Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 913: Ưu nhã quá ưu nhã (length: 7616)

Tô Triết đúng nửa tiếng sau đến, Tuệ Tử đưa thuốc cho hắn, thấy trong tay hắn còn xách theo cái bình giữ nhiệt, hài lòng gật đầu.
"Cũng coi như ngươi tử tế, nhớ mang theo, viết thư phải thành khẩn một chút, phải làm cho cô nương thấy được thành ý của ngươi —— hay là ta giúp ngươi viết?"
Tuệ Tử thấy Tô Triết có vẻ ngây ngốc, không được yên tâm cho lắm.
Tô Triết lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt.
Nhận lấy giấy bút Tuệ Tử đưa tới, lại lật xem thuốc Tuệ Tử chuẩn bị, quay lưng về phía Tuệ Tử xoạt xoạt mấy nét bút.
Tuệ Tử thật sự rất muốn nghiêng đầu qua xem thử, muốn biết bức thư nhỏ của giáo sư Tô sẽ có phong cách gì.
Nhưng mà Tô Triết che chắn kỹ quá, chẳng thấy gì cả.
Sau khi Tô Triết đi được mười phút, Vu Kính Đình ngà ngà say trở về.
"Tô Triết đến nhà ta làm gì?"
Tuệ Tử liền kể hết chuyện hôm nay xảy ra, rượu của Vu Kính Đình cũng tỉnh táo.
Vui vẻ a, liền muốn đi ra ngoài.
"Ta đi xem náo nhiệt một chút~"
Tuệ Tử túm hắn lại.
"Ngươi hóng hớt cái gì, đừng làm hỏng chuyện của người ta, mau uống canh giải rượu đi."
Vẫn là quy trình bảo vệ gan dạ dày như hôm qua, nhưng nghe chuyện bát quái của Tô Triết xong, Vu Kính Đình cảm thấy canh giải rượu cũng không còn khó uống đến vậy.
Tuệ Tử có chút suy nghĩ xoa xoa cằm.
"Ta cứ thấy, ánh mắt Tô Triết nhìn ta có gì đó là lạ, kiểu kiểu như này này." Tuệ Tử bắt chước một chút.
Cứ cảm thấy Tô Triết hôm nay không giống ngày thường, lúc nhìn nàng thì cứ thâm ý, muốn cười lại không cười.
Nàng làm sao biết, Tô Triết bây giờ nhìn Tuệ Tử, trong đầu toàn là lũ trẻ nói "Đại bảo bối" đã không còn biện pháp đối diện với Tuệ Tử, nhìn thấy nàng liền muốn cười.
"Nếu như lần này có thể tác hợp được Tô Triết và Sư tỷ, cũng coi như nhà ta làm được chút công đức, cũng không uổng hai củ cải đỏ nhà ta đã uổng công."
Tuệ Tử chống cằm, tưởng tượng cảnh Tô Triết nửa đêm đưa thuốc cho Sư tỷ cảm động biết bao, chậc, cũng có chút lãng mạn.
"Ngươi không xem hắn viết cái gì à? Cũng không xem trong bình giữ nhiệt có gì à?" Vu Kính Đình không lạc quan như Tuệ Tử.
Hắn cũng có chút hiểu biết về Tô Triết, bà xã hắn nghĩ lãng mạn quá, căn bản không phải phong cách của Tô Triết.
"Viết thư cho nữ sinh thì chắc chắn phải chọn lời dịu dàng mà nói rồi, trong bình giữ nhiệt không đựng cháo thì lẽ nào đựng nước?" Tuệ Tử xem thường nhìn Vu Kính Đình.
"Người bình thường sẽ nói với ngươi như vậy, nhưng mà Tô Triết có phải là người bình thường không?" Vu Kính Đình cảm thấy, Tô Triết là người kỳ quái nhất hắn từng gặp, không có ai thứ hai.
Đương nhiên, Tô Triết cũng cảm thấy Vu Kính Đình là người hay gây chuyện nhất hắn từng gặp, cũng không có ai thứ hai.
"Ngày mai ta hỏi Sư tỷ là biết ngay, đôi này mà thành, ta sẽ gửi bản thảo cho báo tri âm, viết chuyện tình lãng mạn của bọn họ, tên truyện ta đã nghĩ xong rồi."
Bên trong một gói thuốc nhỏ giấu giếm bao nhiêu si tình, giáo sư què chân cùng nghiên cứu sinh ngây thơ tình chưa dứt – Với cái tiêu đề này thôi, Tuệ Tử cũng cảm thấy mình có thể kiếm được một khoản tiền nhuận bút lớn.
Vu Kính Đình nhìn vẻ mặt ngây ngô cười của Tuệ Tử thì chỉ biết lắc đầu, bà xã hắn hoàn toàn không biết gì về sự khô khan của Tô Triết.
Đến ngày hôm sau, Tuệ Tử với tâm trạng hóng hớt đã chạy ngay đến phòng thí nghiệm.
Thì thấy Sư tỷ vẫn tràn đầy tinh thần như cũ, một chút cũng không có vẻ mệt mỏi, tay còn ôm một bình giữ nhiệt lớn, phía trên cắm ống hút, nàng thỉnh thoảng lại hút vài ngụm.
Cái bình giữ nhiệt này trông quen quen, Tuệ Tử nhớ ra, chẳng phải cái Tô Triết xách khi đến nhà cô sao?
"Sư tỷ, tối qua Tô Triết có tìm chị không?" Tuệ Tử hỏi.
Sư tỷ gật đầu, miệng vẫn ngậm ống hút.
Hành động này, làm cho Tuệ Tử ý thức được có điều không bình thường.
"Cháo có thể dùng ống hút hút sao?"
"Đây không phải là cháo mà là dung dịch bổ sung muối tự pha của chú Tô." Sư tỷ húp một ngụm lớn, sau đó cảm thán, "Khó uống thật đấy."
Trong đầu Tuệ Tử, chậm rãi hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
Cô còn tưởng Tô Triết xách bình giữ nhiệt, là ngàn dặm đưa hơi ấm, bên trong đựng cháo, ai ngờ, lại xách một thùng dung dịch bổ sung muối cho người ta?
Đây là cái quái gì thế này?
"À, chú Tô dặn dò rất kỹ, chị xem này." Sư tỷ lấy ra một tờ giấy từ trong túi.
Tuệ Tử tiến đến nhìn, chữ viết của Tô Triết, rồng bay phượng múa.
"Hoàng liên tố uống, mỗi lần một viên, ngày ba lần, dung dịch bổ sung muối lượng vừa đủ."
Phía dưới viết lưu loát phương pháp pha chế dung dịch bổ sung muối, NaCl, kali clorua, đường gluco chính xác đến từng gam!
Bao nhiêu gam nước, bao nhiêu gam nguyên liệu, chỉ thiếu điều liệt cả công thức hóa học vào.
Tuệ Tử càng xem càng đen mặt.
Bắt hắn ngàn dặm đưa ấm áp, không làm hắn phô diễn kỹ năng chuyên nghiệp thì thôi đi!
Bức thư này căn bản không có chút dịu dàng thắm thiết nào như Tuệ Tử tưởng tượng, không biết còn tưởng đây là đơn thuốc bác sĩ kê.
Tô Triết tối hôm qua đến, căn bản không gặp Sư tỷ, chỉ đưa đồ cho dì quản lý ký túc xá, rồi đi.
Tuệ Tử nghĩ bụng, nếu như tờ giấy này mà đổi thành cậu lưu manh nhà cô viết, chắc sẽ viết bao nhiêu là lời hoa mỹ, còn Tô Triết này, lại trực tiếp thành đơn thuốc.
Tuệ Tử hận mình hôm qua đã quá tin tưởng tên quái vật khoa học Tô Triết này, vì sao cô không cướp lấy viết hộ hắn chứ?
"Dung dịch bổ sung muối tuy khó uống nhưng dùng rất tốt, hôm nay tôi khỏe hơn nhiều, công thức pha chế của anh ấy chuẩn thật." Sư tỷ ôm bình giữ nhiệt, vẻ mặt sùng bái, "Anh ấy đáng tin hơn ba tôi nhiều!"
"Hồi bé ba tôi cũng hay làm dung dịch bù muối cho tôi, tỷ lệ của ông ấy cứ làm bừa, có ai chính xác như chú Tô đâu? Giáo sư đại học lợi hại hơn thầy chủ nhiệm cấp hai."
Tuệ Tử thấy phản ứng này của cô ấy, lại cảm thấy hình như có chút hy vọng?
Chẳng lẽ phong cách kỳ dị của Tô Triết lại có thể mèo mù vớ cá rán?
"Sư tỷ này, chị có thể cho em hỏi, ấn tượng của chị về Tô Triết thế nào?"
"Chính xác, tao nhã."
"Tao nhã?" Tuệ Tử nhìn cái bình giữ nhiệt kia, dung dịch bổ sung muối tự pha còn dùng bình giữ nhiệt đựng, chỗ nào mà nhìn ra tao nhã?
"Em nghĩ xem, mặc áo blouse trắng, ánh mắt sắc bén, tay cầm ống nghiệm, dùng thái độ nghiên cứu khoa học để pha dung dịch bổ sung muối, thế này còn không tao nhã sao?"
"..." Tuệ Tử cảm thấy so với phong cách kỳ quái của Tô Triết, sở thích quỷ dị của Sư tỷ cũng "tao nhã" không kém.
"Ba em còn bảo, tìm bạn trai thì nên tìm người học hóa, thực dụng cực kỳ, ba em làm đồ ăn cũng phải dùng cân tiểu ly, gia vị chính xác đến xuất thần nhập hóa."
Tuệ Tử nghe vậy, vội thuận theo chủ đề này ra sức thổi phồng Tô Triết.
"Đúng quá đi, cứ nói Tô Triết đi, ai gả cho anh ấy đúng là có phúc, rửa bát chắc chắn là một tay cao thủ! Trong phòng thí nghiệm mỗi ngày rửa bao nhiêu dụng cụ như vậy, đâu phải để cho vui? Tay nghề rửa chén của anh ấy phải gọi là thuần thục bậc nhất."
Tuệ Tử lại thầm bổ sung thêm một câu, điều kiện tiên quyết là, gã này có thời gian xuống bếp nấu cơm.
Tô Triết bận đến cơm cũng không có thời gian ăn, chứ đừng nói đến chuyện xuống bếp.
Sư tỷ liên tục gật đầu, đúng là đạo lý này, ba nàng đặc biệt am hiểu rửa chén.
"Ba em còn từng muốn làm cho mẹ em một viên kim cương, nhưng mà thất bại, ông ấy chỉ biết nguyên lý còn thiết bị không theo kịp, nhưng em thấy chắc chú Tô sẽ làm được, chú ấy chuyên nghiệp hơn ba em nhiều, mấy cô bác kia đúng là không biết hàng."
"Vậy Sư tỷ, em cứ giả sử thôi nhé, nếu sau này chị chọn bạn đời, có cân nhắc kiểu người như Tô Triết không?" Tuệ Tử thấy không khí đã đến đây rồi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận