Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 104: Thiết Căn đại huynh đệ a (length: 7895)

"Bên chỗ lão tam, có tin tức gì chưa?" Trần mẫu thừa lúc Trần phụ ở thư phòng, lại đây hỏi Trần Lệ Quân.
Từ khi biết chuyện Tuệ Tử lấy chồng, Trần gia, ngoại trừ Trần phụ, liền như bị động đất cấp mười, nổi lên sóng gió kinh hoàng.
Trần Lệ Quân vốn định tự mình đi một chuyến, nhưng đúng lúc gặp đơn vị vào nhiệm kỳ mới, công việc trong tay không thể bỏ dở, bèn sai Trần Tử Diêu, người ở gần Dương Truân nhất đi dò la tình hình.
"Vẫn chưa có." Trần Lệ Quân cũng thấy kỳ lạ.
Hôm qua em trai đã xuất phát rồi, qua một ngày, cũng nên có tin tức chứ, đằng này đến cả chút tin tức cũng không có.
Gọi điện thoại đến quân đội, thì được thông báo Trần Tử Diêu xin nghỉ chưa về đơn vị, cứ như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
"Có khi nào là cái thằng lưu manh đó, bắt lão tam trói ở trong khe núi nuôi sói rồi không?" Trần mẫu trong đầu hiện lên vô số hình ảnh đáng sợ.
Lão tam nhà bà tính khí nóng nảy, hồi trước cũng là một thằng nhóc hỗn láo, thẳng tính, chẳng giấu giếm tâm can.
Lỡ mà sang đó thấy Tuệ Tử chịu ấm ức, chắc chắn sẽ ra tay.
Nghe Lệ Quân nói người đàn ông Tuệ Tử lấy cũng chẳng phải kẻ hiền lành gì, hai người mà đánh nhau ở địa bàn của thằng lưu manh kia, thì có khi nào con trai bà bị giết người diệt khẩu không?
"Mẹ nghĩ gì vậy chứ? Không đến mức đó đâu." Trần Lệ Quân cảm thấy bất lực.
Có chút hối hận vì đã phái cậu em trai nóng nảy đi.
Nếu đổi lại là anh trai cả điềm tĩnh, đối diện với Vu Kính Đình có lẽ còn đỡ.
Cái tính khí của thằng em, cứ như ngòi châm lửa ấy, biết đâu chừng lại thật sự rút đao rút côn chơi với Vu Kính Đình.
Đang nghĩ thì chuông điện thoại riêng trong nhà vang lên.
Trần Lệ Quân nhanh chóng bắt máy, liền nghe thấy giọng oang oang của Trần Tử Diêu từ đầu dây bên kia.
"Tỷ ~"
"Em uống bao nhiêu rồi đấy?"
Trần Tử Diêu cười hắc hắc, xòe tay tính toán, nhưng không tính ra được.
"Hôm qua uống hai, ba cân gì đó, hôm nay lại làm thêm một chút để ôn lại hương vị."
Trần Lệ Quân và Trần mẫu liếc nhau, đen mặt.
"Việc chính của em đâu?"
"Xong rồi, xong hết rồi, nấc."
Lại còn nấc cụt vì say!
Trong lòng Trần Lệ Quân dâng lên dự cảm không lành.
"Rốt cuộc em thấy cái gì?"
"Thấy được —— ách, gà con hầm nấm, ngon tuyệt. Còn có rượu gạo nhỏ đông bắc, mạnh dữ dội, còn có, sưởi lò nhà lão Vu cũng tốt."
Nghe ra thì, không chỉ ăn chơi ở nhà người ta, mà tối còn ngủ lại luôn? !
"Đồ vô dụng! Bảo em đi trông Tuệ Tử, Tuệ Tử!"
"Tuệ Tử à? Ngoan ngoãn lắm đấy, nấu ăn cũng siêu ngon."
Giọng điệu ngơ ngác lại không mất tự nhiên của Trần Tử Diêu chứng tỏ giờ cậu ta còn chưa tỉnh rượu, rượu gạo nhỏ đông bắc, đúng là có sức mạnh thật.
"Vu Kính Đình đâu?"
"Kính Đình —— à, em đang nói Thiết Căn đại ca của ta à? Đại ca người không tệ, tửu lượng tốt, uống giỏi lắm, mỗi tội hắn nói rượu gạo nhỏ đông bắc ngon hơn rượu xái kinh thành của em, em không phục, đợi lần sau em mang chút rượu xái tới —— Thiết Căn đại ca, em uống tiếp nha!"
Trần Tử Diêu đưa micro ra chỗ khác, cười hắc hắc với người anh em bên cạnh.
Trần Lệ Quân đen mặt, Thiết Căn đại ca? !
Không phải là kém vai vế đấy chứ? !
Sao lại có chuyện cậu với rể gọi nhau anh em? Đương nhiên, cái thân phận con rể của Vu Kính Đình còn chưa được nhà vợ công nhận.
Nghe cái cách xưng hô này, em trai cô đã bị mua chuộc rồi, gặp trận chiến liền phản hàng!
Khoan đã, câu cuối của em trai cô ——! Trần Lệ Quân chợt tỉnh ra, đang định lên tiếng thì giọng bên đầu dây kia đã thay đổi.
"Mẹ, cậu út đi cùng với con, cậu vẫn chưa tỉnh rượu, con đưa cậu đến tỉnh thành, mẹ cứ yên tâm, con đưa cậu đến quân đội rồi con sẽ về."
Giọng của Vu Kính Đình truyền đến từ microphone, vững chãi.
So với cái giọng ngọng nghịu của cậu út thì đúng là khác biệt một trời một vực.
Hai người đàn ông uống tới nửa đêm.
Cậu út lúc đầu còn thái độ thăm dò, nhưng bị Vu Kính Đình liên tục mời rượu, thêm vụ Vu Kính Đình bênh vực Tuệ Tử hồi ban ngày nữa, liền nhanh chóng xây dựng tình anh em.
Cậu út là người đơn thuần, đúng như lời chị gái mình đánh giá về cậu ta, nghĩ sao nói vậy.
Tính tình bốc đồng, không khéo léo, thấy cái gì chướng tai gai mắt thì liền ra tay.
Nhưng người như thế thường cũng là dễ bị hạ gục nhất.
Chắc mẩm là do Vu Kính Đình làm cái gì đấy, vừa mắt cậu em mình, nên mới uống chút rượu ngà ngà, xưng anh gọi em.
Vu Kính Đình nói xong, bên kia điện thoại im phăng phắc mất gần một phút đồng hồ.
Lúc này, Vu Kính Đình đang đứng ở cổng đơn vị cậu út, một tay vịn cậu út, một tay gọi điện thoại.
Mãi một lúc lâu sau, tiếng của Trần Lệ Quân mới vang lên.
"Vu Kính Đình, đây là cái gọi là cậu chăm sóc tốt cho con gái tôi đấy à?"
Lời trách cứ trực tiếp đả vào linh hồn, giọng nói lạnh lẽo đó cũng có nghĩa là mối quan hệ tốt đẹp mà hai nhà đã dày công vun đắp từ lâu, giờ bị Vu Kính Đình "vi phạm" mà tan nát.
"Mẹ, mẹ cứ yên tâm, Tuệ Tử hiện tại vẫn rất tốt."
Cái kiểu đáp không cần mặt mũi của Vu Kính Đình này, quả thực làm cho hai mẹ con Trần gia ở đầu dây bên kia tức nghẹn họng.
Da mặt dày đến mức nào, mới có thể nói ra những lời này?
"Đúng đó, con gái yêu của mẹ tôi, Thiết Căn đại ca của tôi chăm rất tốt, tôi thấy béo tốt lắm luôn."
Tiếng nói ngọng nghịu của cậu út vang lên, càng làm cho mẹ con nhà Trần thêm đau tim, đúng là đồ phản đồ!
"Bây giờ, nếu tôi bảo anh ly hôn, chắc là anh sẽ không chịu đúng không?" Trần Lệ Quân lạnh lùng hỏi.
"Tín hiệu không tốt, nghe không rõ lắm."
Câu trả lời của Vu Kính Đình đầy gian dối.
Trần Tử Diêu ở bên cạnh la oai oái, vạch trần Vu Kính Đình nói dối.
"Ly cái gì mà ly, con gái yêu của mẹ tôi đang sống tốt đó thôi, thà phá bỏ mười cái miếu, không phá hỏng chuyện của Thiết Căn đại ca, từ nay về sau, Vu Thiết Căn sẽ là anh em của tôi."
Trần Tử Diêu vỗ vai Vu Kính Đình, một tiếng đại ca, một tiếng đại ca.
Rõ ràng là đã say xỉn sau khi uống gà con hầm nấm và rượu gạo nhỏ đông bắc quá đà rồi.
"Cậu út, cậu kiềm chế cảm xúc lại một chút." Vu Kính Đình đúng là trà xanh hết chỗ nói.
"Mẹ, Tuệ Tử vẫn ổn, nó gửi lời hỏi thăm mẹ."
"Nói tiếng người." Tuệ Tử sẽ đi hỏi thăm bà ta mới là lạ.
"Thôi đừng nghe, dễ bị cao huyết áp đấy, mẹ."
Huyết áp của Trần Lệ Quân hiện giờ đã có hơi cao rồi.
Vu Kính Đình cứ một tiếng "mẹ", một tiếng "mẹ" kêu, lại còn luôn miệng kêu "Thiết Căn đại ca" cùng cậu em trai khờ của bà ta nữa, thật sự quá nhức đầu.
"Tuệ Tử mọi thứ đều ổn, không cần lo lắng. Chuyện hai mẹ con nhà cô tôi không can thiệp, nhưng có một điểm này." Vu Kính Đình dừng lại, "Sau này hai người gặp mặt, có đánh nhau thật, thì tôi chắc chắn đứng về phía vợ tôi."
Răng rắc.
Điện thoại bị cúp.
"Mấy bà già đúng là nhỏ mọn, lần sau gặp chị gái, em giúp anh nói cho."
Cậu út oang oang vỗ vai Vu Kính Đình.
Vu Kính Đình dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu ta, cậu út hoàn toàn không hiểu rõ uy lực của mẹ vợ là như thế nào.
Nhìn thái độ của cậu út hôm nay thôi cũng đủ để mẹ vợ cho cậu ta một trận bầm dập.
Trần Lệ Quân đâu phải là người có tính khí hiền lành gì, Trần Khai Đức nhiều năm không chết dưới tay bà ta cũng coi như là mệnh lớn rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại thì, vợ hắn cũng không phải là không được di truyền chút nào những ưu điểm của mẹ vợ.
Tuệ Tử giận quá hóa nóng trực tiếp xuống tay, chắc chắn là y chang mẹ của cô ấy, mà trong mắt Vu Kính Đình đây chính là ưu điểm.
Sau khi đưa cậu út tới chỗ, Vu Kính Đình nghĩ đã cất công tới tỉnh thành rồi, thì nên đi dạo xem sao.
Xem có mua được gì cho mấy người phụ nữ trong nhà hay không, tự nhiên lại thấy tim run sợ.
Cảm giác này cũng chỉ xuất hiện vào cái ngày Tuệ Tử bị lừa vào bệnh viện suýt nữa thì sinh non, hắn có một chút dự cảm không lành.
- Xin một chương trước, hai chương kế ta tỉnh rượu rồi sẽ nói, chắc là khoảng giữa trưa ngày mai (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận