Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 226: Bầu trời phúc tinh đều tới nhà ta? (length: 8143)

"Hắn không phải là tội phạm bị bắt sao?!" Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn.
"Nói chuyện phải có căn cứ, đừng có ăn nói hồ đồ. Anh Kính Đình chắc chắn là người tốt." Chỉ là lượng cơm ăn hơi bị nhiều.
Người tốt gật đầu, hắn vốn là người thích giúp đỡ người khác.
"Mọi người, hôm qua các ngươi nói, đoán trước đàn ông của ta lớn lên sẽ không có kết quả tốt, sự thật chứng minh, các ngươi không phải Ngọc Hoàng đại đế, nói năng linh tinh hết cả, còn nữa, về nhà dẹp luôn mấy cái tượng gia tiên của các người đi, gia tiên lừa các người đó, mê tín dị đoan chẳng nên tin."
Tuệ Tử cười tủm tỉm nói.
Liêu Dũng người khác nghe không hiểu, chỉ hiểu mỗi hai chữ "mê tín".
"Các người còn có hoạt động mê tín à?" Cái này thì hắn cần phải phê bình giáo dục.
"Không, không có đâu, hiểu lầm rồi!" Mọi người túm lấy bà thím, hai người ba chân bốn cẳng chạy trối chết, sợ Liêu Dũng đuổi theo bọn họ.
Mấy người thiếu kiến thức pháp luật này, chả khác gì tôm tép nhãi nhép.
Vu Kính Đình không vui, tiền căn hậu quả rất dễ dàng ghép lại được.
Hai ông bà già này, thừa dịp hôm qua hắn không có nhà, chạy đến nhà bắt nạt mẹ và vợ hắn.
Định bụng đuổi theo đạp cho mấy cước, Tuệ Tử cầm tay hắn lại, không cho hắn động.
"Để cậu chê cười rồi, bạn học cũ. Người nhà chồng của tôi phần lớn đều là nông dân không được học hành, làm việc khó tránh có chút tư tưởng tiểu nông, nhưng chồng tôi là người rộng lượng, từ trước đến nay chưa bao giờ tính toán với những người này."
Cùng lắm thì, cầm ná cao su bắn vỡ kính nhà người ta, khiến cho cả nhà người ta gà bay chó sủa.
Liêu Dũng kính nể nhìn Vu Kính Đình, lá cờ thưởng trên tay càng thêm đỏ rực.
"Đại ca Kính Đình, là vì phối hợp chúng tôi mà anh phải chịu ấm ức sao?"
"Ôi." Tuệ Tử cúi đầu, giả bộ lau khóe mắt, không nói gì thêm.
Vu Kính Đình nhìn nàng như vậy, cảm thấy buồn cười.
Vợ hắn khóc hay thật, bình thường thì cứ bảo là khóc được ngay, không bao giờ hết.
Giờ thì muốn có một tí, mà nặn nửa ngày cũng không ra giọt nước mắt nào.
Có thể thấy những lời nàng vừa nói, chính nàng cũng không tin, chậc.
"Hôm nay tôi tới chính là để trả lại sự trong sạch cho các người, vụ án này đã phá rồi! Đều là công lao của hai vợ chồng các người!"
"Phá rồi? Hung thủ là?" Tuệ Tử hỏi.
"Chính là Ngụy Tứ, khi chúng tôi tìm đến, thì hắn đã uống thuốc trừ sâu tự tử rồi, chỉ để lại một phong thư tuyệt mệnh, trên đó viết hắn rất xin lỗi mọi người."
"Hả?!" Tuệ Tử bị bất ngờ này làm cho ngơ ngác.
Cái này và diễn biến của kiếp trước khác nhau quá lớn rồi thì?
Kiếp trước Ngụy Tứ rõ ràng là vẫn luôn sống, mấy năm sau giết hại Vương Hủy mới bị phát hiện.
"Động cơ hắn giết Trương Lệ Lệ là gì?"
"Chúng tôi đã điều tra chỗ làm của hắn, nói là hai người có quan hệ nam nữ bất chính, dạo gần đây chồng của Trương Lệ Lệ phát hiện, Trương Lệ Lệ muốn chia tay, Ngụy Tứ không nỡ bỏ cái cây đại thụ này, trong lúc tranh chấp lỡ tay giết người."
Tiếp theo là vì che giấu tội ác, mới đem người phân xác.
Tuệ Tử nghe vừa sợ vừa có chút may mắn, nhưng lại có chút cổ quái không nói nên lời.
Vụ án này, thật sự đơn giản vậy sao?
"Các anh có giám định chữ viết không? Xác nhận đó là chữ viết của Ngụy Tứ không?" Tuệ Tử truy hỏi.
"Đã gửi đi rồi, giao cho bộ phận cấp trên giám định. Trưởng phòng của chúng tôi bảo tôi đưa cờ thưởng cho hai vợ chồng trước, sau khi vụ án chính thức được tuyên bố phá án, thì sẽ có tiền thưởng cho các người."
Vụ án này có thể phá, đều là do Tuệ Tử cung cấp manh mối là chính.
Liêu Dũng và người khác đi hai trăm chỗ điều tra Ngụy Tứ, Ngụy Tứ chột dạ, thừa dịp trước khi nhân viên phá án tìm đến đã uống thuốc rồi.
Cái cờ thưởng này Liêu Dũng trao cho Vu Kính Đình vì lần trước thấy chuyện bất bình mà xông lên cứu Vương Hủy.
Việc Tuệ Tử hỗ trợ phá án này thì không thể nói ra được, phòng bị người nhà Ngụy Tứ trả thù.
Liêu Dũng vốn định mời Vu Kính Đình lên xe đi dạo phố một vòng, nhưng Tuệ Tử không đồng ý.
Liêu Dũng thầm nghĩ, bạn học cũ của mình cũng nhút nhát quá, vẫn là giống cái hồi đi học vậy, hay xấu hổ.
Kết quả, Tuệ Tử vừa vào nhà, một lát sau đã vác một chuỗi 500 quả pháo ra ngoài.
Người đi trên xe ngựa không biết chuyện, còn tưởng đàn ông nhà nàng phạm tội mà đi diễu phố đấy, đúng là pháo lợi hại thật, pháo vừa nổ, cả con phố đều biết hết.
Đàn ông nhà nàng, Vu Kính Đình, lại làm chuyện tốt, được cờ thưởng.
Liêu Dũng nhìn Tuệ Tử đang bày pháo, há hốc mồm hai lần.
Ối chà, phụ nữ sau khi kết hôn, tính tình đúng là thay đổi thật mà.
Tuệ Tử đốt hết một tràng pháo làm hàng xóm xung quanh nháo nhào cả lên còn thấy không đã, vẫn muốn lục trong túi Vu Kính Đình thêm mấy quả pháo hoa nữa.
Phải náo nhiệt thế nào thì làm thế.
Vu Kính Đình da mặt dày, cũng phải chấn động trước một loạt thao tác này của vợ mình.
Nếu như không phải Vu Kính Đình ngăn cản, Tuệ Tử còn muốn mở tiệc chiêu đãi cả xóm nữa chứ.
Tên mỹ miều là "Ăn Hỉ Nhi".
Người phương Bắc khi gặp chuyện, đại nạn không chết, bình an vượt qua, đều muốn mời mọi người ăn cơm, đây gọi là Ăn Hỉ Nhi.
Tuệ Tử muốn mở vài bàn tiệc ở ngoài sân.
Vương Thúy Hoa cũng có ý tưởng này, nếu không phải Vu Kính Đình nói nợ chưa trả xong, không nên phô trương lãng phí, thì hai người phụ nữ này thật có thể làm ra cái việc mở tiệc tàn phá gia sản ấy được.
Ăn Hỉ Nhi, hàng xóm cũng sẽ không mừng tiền.
Dùng tiền mời nhiều người đến ăn chùa uống chùa vậy sao?
Vu Kính Đình nghĩ bụng, đầu phải bị lừa đá mấy phát mới nghĩ ra mấy cái chuyện này được.
Vợ thông minh của hắn, gặp mấy chuyện thế này, hình như cũng sẽ giống như mẹ hắn, biến thành hai ba cái tính nết vậy.
Cờ thưởng được treo ở vị trí dễ thấy nhất trong nhà, ba người phụ nữ từ lớn tới nhỏ đứng ngay ngắn, ngước cổ lên ngắm nghía.
"Đồ ngốc nghếch..." Vu Kính Đình lững thững đi qua sau lưng các nàng.
"Chị dâu, bây giờ em cũng cảm thấy anh trai em thật sự là người tốt." Giảo Giảo im lặng nghĩ đến cái luận văn sắp viết.
Cảm ơn anh trai cô, cho cô nguồn cảm hứng luận văn cuồn cuộn không ngừng, làm cô mỗi lần viết luận văn đều được trường chọn làm bài văn mẫu đọc.
"Tôi không muốn cậu cảm thấy, tôi muốn để mọi người đều cảm thấy, anh trai cậu là người tốt, hắn làm việc tốt, thì là người tốt."
Cho dù hắn thích nghiên cứu vôi sống, thì cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Vương Thúy Hoa trải qua hai ngày cảm xúc lên xuống thất thường, vui buồn lẫn lộn, đã nhận ra một vấn đề.
"Tuệ Tử à, sao ta cứ cảm thấy, hai đứa nhỏ trong bụng con, có lai lịch lắm đó nha."
"Cái gì cơ?"
Vương Thúy Hoa bấm đốt ngón tay tính đi tính lại.
"Có khi nào là phúc tinh giáng thế không."
"....Mẹ, trước đó mẹ còn bảo con là phúc tinh mà?" Danh hiệu phúc bảo của Tuệ Tử mới được mấy tháng, đã muốn đổi chủ nhanh vậy rồi à?
"Phúc tinh trên trời nhiều như vậy, tùy tiện xuống vài cái, có gì xung đột đâu. Con xem, Thiết Căn lần này gặp dữ hóa lành, có phải hay không là vì trong bụng con không thoải mái, phải đi bệnh viện?"
Đi bệnh viện kiểm tra người chẳng bị sao, lại còn có nhiều người làm chứng như vậy, nên Vu Kính Đình mới nhanh chóng thoát khỏi hiềm nghi.
Ở bên trong chậm trễ hai ba ngày, hàng xóm không chừng truyền thành cái dạng gì nữa, vợ chồng Vu Thủy cẩu cũng sẽ ra sức nháo nhào làm loạn lên.
"Bà lão này sao cứ toàn nghĩ chuyện tốt vậy? Phúc tinh hạ phàm cứ phải chọn nhà chúng ta hết hả? Có Tuệ Tử một người là đủ rồi, hai đứa nhỏ này chỉ là tặng kèm thôi."
Vu Kính Đình tự cho là đúng nói mấy câu công đạo.
"Ta thấy ngươi mới là đồ tặng kèm lớn nhất trong nhà này, chỉ có mỗi mình ngươi là dư thừa—— nếu không phải ngươi cãi nhau với người ta ở lớp học buổi tối, cảnh sát có mà nghi ngờ ngươi? Cũng may Tuệ Tử nhà ta cùng các cháu trai không chịu thua kém, che chở ngươi không có việc gì đó."
Vu Kính Đình trợn trắng mắt, cờ thưởng nhà hắn treo lên còn chưa được ba phút, nhanh vậy đã thất sủng rồi sao?
"Tuệ Tử, có ở nhà không?" Cửa bị đẩy ra, một mình đi vào.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận