụ nữ cào.
Nhưng thấy tư thế ngồi của đại nam nhân Vu Kính Đình, còn thêm vẻ mặt hung dữ này, thật không thể liên tưởng hắn với chuyện bị phụ nữ cào được.
"Bị lợn rừng cào." Vu Kính Đình liếc mắt nhìn Tuệ Tử đang bận rộn trong bếp, đầu lưỡi liếm qua răng.
Tiểu nương môn! Không thể tưởng tượng nổi! Đã nói không muốn cào mặt hắn rồi, thế nào cũng không chịu nghe!
Thật cho rằng hắn là cái loại đầu mì tùy tiện để nàng nắn bóp sao? ! A, chờ tối sẽ cho ngươi thấy Đình ca cũng không phải người không có tính khí!
Sát khí ngút trời biểu tình này khiến Đỗ Trọng vô thức ngồi thẳng, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Chẳng lẽ... ngươi... đánh nhau với tức phụ sao?"
"Nàng dám động thủ?" Vu Kính Đình nghiêm mặt.
Đỗ Trọng lại giật mình, can đảm khuyên nhủ:
"Đánh phụ nữ là không tốt... ." Nói xong lại có chút hối hận.
Hắn không phải người hay xen vào chuyện người khác, chuyện của hai vợ chồng người ta, sao hắn lại mở miệng chứ?
Thực sự là Tuệ Tử đã để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn, thêm việc Vu Kính Đình bây giờ tư thế như muốn giết người, nhìn kiểu gì cũng là bộ dạng hay đánh phụ nữ, thật đáng sợ.
Giảo Giảo tung tăng chạy tới, cười híp mắt chìa tay về phía Vu Kính Đình, "Anh hai, cho em hai hào tiền tiêu vặt."
Thấy anh hai mình híp mắt có vẻ không muốn cho, Giảo Giảo lại ghé vào tai anh, dùng giọng chỉ hai anh em nghe được nói:
"Ai đánh ai còn chưa biết đâu, có muốn em kể cho khách chuyện chị dâu cầm chổi lông gà đuổi đánh anh không?"
Vu Kính Đình hào phóng lấy ra năm hào tiền trong túi, ném vào mặt con nhóc nhân lúc cháy nhà mà hôi của kia.
"Cầm tiền rồi nhanh biến!"
"Cảm ơn anh hai, anh đúng là anh hai yêu quý của em, cả em và chị dâu đều rất sợ anh."
Giảo Giảo cười hì hì đút tiền vào túi, tung tăng chạy ra ngoài chơi, suýt chút nữa va vào Tuệ Tử đang bưng bát trứng gà tới.
"Con nhóc kia! Đi đứng không nhìn đường à?" Vu Kính Đình hét về phía em gái.
Giảo Giảo quay lưng lại trợn mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Anh hai, anh đúng là đồ bao tải mà."
"Ý gì?" Tuệ Tử hỏi.
Giảo Giảo ghé vào tai Tuệ Tử nói nhỏ: "Thật là biết làm bộ."
"Ha ha ha!" Tuệ Tử bị cô em chồng chọc cười.
Giảo Giảo bị năng lực tiền bạc của Vu Kính Đình thu mua, rất mong chị dâu có thể đánh anh hai nhiều hơn, để lại nhiều cơ hội kiếm tiền cho nàng.
Hộp tiết kiệm của nàng sắp đầy rồi, chờ đứa nhỏ trong bụng chị dâu sinh ra còn phải mua quà nữa.
Đỗ Trọng rụt cổ, hung tàn, thật là hung tàn!
"Kính Đình, uống cái này đi." Tuệ Tử cầm bát đặt trước mặt Vu Kính Đình.
Đã qua giờ ăn điểm tâm rồi, đây là nàng cố ý làm riêng, lý do, ai cũng hiểu.
"Đàn bà, thật phiền phức!" Vu Kính Đình nhận lấy uống một hơi hết sạch.
Hắn muốn uống cho ra dáng nam nhi uy nghiêm, ra dáng người chủ gia đình, nhưng một ngụm uống vào suýt chút nữa đã phun ra.
Tiểu nương môn! Ngươi bỏ cái gì vào nước vậy! ! ! Vu Kính Đình dùng ánh mắt điên cuồng dò hỏi, trong miệng đây là cái cảm giác quỷ dị gì? !
Cho thêm một ít muối đấy, Tuệ Tử ngoài cười nhưng trong không cười, để cho ngươi cắn người ta một thân dấu răng, xứng đáng!
"Uống đi, em cố ý làm cho anh đấy, anh không thích sao?" Tuệ Tử bĩu môi, bộ dạng một tiểu tức phụ bị người ta coi thường.
Vu Kính Đình cưỡi trên lưng hổ không thể xuống, cố gắng uống một hơi cạn sạch, chờ buổi tối! ! !
"Uống xong rồi!! Chuyện người lớn nói không tới lượt nàng xen vào, về phòng thêu hoa đi!"
Vu Kính Đình lớn tiếng, sắp bị một chén trứng gà muối kia làm cho thành lạc đà muối rồi.
"Vâng. Các anh cứ từ từ nói chuyện." Tiểu tức phụ bị coi thường cúi người chào rồi lui xuống.
Đỗ Trọng lại bị một màn này làm cho chấn động, Kính Đình đại huynh đệ này là thổ phỉ chuyển thế sao?
Cả nhà trên dưới đều sợ hắn!
"Đàn ông phương Bắc chúng tôi, là thế đấy, quen là được."
Vu Kính Đình cổ họng cũng hơi khàn rồi.
Đỗ Trọng nổi lòng kính phục, không hổ là ngươi!
Tuệ Tử đứng ngoài cửa nghe được buồn cười, cổ họng đều sắp khàn rồi, còn không quên khoác lác nữa, thật là giỏi.
Đỗ Trọng lần này tiện đường ghé qua, hàn huyên với Vu Kính Đình một hồi liền đi.
Về Vu Kính Đình, hắn đến đây cũng không hẳn là có chuyện, có phần tư tâm, muốn liếc nhìn Tuệ Tử một chút, thấy dáng vẻ "bị coi thường" của nàng trước mặt Vu Kính Đình, Đỗ Trọng dâng lên ý thương hoa tiếc ngọc.
Haizz, một cô nương không giống ai, sao lại sớm lấy chồng như vậy chứ.
Sau khi Đỗ Trọng đi, Vu Kính Đình khí thế ngút trời đẩy cửa phòng phía tây ra, Tuệ Tử đang ngồi trên giường đất yên tĩnh đọc sách.
"Cái tiểu nương môn kia! Muốn mưu sát chồng hả? !"
"Chỉ một chút muối thôi mà, em đâu có cho anh uống thuốc độc, anh sợ cái gì?"
"! ! !" Hai ngày nay ở quán kể chuyện đang nói về Thủy Hử truyện, chuyện Đại Lang uống thuốc, hắn cũng nghe rồi!
Vu Kính Đình định kéo rèm cửa sổ lại, hảo hảo thể hiện uy nghiêm của đàn ông, ngoài cửa có người đến.
"Nàng chờ đấy cho ta!" Vu Kính Đình chỉ vào mũi nàng để lại lời nói tàn nhẫn.
Tuệ Tử không thành ý "ờ" một tiếng, nàng sợ lắm đấy, haha.
Đừng tưởng nàng không nhìn ra, tên này miệng thì giỏi, tối hôm qua hắn còn cẩn thận hơn nàng, khắc chế không thể khắc chế hơn nữa.
Hắn đã như thế rồi mà còn không quên dỗ nàng.
Tính ra, cũng nhờ "Liễu Tịch Mai máu nhuộm hai dặm", Tuệ Tử thực lòng nghĩ, sau này gặp Liễu Tịch Mai nhất định phải bày tỏ lòng cảm kích với cô ấy.
Không có Liễu Tịch Mai, nàng cũng không biết Vu Kính Đình tốt đến vậy.
Chỗ nào cũng tốt...
"Thiết Căn, mẹ con đâu?"
Giọng của Nhị đại gia truyền tới.
"Bà ấy ra ngoài thăm người quen rồi, hai ngày nay nhà mình xem xét nhiều việc quá, bà ấy đếm tiền đến nỗi bị bong gân tay, nên cho mình nghỉ ngơi đi hóng gió." Vu Kính Đình vừa mở miệng đã giọng mỉa mai.
Tuệ Tử ở trong phòng, như thể nghe được tiếng nuốt nước miếng của Nhị đại gia.
"Thế này, chúng tôi nghe được tin rồi, mùng tám là rút thăm chia đồ, con với mẹ con hảo hảo bàn bạc đi, cho chúng ta một câu trả lời, nhà họ Vu ta góp tiền mua trâu, đối với các nhà đều có lợi cả."
Lời nói mặt dày vô sỉ của Nhị đại gia khiến Vu Kính Đình suýt bật cười.
Gặp qua người không biết xấu hổ rồi, chưa gặp qua ai vô liêm sỉ như thế này.
Hôm ba mươi kia, hắn ở nghĩa địa đã dọa Nhị đại gia và mọi người rồi, yên tĩnh được mấy ngày, lại chạy đến giở trò.
Biết không thể làm cứng được thì bắt đầu dùng mềm sao?
"Chủ yếu là hai ngày này bà nội con, nằm mơ thấy cha con, cha con đều nói trâu này phải mua, nếu không mua, tức phụ con sinh con sợ là khó khăn."
"Cha ta cho dù có báo mộng thì cũng tìm ta, tới lượt các người lũ con cháu hiếu thảo các người chắc?"
"Ngươi! Ngươi nói ai là con cháu hiếu thảo!" Nhị đại gia bị hắn ba câu liền nổi nóng.
Vu Kính Đình chuẩn bị tới màn công kích liên hoàn, mắng chết cái kẻ vô liêm sỉ này, mắng xong thì đánh cho một trận, dám lấy đứa bé trong bụng Tuệ Tử ra nói chuyện, không thể để hắn sống yên được!
Tuệ Tử đi ra.
Bàn tay nhỏ trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, không dùng chút sức lực nào, mà dễ dàng khiến Vu Kính Đình im lặng.
Đây mới thực sự là địa vị trong gia đình, không cần lớn tiếng, cũng không cần ầm ĩ, một động tác nhẹ là dùng được ngay.
"Nhị đại gia nói, chúng cháu sẽ nghiêm túc suy nghĩ, đợi bà bà về, chúng cháu sẽ bàn bạc rồi ngày mai sẽ báo cho mọi người biết."
Nhị đại gia vui mừng ra mặt, cho rằng Tuệ Tử sợ, thì ra lấy người chết ra hù dọa bọn họ là có tác dụng!
Vu Kính Đình nhìn Tuệ Tử, Tuệ Tử nháy mắt với hắn, Vu Kính Đình híp mắt lại.
Tiểu nương môn này, lại lén lút nhịn chiêu lớn gì đây?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận