Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 242: Ngươi cùng với ai đánh điện thoại đâu (length: 8137)

Lớp học buổi tối lại trở về vẻ bình lặng như xưa.
Ngoài việc Tiểu Trương lặng lẽ biến m·ấ·t không một tiếng động, thì mọi thứ đều êm đềm, không chút xao động.
Vương Manh Manh sau khi xuất viện như thể biến thành một người khác, không còn trở lại vẻ âm dương quái khí trước kia của Tuệ Tử.
Trong công việc, tuy cô vẫn có chút lười biếng, nhưng cũng không còn trắng trợn trộm gian dùng mánh khóe như trước đây nữa.
Khi đối diện với Tuệ Tử, cô càng tỏ ra e dè, giống như chuột thấy mèo, khí thế tự động kém đi một chút.
Việc Tuệ Tử ra tay với Tiểu Trương như thế nào, Vương Manh Manh xem như đã hiểu.
Giờ cô mới biết, người ta vẫn là kẻ mạnh, trước đây không thèm để ý đến cô, chẳng qua là lười tính toán với cô mà thôi.
Nếu Tuệ Tử thật sự muốn thu dọn cô, thì trong phút chốc có thể khiến cô thân bại danh liệt.
Không chỉ Vương Manh Manh nghĩ như vậy, mà hiệu trưởng cũng vậy.
Vợ hiệu trưởng, Trương Đại Sơn là người có con mắt tinh tường, sau khi chứng kiến thủ đoạn và năng lực của Tuệ Tử, tự biết chèn ép Tuệ Tử là vô ích, chi bằng lấy lòng Tuệ Tử để làm tốt quan hệ.
Cô cũng cảnh cáo hiệu trưởng rằng nếu muốn ngồi yên vị trí này đến khi về hưu, thì tốt nhất đừng đắc tội Trần Hàm Tuệ.
Từ đó về sau, hiệu trưởng nhìn thấy Tuệ Tử thì cúi đầu khom lưng, thấy Vu Kính Đình thì hai tay dâng thuốc lá, không biết còn tưởng rằng hai vợ chồng Tuệ Tử mới là lãnh đạo lớn của lớp học buổi tối.
Một tuần sau, Chân cục trưởng của bộ giáo dục tìm Tuệ Tử qua.
Nói ba hoa bảy tám phần những chuyện không quan trọng, cuối cùng Chân cục trưởng cũng đưa chủ đề tới hiệu trưởng.
Tuệ Tử trả lời khá thận trọng, chỉ nói cô mới đến đơn vị không lâu, có một số tình huống cũng chưa hiểu rõ lắm, nếu lãnh đạo yêu cầu tìm hiểu cụ thể, muốn hỏi gì cô sẽ trả lời theo tình hình thực tế.
Ý là, nếu ngươi không hỏi thì ta cũng không muốn nói.
Tuệ Tử nói rõ cô không muốn làm việc xấu, kéo hiệu trưởng xuống ngựa, chuyện này cô không muốn chủ động làm, nhưng cũng sẽ không ngăn cản Chân cục trưởng làm.
Chân cục trưởng thấy Tuệ Tử giống như mặt hồ yên ả, trả lời vấn đề đâu ra đấy, không tìm ra được nửa điểm sơ hở.
Trên người không hề có vẻ trẻ người bồng bột, chỉ nghĩ đến cái trước mắt mà xúc động, trong lòng thầm than, cô gái này thật sự là trời sinh ra để sống trong chốn công quyền này.
Ngồi hơi lâu, Tuệ Tử khẽ nhích chân, đổi một tư thế thoải mái hơn, động tác này khiến Chân cục trưởng chú ý.
"Cô còn bao lâu nữa thì sinh?"
"Còn hơn năm tháng nữa. Ngày sinh dự kiến vào đầu tháng tám, tôi mang song thai, cho nên khả năng lớn là sẽ sinh sớm hơn, tôi đã lên kế hoạch cho lịch trình học tập trong thời gian đó rồi, thêm nửa tháng nghỉ sau sinh, sẽ không làm chậm trễ công việc chính."
Tuệ Tử rất rõ lãnh đạo muốn nghe đáp án như thế nào, trả lời không chút sơ hở.
"Thật đáng tiếc, vốn dĩ chúng ta có hai suất đi học tập ở bên ngoài, yêu cầu học hai tháng, cô hiện tại đang mang thai thế này, e là không tiện đi?"
Đi học tập ở bên ngoài, người trong ngành đều biết, điều này đồng nghĩa với việc sau khi trở về sẽ có cơ hội thăng chức.
"Vâng, cảm ơn tổ chức đã ưu ái, nhưng tôi dù sao cũng còn trẻ, sau này còn rất nhiều cơ hội, lần này xin nhường cho người khác đi."
Tuệ Tử một chút cũng không tiếc nuối.
Thái độ dứt khoát này ngược lại khiến Chân cục trưởng có chút khó chịu, bà đây là lần đầu tiên thấy có người không ham danh lợi như vậy.
Tuệ Tử lại đặc biệt thản nhiên.
Đối với cô ở giai đoạn hiện tại, không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn con cái và gia đình.
Nếu bắt cô phải lựa chọn một trong hai, giữa công việc và gia đình, cô không chút do dự chọn cái sau, dù cho bị người khác cho rằng không có tiền đồ, cô cũng không hối hận.
Sau khi trở về từ cục, Tuệ Tử giữ kín như bưng về chuyện cô đã để vụt mất cơ hội.
Tháng càng lớn bụng càng to, mới đầy năm tháng, mà bụng cô còn lớn hơn bụng người sáu tháng.
Vu Kính Đình lúc đầu còn rất đắc ý, một lần mà có tận hai quả dưa, luôn cảm thấy mình có phúc lớn.
Nhưng niềm vui chiếm tiện nghi này không kéo dài được bao lâu.
Tác dụng phụ của việc mang song thai rất nhanh đã xuất hiện.
Tuệ Tử dạo này thường bị chuột rút ở chân.
Thấy vẻ khó chịu của cô, Vu Kính Đình cũng lo lắng, đi bệnh viện khám thì nói là thiếu canxi.
Mang song thai vốn đã tiêu hao nhiều hơn so với mang một thai, cần phải bổ sung canxi.
Một bên uống thuốc canxi, một bên bồi bổ thêm.
Vương Thúy Hoa và Vu Kính Đình mang đủ thứ đồ bổ canxi về nhà, xương ống, tôm khô, sữa bò.
Chỉ cần Tuệ Tử dễ chịu hơn một chút, như thế nào cũng được.
Nhưng Tuệ Tử ăn không vô, luôn miệng kêu đói, nhưng nhìn đồ ăn lại ăn không nổi mấy miếng, bảo là không thấy ngon miệng.
Mắt thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mỗi ngày một hốc hác, Vu Kính Đình cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được, phải tìm viện binh.
Mà viện binh này chính là bà mẹ vợ ở tận kinh thành.
Thông qua Tôn giáo sư liên hệ với Trần Lệ Quân, hai người hẹn giờ gọi điện.
Nhân lúc Giảo Giảo luyện đàn, Vu Kính Đình bảo mẹ mình dẫn Tuệ Tử đi dạo phố, còn mình thì gọi điện cho mẹ vợ.
"Mẹ, mẹ nói chậm một chút, con viết chữ chậm."
Đầu dây bên kia, Trần Lệ Quân đang đọc thực đơn.
Vu Kính Đình kẹp điện thoại vào cổ, tay cầm bút nhanh chóng ghi chép trên giấy.
"Bánh ngọt sữa bò đậu đỏ... được rồi, cái này nhớ rồi, mẹ nói tiếp đi —— mì sợi trộn vừng? Mẹ, cái này của mẹ l·ừ·a gạt người quá."
Có vài chữ không biết viết, anh bèn dùng phiên âm kết hợp với hình vẽ, dù sao anh hiểu được là được.
"Cái đó hồi bé con bé thích ăn nhất, à đúng, khi con làm mì sợi trộn vừng cho nó, thì con làm thêm một đĩa rau trộn nữa, vụng trộm bỏ chút tôm khô vào, ngày thường nó kén ăn tôm khô lắm, con phải nghiền nát nó ra, khi làm sủi cảo thì vụng trộm bỏ vào để l·ừ·a nó ăn."
Vu Kính Đình từng cái ghi lại, lại báo cáo cho mẹ vợ về tình hình của Tuệ Tử trong thời gian gần đây.
Cái vẻ nhu thuận này, không thấy một chút nào ngang ngạnh như ở bên ngoài, khiến cho Tôn giáo sư một bên không khỏi nhíu mày.
Vu Kính Đình tên tiểu t·ử này, nịnh nọt mẹ vợ là thật có bản lĩnh, một tiếng mẹ hai tiếng mẹ, làm cho thân thiết vô cùng.
Trần Lệ Quân đối với Vu Kính Đình thật sự là rất hài lòng, nhưng dù hài lòng thì bà vẫn không thể không dặn dò mấy câu.
"Kính Đình, việc con đối xử tốt với Tuệ Tử thì mẹ đều biết, Tuệ Tử đối với con cũng là một tấm chân tình, con biết con bé vì sinh con cho con mà từ bỏ cơ hội thăng chức không?"
"Cái gì?" Vu Kính Đình nhíu mày.
Chuyện này anh thật không biết.
"Mẹ nghe bạn con bé nói, vốn trên đó có một suất học tập, trong vòng hai tháng, trở về sẽ được thăng nửa cấp ngay tại chỗ, vốn là dành cho nó, nhưng nó đã từ chối."
Nửa cấp, thoạt nghe thì không đáng là gì, nhưng có biết bao nhiêu người vì cái nửa cấp này mà ngâm mình mười mấy năm trời.
Tuệ Tử hiện tại tháng vừa hay ở cái thời điểm nhạy cảm, nếu mà có chút tâm sự nghiệp, nói không chừng đã đồng ý rồi.
Nhưng Tuệ Tử đã từ chối.
Cô chỉ muốn trông nom nhà, an tâm dưỡng thai, lại cố tình không nói một lời với Vu Kính Đình.
"Con đừng làm khó nó, sau này có nhiều cơ hội thăng chức, nó cũng là vì cái nhà nhỏ của hai đứa mà suy nghĩ đấy." Trần Lệ Quân thăm dò Vu Kính Đình.
"Con căn bản không quan tâm chuyện cô ấy thăng hay không--" trong lòng Vu Kính Đình ngổn ngang trăm mối.
Cô vợ lợn rừng tinh chu đáo của anh, âm thầm gánh vác quá nhiều vì gia đình này, có phải là cô sợ anh áy náy nên mới không nói với anh không?
"Con hiểu nó là tốt rồi. Haizz, có đôi khi mẹ cũng không hiểu được, sao con bé trong vòng một đêm lại trưởng thành vậy chứ? Là mẹ, mẹ cũng không mong con bé quá hiểu chuyện."
Hiểu chuyện, nghĩa là phải gánh vác càng nhiều.
Lời của Trần Lệ Quân như một chiếc chùy nặng, đập mạnh vào tim Vu Kính Đình.
"Mẹ yên tâm, con sẽ không phụ lòng cô ấy, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy."
"Kính Đình, con đang nói chuyện điện thoại với ai vậy?" Tuệ Tử từ ngoài bước vào, vừa vặn nghe được câu này.
"Á!" Vu Kính Đình không ngờ cô lại đến, giật mình làm rơi điện thoại xuống bàn.
Chuyện này mà bại lộ thì to rồi.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận