Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 588: Khó tỷ khó muội kiếm nhiều tiền (length: 8102)

Tuệ Tử cũng không lớn muốn đi, cùng người không quen ăn cơm thật sự là giày vò, việc giao tiếp xã hội bên ngoài của nhà đều là Vu Kính Đình đảm nhiệm.
"Ngươi đi cùng ta đi mà." Thẩm Lương Ngâm năn nỉ.
Tuệ Tử nghĩ một lát, mắt đột nhiên sáng lên.
"Ngươi có quen người ở xưởng in không?"
"Có chứ, cậu của ta làm ở đó, làm gì?"
"Ngươi phải đáp ứng ta một chuyện, ta sẽ đi cùng ngươi."
"Chuyện gì?"
"Ngươi đưa lỗ tai qua đây, ta nói cho ngươi nghe, ta thế này thế này nè..."
Tuệ Tử nói nhỏ.
Thẩm Lương Ngâm nghe xong chỉ bĩu môi.
"Trần Hàm Tuệ, chẳng phải ngươi là người có học thức sao? Sao ngươi chẳng có chút thanh cao nào, còn ham tiền hơn cả thương nhân như ta!"
"Ai nói cho ngươi người có học thức thì phải thanh cao? Không có tiền lấy gì mà ăn mà uống? Đừng lẩm bẩm nữa, kiếm tiền chia cho ngươi ba phần."
"Máy móc là của cậu ta, bữa tiệc là của ta, ngươi còn chia cho ta ba phần? Ngươi đi lừa trẻ con đi."
"Vậy sau này bán cho bên ngoài không phải do ta tìm người sao? Quan hệ ở thương trường của ngươi có bằng ta không? Nền tảng quần chúng của ngươi có bằng ta không?"
"Chia năm năm." Thẩm Lương Ngâm cò kè mặc cả.
"Thành giao." Tuệ Tử thoải mái đáp ứng, Thẩm Lương Ngâm thấy dáng vẻ đắc ý của nàng, cảm thấy mình hơi thiệt thòi.
"Vu Kính Đình có biết ngươi gian xảo như con cáo vậy không?"
"Này, con gái mà, ai chẳng có hai bộ mặt? Ngươi dám để mặt mộc ra ngoài đường không?" Tuệ Tử cũng chẳng hề giấu diếm việc mình yêu tiền.
Kiếm tiền, ai mà chẳng thích?
Sau này nàng cùng Vu Kính Đình đi học, chuyện kinh tế trong nhà nàng cũng không muốn nhúng tay vào, đều thành gia cả rồi, làm kẻ ăn bám đâu có hay.
Hai cô gái đều là người làm ăn thực thụ, Thẩm Lương Ngâm đi xưởng in, Tuệ Tử chạy đến công ty tổng hợp tìm Vương Hủy.
"Cái gì? Poster và bưu thiếp có chữ ký của minh tinh?!" Vương Hủy nghe xong liền kích động.
"Có bán được không?" Tuệ Tử hỏi.
"Còn phải nói sao? Vấn đề là thật sao? Cho tôi hai cái để dành, con gái tôi thích hắn lắm."
"Đảm bảo là thật, lúc hắn ký tên tôi sẽ chụp ảnh ở bên cạnh, chúng ta bán ra đều là đồ thật, đến lúc đó bán số lượng giới hạn, thế này một cái bán năm hào có quá đáng không?"
"Năm hào? Thế thì xem thường minh tinh quá rồi, bưu thiếp bình thường của chúng ta đã một hào rồi, có chữ ký thì bán hai đồng cũng là ít, hơn nữa còn cung không đủ cầu."
"Vậy chờ Kính Đình về, nhờ hắn tìm vài anh em, xếp hàng mua hết đống này về, rồi ta bán lại chợ đen giá gấp đôi, lợi nhuận ta chia."
Tiểu quỷ thương nghiệp Tuệ Tử sắp xếp đâu vào đấy.
Vương Hủy cười tít cả mắt, cô bạn này, đúng là có giá trị, có tiền nàng là thật sự muốn.
Dù sao cũng là lần đầu tiên đi ăn cơm, Tuệ Tử cũng không tiện làm nhiều, bảo Thẩm Lương Ngâm làm 100 bưu thiếp và 20 tấm poster.
Kết quả Thẩm Lương Ngâm vác một túi lớn về, mồ hôi nhễ nhại.
"500 bưu thiếp, 100 tấm poster, quay đầu cậu mời cậu tôi một bữa cơm là được."
"Nhiều vậy?!"
"Không làm nhiều thì sao? Chẳng lẽ máy móc ở xưởng in của cậu như máy in hỏng của đơn vị nhà cô hả? Một lần mở khuôn là ít nhất như vậy, may mà có người ở trên, không thì phí mở khuôn dọa cho sợ."
"Vấn đề là hai chúng ta vác nhiều đồ vậy người ta có chịu ký hết không?"
Tuệ Tử nghĩ Cung Hân mệt chết cũng không ký hết, nhiều như vậy, chỉ ký cũng mất mấy tiếng chứ ít sao?
Dù diễn viên bây giờ không có giá như sau này, nhưng cũng chẳng tốt tính đến mức cho người lạ ký mấy trăm tấm liền chứ?
"Cứ mang đi hết, anh ta ký được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, còn lại bán rẻ chút thôi."
Tuệ Tử cảm thấy có lý, tiểu đội kiếm tiền cứ như vậy mà thành lập.
Buổi tối, Tuệ Tử chở xe đạp, giỏ xe đầy bưu thiếp poster, Thẩm Lương Ngâm ngồi phía sau.
Thẩm Lương Ngâm mặc váy, có chút kiểu cách của người nổi tiếng, chết cũng không muốn ngồi xe của Tuệ Tử, đặc biệt là trước đó Tuệ Tử suýt chút nữa va vào cô ta với Vu Kính Đình, có chút bóng ma tâm lý.
Chẳng qua giờ cô ta sa sút rồi, cũng không còn kiểu hô một tiếng có người đưa xe đón, Vu Kính Đình không có ở nhà thì cũng không ai mở xe máy kéo, quán ăn lại xa như vậy, chỉ có thể dùng cách này.
"Trần Hàm Tuệ, mi có được không vậy, có khi mi làm ta ngã mất?" Thẩm Lương Ngâm hỏi.
"Kỹ thuật của ta tốt lắm, lần trước là do Vu Kính Đình đô con quá, anh ta còn quấy rối không phối hợp nữa, cô cứ ngồi ngoan là không sao đâu."
Tuệ Tử tràn đầy tự tin.
"Ta thấy kiểu mi cua gấp này là ta sợ rồi, mi đừng có đâm vào gốc cây nha?"
Thẩm Lương Ngâm từ sau khi quen với Tuệ Tử, địa vị trong quần chúng ở nhà máy cũng tốt hơn, trước kia vì giữ gìn hình tượng nên cố nói tiếng phổ thông, bây giờ bị kéo thành một giọng chợ búa, thoải mái thể hiện bản thân.
"Cô quá coi thường tôi rồi đó —— a!" Tuệ Tử hét lên một tiếng, Thẩm Lương Ngâm nhảy xuống từ phía sau xe, Tuệ Tử dùng chân chống xe.
"Sao vậy?"
"Dây xích xe rơi rồi..." Tuệ Tử cũng không ngờ lại có thể đen đủi vậy.
"Vậy giờ làm sao! Chỗ này lại không có chỗ sửa xe, hay là chúng ta đẩy bộ đi hả?"
Trước đây gặp tình huống này, Tuệ Tử đều không lo, có Vu Kính Đình ở đây, anh ta dễ dàng giải quyết được ngay.
Nhưng đối với con gái thì sửa dây xích bị rơi là cả một sự khảo nghiệm, tay thì dính đầy dầu, lại còn lấm lem bẩn thỉu.
"Tôi sửa cho." Tuệ Tử xắn tay áo lên liền làm.
Thẩm Lương Ngâm vẫn luôn cho rằng Trần Hàm Tuệ cũng giống mình, là một cô nương yếu đuối.
Không ngờ gặp chuyện người ta lại quyết đoán như vậy, cái dáng vẻ nói làm là làm này, oai phong ngút trời.
Tạo hình thì rất ngầu, chỉ có hơi vụng về ngốc nghếch chút thôi, loay hoay cả nửa ngày mà không lắp vào được, Thẩm Lương Ngâm nóng ruột, cứ múa tay múa chân ở bên cạnh, chỉ muốn tự mình ra tay làm.
Vất vả lắm Tuệ Tử mới lắp được, tay thì đen ngòm.
"Tôi đi tìm người xin chút nước, cô ở đây chờ." Thẩm Lương Ngâm chê bẩn, sợ hai cái tay đen của Tuệ Tử làm bẩn váy trắng của mình.
Gần đây có mấy nhà, đều đang mở cửa, bây giờ người ta đều tốt bụng cả, xin một bát nước lạnh đâu có gì khó.
Thẩm Lương Ngâm đi đến nhà gần nhất, gõ cửa.
Tuệ Tử kiên nhẫn chờ ở bên cạnh.
Cửa mở, một người đi ra, Thẩm Lương Ngâm vừa thấy người đó, sắc mặt liền thay đổi.
Sắc mặt Tuệ Tử cũng thay đổi.
Người đi ra không phải ai khác, chính là Vương Manh Manh, người bị Tuệ Tử điều từ lớp học buổi tối sang chỗ Thẩm phụ.
Tuệ Tử không biết Vương Manh Manh chuyển đến chỗ này, nhưng nơi này không phải là ký túc xá nhân viên, nhìn điều kiện cũng không tệ, dùng đầu gối nghĩ cũng biết vì sao.
Chắc chắn là đã leo lên được với Thẩm phụ, làm tiểu tam, hoặc cũng có thể là tiểu tứ.
Sau khi Vương Manh Manh rời lớp học buổi tối, quần áo mặc còn tốt hơn trước, xem ra là không thiếu tiền.
Thấy là Thẩm Lương Ngâm, đầu tiên cô ta sững sờ, lập tức nghĩ đến chuyện Thẩm Lương Ngâm đã bị nhà họ Thẩm đuổi ra ngoài, Vương Manh Manh lập tức trở nên hung hăng.
"Ồ, cô còn sống cơ à? Nếu là tôi thì tôi đã tè dầm tự chết đuối cho xong chuyện rồi."
Thẩm Lương Ngâm mím môi, nếu cô biết là nhà của Vương Manh Manh thì sẽ chẳng gõ cửa.
Khi cô còn ở nhà, Vương Manh Manh còn nửa đêm gọi điện thoại đến chọc tức Thẩm mẫu, vô cùng hống hách.
"Nghe nói trước kia cô còn ngã dúi dụi trước mặt bao nhiêu người, quần lót cũng để người ta nhìn thấy rồi à? Cô cũng như mẹ cô thôi, đều là đồ lẳng lơ, mất hết cả thể diện rồi, cô còn mặt mũi nào mà sống?"
"Ngã một cái là điều không may, thuộc về chuyện ngoài ý muốn, nhưng có người trời sinh đã không cần mặt, cố tình phá hoại gia đình người khác, thì cái này là hết thuốc chữa." Tuệ Tử đi đến, mắng Vương Manh Manh.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận