Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 239: Trà vạc liền là mấu chốt (length: 7954)

"Ta cảm thấy nàng rất xinh đẹp, cũng rất ưu tú."
Tuệ Tử không cố ý nói móc, cũng không hề bóng gió gì, nàng thật sự nghĩ như vậy.
Ngoại hình rất xinh đẹp, xem dáng vẻ cũng biết là người ăn nói dễ nghe, hoạt bát, thời đại này dám vào thành làm bảo mẫu, chứng tỏ cũng là người rất năng động.
"Ta tự hỏi lòng mình, nếu không phải mẹ ta nhất quyết bắt ta đi học, bối cảnh của ta cũng giống nàng, chưa chắc đã được năng động như nàng."
Thái độ rộng lượng này, khiến Vu Kính Đình không biết phải nói sao.
"Không phải, sao cô nương nhỏ của ta lại thế này? Sao em lại so sánh mình với cô ta?" Như vậy chẳng phải tự hạ thấp giá trị bản thân?
"Tầm nhìn người khác lớn hay nhỏ, chính là ở chỗ có thể thấy được điểm mạnh của đối phương, nếu không thì, chờ ta sinh xong con, ta cũng sẽ trang điểm thử xem."
Vu Kính Đình trợn mắt, cái gì thế này?!
"Em mà dám vẽ mặt thành cái bảng màu, anh sẽ lấy khăn lau chùi cho em sạch sẽ, cái gì thế này hả! Cô nương nhỏ xinh đẹp không thích làm, cứ thích làm chổi lông gà?"
"Trước kia sao anh không quen cô ta đi?" Tuệ Tử tò mò hỏi.
Nàng cảm thấy tính cách của Vu Kính Đình, rất hợp với những cô gái hoạt bát, cởi mở này.
Ngược lại chính mình tính tình thì trầm lắng, lại chẳng thú vị, suy nghĩ cũng nặng nề, xem kiểu gì Vương Giai Lan cũng hợp với hắn hơn một chút.
"Nói đùa gì vậy? Lão tử tránh còn không kịp!" Vu Kính Đình lớn tiếng.
Thấy Tuệ Tử còn muốn hỏi, nhìn quanh thấy không có ai, trực tiếp kéo người lại dựa vào tường, hôn một cái chóc thật nhanh mới buông ra.
"Còn dám chọc anh, liền giải quyết em tại chỗ!" Dọa cho con heo rừng nhỏ ham tò mò kia một trận khiếp sợ!
"Dạ."
Tuệ Tử quả nhiên ngoan ngoãn, hai người tiếp tục dắt tay đi về phía trước.
Đi được một đoạn khá xa, Tuệ Tử đột nhiên ngẩng đầu, chẳng đầu chẳng cuối buột miệng một câu.
"Anh không sợ bị cóng không dùng được à? Cứ đi với người ta xem nam khoa quen rồi, lần sau lại muốn tự mình đi?"
"Cái gì?" Vu Kính Đình phản ứng một hồi mới hiểu ý nàng.
"Anh thấy cô nương nhỏ của em là thiếu gặm, dừng lại! Trần Hàm Tuệ, em là thai phụ, không được đi nhanh như vậy!"
Hai người cười đùa một lúc, Vu Kính Đình lại chuyển chủ đề sang việc chính.
"Đoạn đường có băng trong sân đơn vị của em là sao?"
Tuệ Tử kể đầu đuôi ngọn ngành cho hắn nghe, cũng nói cho hắn biết mình đã dặn Nguyệt Nga điều tra chuyện này.
"Kính Đình, anh có thấy em suy nghĩ nhiều quá không?" Tuệ Tử cắn môi, "Đều là đồng nghiệp làm chung, vậy mà em lại đi nghi ngờ mọi người."
So với những cô gái hai mươi tuổi như Vương Giai Lan, tâm cơ của nàng có hơi sâu, nàng cũng muốn sống thoải mái một chút, đáng tiếc đây là bản tính trời sinh, không sửa được.
"Tự bảo vệ mình mà sao lại gọi là nghĩ nhiều? Bây giờ không lo nghĩ thêm, đợi bị người ta hãm hại ngã sấp xuống —— mẹ kiếp."
Cái thói quen dùng từ này lại chạy ra, cơn giận này thật khó kiềm chế.
Vu Kính Đình vừa nghĩ đến cảnh nàng đang mang thai bị ngã, giận đến muốn phun lửa từ miệng ra.
Giờ hắn muốn xông đến lớp học ban đêm, bắt hết đám người có hiềm nghi ra, lần lượt tra hỏi xem ai to gan dám hại vợ hắn.
"Chỗ ngoặt đó, ai rảnh mà đi tạt nước? Ban ngày cũng không có người ngoài vào viện của các em được, mà chỗ đó là thông với phòng hiệu trưởng, ngày thường ngoài em có thể trực tiếp báo cáo công tác với hiệu trưởng, còn ai vào đó được nữa?"
Tính hắn tuy nóng nảy nhưng đầu óc cũng không ngu.
Thủ đoạn tự cho mình là thông minh kiểu này, vừa nhìn là biết nhắm vào vợ hắn mà đến, đúng là quá thất đức.
"Em có nghĩ đến có thể là Vương Manh Manh không, mấy ngày nay cô ta vẫn luôn có ý kiến với em, nếu là cô ta cũng không phải không thể."
Vương Manh Manh bị ngã, nhưng việc này vẫn không thể loại trừ hiềm nghi của cô ta.
Dù sao chỉ số thông minh của cô ta không đủ, tạt nước xong trong lúc nóng vội đã quên, để bản thân bị ngã, cũng có thể lắm chứ.
"Nếu thật sự là cô ta thì còn dễ giải quyết, chỉ sợ không phải cô ta..."
Tuệ Tử thở dài.
Cùng mọi người sống chung một thời gian.
Trừ Vương Manh Manh cứ thích chiếm tiện nghi, những người khác bên ngoài đều rất hòa nhã.
Nàng không tài nào tưởng tượng được sau những nụ cười thân mật đó, lại giấu giếm tâm địa độc ác như vậy.
Đó cũng là nguyên nhân nàng không thích quá thân thiết với người khác, vĩnh viễn cũng không đoán được dưới vẻ ngoài bình thường, cất giấu trái tim như thế nào.
"Em không cần phải nghĩ ngợi gì cả, chuyện này cứ giao cho anh điều tra, mặc kệ là ai, lão tử cũng không bỏ qua cho hắn."
Vu Kính Đình xoa tay, có người muốn hãm hại vợ hắn, sao có thể nhẫn nhịn được.
Trong lòng Tuệ Tử mơ hồ có suy đoán, chỉ là còn thiếu chứng cứ.
Liền chờ bên Nguyệt Nga điều tra rõ ràng, trước đó nàng phải ổn định con rết trong nhà đã.
"Kính Đình, em nói cho anh biết là vì em tin anh, tin anh có thể bảo vệ em, nhưng anh phải hứa với em, chuyện này anh không được động thủ, giao cho Liêu Dũng xử lý."
"Hiện tại chúng ta đang có lý, một khi động thủ thì lại không có lý, như vậy ngược lại có lợi cho kẻ đó, dù em không ngã, nhưng lỡ có người bị thương, chuyện này không nhỏ đâu."
Vương Manh Manh không có bị chết là mạng lớn, đầu đập thẳng xuống đất, hơi sơ sẩy một chút thôi, thì có thể chết hoặc ngu ngốc rồi.
Tuệ Tử dù không thích Vương Manh Manh đến mấy, đứng trước đúng sai cũng sẽ biết rõ ràng.
Đây không phải chuyện có thể giải quyết bằng mấy trò ầm ĩ nhỏ nhặt, Tuệ Tử không có ý định bỏ qua cho người đó.
"Ừ, anh biết rồi."
Vu Kính Đình trả lời qua loa với Tuệ Tử, trong lòng lại bổ sung thêm câu, không cho đánh công khai, vậy thì lén đánh thôi.
Đánh cho hôn mê, cho vào bao tải, chuyện này hắn quá quen thuộc rồi!
Muốn hắn bỏ qua cho kẻ muốn hãm hại vợ hắn, không có cửa đâu!
Hai vợ chồng Tuệ Tử quay về trường, mọi người đều vây lại, muốn hỏi tình hình của Vương Manh Manh ra sao.
"Nguyệt Nga, cô đến văn phòng của tôi." Tuệ Tử nghiêm túc hơn ngày thường rất nhiều.
Tiểu Trương và Tiểu Lý nhìn nhau, chuyện gì thế này?
"Tuệ Tử, tôi làm theo lời cô rồi." Trương Nguyệt Nga vừa trải qua một màn điệp viên đặc công, vừa hồi hộp vừa kích thích.
"Ừ, kết quả sao rồi?"
"Hai chén trà đều đầy, bất quá tôi đưa tay sờ thì thấy, một chén độ nóng cao hơn rõ rệt - Tuệ Tử, suy đoán của tôi không có vấn đề chứ?"
Nguyệt Nga giống như học sinh tiểu học đang chờ được khen, với một cô gái hướng nội như cô, chuyện hôm nay quả thật là quá kinh hiểm.
"Rất tốt, không uổng công tôi tin tưởng cô." Tuệ Tử khích lệ.
Vu Kính Đình khoanh tay xem vợ hắn ở đó lừa gạt người, ha, cô nương nhỏ nhà hắn quả là rất thích hợp làm công tác tư tưởng, rất biết cách dụ dỗ người khác.
Xem cô dụ dỗ mấy người ngốc nhà mình, quả thật xem lời của Tuệ Tử như là thánh chỉ vậy.
"Giờ phải xử lý thế nào đây, tôi hồi hộp quá, tôi đặc biệt sợ hắn phát hiện tôi đã nhìn ra mấy chuyện đó rồi." Trương Nguyệt Nga hồi hộp đến nỗi cả tay đều đổ mồ hôi.
Tâm lý của cô nàng này yếu quá, may không làm cảnh sát bắt người xấu, phá án thì hồi hộp hơn là gây án.
"Đừng sợ, lát nữa cô về văn phòng, cô cứ nói như vậy." Tuệ Tử hạ thấp giọng dặn dò mấy câu, nói xong thì khoác tay lên vai Trương Nguyệt Nga.
"Tôi trước giờ không nhìn lầm người, Nguyệt Nga, cô là một đồng chí tốt có tiềm năng."
"Vâng! Tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!" Trương Nguyệt Nga như người bị điên, tràn đầy nhiệt huyết.
Trương Nguyệt Nga quay lại văn phòng, Tiểu Trương và Tiểu Lý xông tới.
"Chủ nhiệm rốt cuộc nói thế nào? Vương Manh Manh có bị sao không?"
"Vương Manh Manh có lẽ bị ngã phế rồi, chủ nhiệm nói, chuyện này có thể có người cố ý - á, sao tôi lại nói ra rồi." Trương Nguyệt Nga che miệng lại.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận