Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 824: Gặm hạ xương cứng (length: 8040)

Những người này sau khi bàn bạc quyết định tin tưởng Tuệ Tử, lại cho nàng thêm một ngày thời gian.
“Lão tam, ngươi sắp xếp chỗ ăn ở cho mọi người, dùng cái này.” Tuệ Tử lấy ra một xấp tiền.
Đủ cho mấy chục người tạm trú lại quán vài bữa cơm.
Tuệ Tử biết rõ, nếu như nàng không làm như vậy, những người này để dành tiền, rất có thể ngủ gầm cầu hoặc là nhà ga.
Sắp xếp như vậy quả nhiên làm mọi người đều rất hài lòng, còn có người nhỏ giọng khen Tuệ Tử.
Tuệ Tử nghe mà chua xót.
Những người cố gắng sinh sống dùng mồ hôi phấn đấu cho tương lai, chỉ là muốn lấy lại đồ vật thuộc về chính mình mà thôi.
Nàng làm đều là việc một xí nghiệp gia nên làm, có tài đức gì để người ta khen như vậy.
Cửa ải đầu tiên đã qua như vậy, giải quyết được hạ nguồn cung ứng hàng hóa, tiếp theo còn phải gặm khối xương cứng ngoại thương du lịch này.
Vì không phụ sự giản dị của nông dân, để xứng với công sức lao động vất vả của họ, Tuệ Tử cần thiết phải đứng vững áp lực, giành lấy được mảng ngoại thương kia.
Về nhà đơn giản gặp mặt anh em một lát, sắp xếp nhân sự xong xuôi, Tuệ Tử không ngừng nghỉ, dẫn theo lão nhị và lão ngũ lao đến bàn đàm phán.
Lão tam cùng lão tứ ở lại sắp xếp chỗ ăn ở cho nông dân.
“Vì sao không báo cảnh sát?” Trên đường, lão nhị hỏi.
Tuệ Tử dẫn ai lưu ai đều có tính toán cả, hiện tại bốn người phân thành hai phái.
Lão tam đã bị Tuệ Tử thu phục, bảo hắn trông nom lão tứ tuy ý kiến bất đồng nhưng tương đối dễ thuyết phục, Tuệ Tử dẫn theo “phái cách tân” có ý kiến khác biệt với nàng là lão nhị và “phái bảo hoàng” ủng hộ vô điều kiện nàng là lão ngũ.
"Đối phương nếu là vì tiền, chúng ta báo cảnh sát còn có chút tác dụng, nhưng nếu thực sự là vì tiền, thì đã sớm gọi điện đòi tiền chuộc rồi, đến giờ vẫn chưa có động tĩnh, phần lớn không phải vì tiền, báo cảnh sát ngược lại có thể khiến hắn gặp nguy hiểm."
Tuệ Tử biết năng lực cá nhân của lão nhị rất giỏi, khi Vu Kính Đình không có ở đây, hắn cũng có thể ổn định cục diện, cho dù chính mình không tới, lão nhị cũng có thể dẫn những người khác ổn định tình hình bên này.
Có thể tụ tập bên cạnh Vu Kính Đình, sao có thể tầm thường được.
Cho nên đối mặt với sự chất vấn của hắn, Tuệ Tử thẳng thắn đưa ra đáp án.
Nàng nói, chỉ là tình huống tương đối lạc quan.
Còn có một loại tình huống không lạc quan khác, nàng không nói ra.
Cũng không loại trừ việc hắn gặp phải một đám tội phạm thật sự.
Chỉ muốn làm một cú lớn, đem khoản tiền lớn của Vu Kính Đình cướp đi, sau đó nhẫn tâm thủ tiêu hắn, ngay cả tiền chuộc cũng không cần, bỏ trốn chờ sóng yên biển lặng thì ra dùng tiền.
Nếu là trường hợp này, căn bản sẽ không cho Tuệ Tử thời gian báo cảnh sát, bắt được người là giết luôn.
Cho dù Tuệ Tử có tài giỏi đến mấy cũng không thể thay đổi được gì.
Trước khi tới tâm trạng nàng bất ổn như vậy là bởi vì khả năng này.
Nàng hối hận tự trách, đầu óc chỉ toàn là "hối hận giáo phu tế mịch phong hầu" tự trách bản thân.
Nàng trọng sinh như hồ điệp vỗ cánh, thay đổi quỹ đạo sinh mệnh vốn có của Vu Kính Đình, chính nàng đã gây ra việc này cho hắn, khiến hắn gặp nguy hiểm.
Nhưng những cảm xúc này khi nàng xuất hiện với thân phận chị dâu thì không được phép xuất hiện nữa.
Nàng cần thiết phải kìm nén cảm xúc thật, giải quyết tốt hậu quả công việc trước mắt.
"Đối với sự việc có thể kiểm soát thì cẩn thận, đối với sự việc không thể kiểm soát thì lạc quan. Đây là do anh ảnh hưởng lão đại, hay là lão đại ảnh hưởng anh?” Lão nhị nhớ tới lời Vu Kính Đình đã từng nói.
Lời đó đặt lên người Tuệ Tử giờ phút này lại vô cùng phù hợp.
"Vì sao không thể là ảnh hưởng lẫn nhau?" Tuệ Tử không nói gì nữa, nhắm mắt dưỡng thần.
Nàng còn một trận ác chiến muốn đánh.
Tuệ Tử trước đó cũng đã thăm dò tình hình ngoại thương, từ trước khi Vu Kính Đình nhận bút đơn này, Tuệ Tử đã tìm người điều tra bối cảnh rồi.
Mặc dù nhà nàng ở cảng chưa thành lập mạng lưới nhân mạch của riêng mình, nhưng nếu có tâm tra thì vẫn có thể tra ra chút tình hình cơ bản.
Tổng bộ ngoại thương ở E quốc, là doanh nghiệp gia tộc lâu đời có thương hiệu, người hợp tác với Vu Kính Đình là chi nhánh của họ ở cảng, chủ sự là con trai út của gia tộc này tên là Frank.
Sắp tới nơi rồi, lão ngũ vốn luôn im lặng nghĩ đến cái đức hạnh vênh mặt hếch mũi của Frank mà không khỏi nhức đầu, không nhịn được mà phàn nàn.
“Đại tẩu, sao cô không mang lão tam tới?” Hắn tình nguyện đối mặt với đám anh em nông dân chất phác, còn hơn phải giáp mặt với cái tên đắc ý kia.
"Ta tính toán xác suất rồi, nếu như lão tam tới, tỷ lệ xung đột sẽ vượt quá năm thành, ngươi với lão nhị thì có thể kìm nén cơn nóng giận, mang theo hai người sẽ ổn thỏa."
"À, đại tẩu cô cũng biết Frank cái tên tiện nhân khó chơi? Đại ca nói với cô à?"
“Đại ca của ngươi đã gọi điện cho ta nhắc đến mấy lần.” Tuệ Tử nói rất hàm súc.
Vu Kính Đình không chỉ nhắc mấy lần, mà là dùng toàn bộ kỹ năng chửi người không nơi sắp đặt của hắn vào người này.
Gần đây để tiết kiệm chi tiêu, hai người gọi điện thoại cho nhau đều cố gắng tiết kiệm thời gian.
Mà một người có thể hy sinh một chút thời gian nói chuyện lời tâm tình với vợ, chuyển sang càu nhàu về chuyện đó đủ thấy cái tên đó đáng ghét thế nào.
Tuệ Tử thậm chí có thể tưởng tượng, nếu như không vì kiếm chút tiền này, có lẽ Vu Kính Đình đã bắt cóc người cho vào bao bố rồi tẩn một trận, sau đó ném đá vào nhà vệ sinh nhà hắn mười lần, bắn ná cao su vào cửa kính nhà hắn hai mươi lần rồi.
Chỉ có thể nói cuộc sống này quá vô tình, đã tôi luyện lên góc cạnh của một ông chủ.
Tuệ Tử và mọi người đến sớm hơn thời gian hẹn, nàng tính toán thời gian đều rất chính xác, nhưng đối phương rõ ràng không có đúng giờ như vậy.
Muộn gần bốn mươi phút so với thời gian hẹn, bọn họ mới chậm trễ đến nơi trong sự nóng nảy của lão ngũ.
Người còn chưa bước vào, Tuệ Tử đã nghe thấy tiếng trò chuyện từ bên ngoài cửa, một đám người nói tiếng Quảng Đông và tiếng Phổ hỗn tạp.
Nguyên nhân khiến Vu Kính Đình chướng mắt cái tên Frank này phần lớn là do hắn là một tên “chuối tiêu” abc điển hình.
Tổ tiên di cư đến E quốc sau chiến tranh, bọn họ đều là Hoa kiều sinh ra ở hải ngoại, tiếp thu tư tưởng phương Tây, tên tiểu tử này còn rất hay kỳ thị.
Rõ ràng biết nói tiếng Hán, lúc giao tiếp riêng với người bên cạnh đều dùng tiếng Quảng Đông hoặc là tiếng Phổ, khi nói chuyện với Vu Kính Đình thì lại nói tiếng Anh, vênh mặt hếch mũi, chỉ thiếu điều viết chữ kỳ thị lên mặt.
Khi ký hợp đồng thì các điều khoản hết sức hà khắc, cố ý gây khó dễ trong hợp đồng.
Vu Kính Đình bên thua thiệt đều là người tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, mà Tuệ Tử cũng đã đặc biệt bỏ công sức vào mảng luật pháp này, mới không bị đối thủ lách luật, chứ đổi thành người khác thì đã bị thiệt rồi.
Vu Kính Đình than phiền với Tuệ Tử, hắn bây giờ chỉ là mang theo quá nhiều người, không có biện pháp làm theo cảm tính cho thỏa cơn tức giận, cần phải có trách nhiệm với cuộc sống của mọi người và tiền bạc, nếu không thì cái tên tạp nham Frank này, chắc chắn đã bị Vu Kính Đình treo lên đánh hai tiếng, xong rồi ném đá nhà vệ sinh nhà hắn mười lần, bắn ná cao su vào kính nhà hắn hai mươi lần.
Một đám người vây quanh một người đàn ông tầm ba mươi tuổi đi vào, đeo kính gọng vàng, nhai trầu, dáng vẻ tầm thước với Tuệ Tử.
Trong những dịp làm ăn trang phục chính thức là lễ nghi cơ bản, nhưng người này lại tùy tiện mặc sơ mi hoa đi dép lê, trông như lưu manh, thấy Tuệ Tử, mắt liền sáng lên, còn huýt sáo một tiếng.
Rồi quay sang nói tiếng Quảng Đông với thư ký bên cạnh.
Mắt Tuệ Tử lập tức nheo lại, nàng biết khá nhiều ngôn ngữ, tiếng Quảng Đông nàng cũng biết, tên kia nói không phải lời hay gì.
Dịch ra nghĩa là hắn muốn ngủ với Tuệ Tử.
Tuệ Tử nhanh chóng suy xét tính cách của mấy huynh đệ Vu Kính Đình, trong lòng lập tức nảy ra một kế.
Nàng thấp giọng nói nhỏ vào tai lão nhị một câu.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận