Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán

Ta Tại Tám Mươi Truy Tháo Hán - Chương 809: Xem náo nhiệt chạy ngao ngao nhanh (length: 7905)

Phàn mẫu dẫn theo mấy người xuất hiện sau lưng Trần Lệ Quân, Phàn Hoàng liếc mắt nhìn, khóe miệng giật giật.
Ngoài người nhà họ Mai, đi theo bên cạnh mẫu thân hắn còn có một bà lão, đeo kính, trông rất thư sinh.
Tuy không mặc áo blouse trắng, nhưng Phàn Hoàng vẫn liếc mắt một cái nhận ra.
Đây là vị trung y quen biết nhiều năm của nhà hắn.
"Ăn no rồi à?" Trần Lệ Quân ăn no nên tâm trạng tốt, nhìn thấy người mình không ưa cũng có thể tươi cười nghênh đón.
"Cô đừng có lôi kéo làm quen với ta." Phàn mẫu căm ghét trừng mắt liếc Trần Lệ Quân một cái, quay đầu hỏi Phàn Hoàng, "Ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi rốt cuộc có muốn nghe ta nói không?"
"Không." Phàn Hoàng một chữ cũng không muốn nói thêm.
Tuệ Tử đứng cách đó khá xa, thấy Phàn mẫu dẫn người đi tới, kéo Vu Kính Đình liền hướng bên này đuổi theo.
"Không vội, chờ bắp nướng chín đã rồi đi qua." Vu Kính Đình trông coi quầy bắp nướng, mùi thơm nức mũi.
Mấy thứ này hồi ở nhà cũ, tùy tiện đều có thể ăn, bây giờ cũng phải bỏ tiền ra mua.
"Đến lúc nào rồi mà ngươi vẫn còn nhớ bắp nướng?"
"Thoải mái tinh thần lên, ngươi xem ba ta như vậy, trông giống như trong lòng không có nắm chắc à?"
"Ai lo lắng ông ấy có chắc chắn hay không! Ta là lo đi muộn thì không xem được màn kịch hay! Làm nền lâu như vậy mãi mới chờ đến ngày hôm nay, vì bắp nướng mà bỏ lỡ thì thật là đáng tiếc!"
Nhắc tới xem náo nhiệt thì Vu Kính Đình lại rất hăng hái.
"Nướng xong thì để dành cho chúng ta nha, lát nữa qua!" Vu Kính Đình đưa tiền, Tuệ Tử đã vội vã hướng bên kia tiến đến.
Phàn mẫu cảm giác mình nắm chắc phần thắng, đã tính toán chắc chắn về Trần Lệ Quân.
"Bác sĩ đã ở đây, ta cho các người cơ hội cuối cùng, hiện tại các người đáp ứng điều kiện của ta, Trần Lệ Quân cách mấy tháng liền có thể ôm được con, đến lúc đó các người vừa có con lại vừa có công việc và thể diện, nếu không thì, ha ha, ta sẽ nhờ bác sĩ bắt mạch xong, trực tiếp đi đơn vị của cô vạch trần."
Phàn mẫu ra tối hậu thư, Tuệ Tử thở hồng hộc chạy đến, vừa hay nghe được đoạn này.
"A, lần này thì ngược lại là bà có tinh thần đấy." Trần Lệ Quân thấy con gái mình có vẻ mặt hóng hớt, liền lườm một cái.
"Con quan tâm mẹ thân yêu mà." Tuệ Tử trừng mắt to như chuông đồng, hận không thể nói một câu, coi con là không khí à, mọi người cứ tiếp tục đi.
Phàn mẫu nghe được Tuệ Tử nói "Thân ái" thì da gà nổi hết cả lên.
Lần trước con nhóc này nói câu này, chà xát vào người nàng toàn phân gà, về đến nhà mới phát hiện, khiến Phàn mẫu buồn nôn chết đi được.
"Người lớn nói chuyện không có chuyện của con, đứng sang một bên!"
Tuệ Tử ngoan ngoãn gật đầu, đây là chiến trường thể hiện hùng uy của lão ba cô, cô mới không nhúng vào đâu, bất quá hóng chuyện là phải xem cẩn thận, trở về còn phải kể lại cho bà nội nghe nữa.
"Cô mau cho ý kiến đi." Phàn mẫu thấy Tuệ Tử ngoan như vậy, cho rằng nàng đã bị mình chấn nhiếp, vô cùng hài lòng, hướng Phàn Hoàng ra tối hậu thư.
"Hỏi bao nhiêu lần cũng chỉ một đáp án, cô nói đi, ta không đồng ý cái nào cả."
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Tiết đại phu, đi theo tôi! Để vạch trần cái người đàn bà này giả mang thai làm giấy chứng sinh!"
Phàn mẫu giận không kìm được, tính toán đến nước cá chết lưới rách, mắt vẫn trừng Phàn Hoàng, chờ hắn hồi tâm chuyển ý.
Chỉ thấy Tiết đại phu vươn tay ra, đặt chính xác lên cổ tay của Trần Lệ Quân, người nhà họ Mai phía sau Phàn mẫu cũng nhìn chằm chằm Vu Kính Đình, chỉ sợ hắn sẽ đứng ra gây rối.
Kết quả phát hiện, tầm mắt của Vu Kính Đình lại dừng ở quầy hải sản xào bên cạnh, không rời mắt.
Cái cảm giác bị người khác coi thường này rất vi diệu, Vu Kính Đình căn bản không thèm để họ vào mắt, thậm chí đồ ăn vặt còn quan trọng hơn bọn họ.
"Ừm" Tiết đại phu trao đổi ánh mắt với Phàn Hoàng, hướng Phàn Hoàng gật gật đầu.
"Có vấn đề gì không?" Phàn Hoàng hỏi.
"Rất tốt, yên tâm đi." Tiết đại phu một câu có hai nghĩa.
Phàn mẫu sao có thể ngờ được, bác sĩ đã sớm bị Phàn Hoàng mua chuộc, thậm chí mấy lần trước tìm đến khám thai cho Trần Lệ Quân.
"Dạo gần đây ta béo lên mấy cân rồi!" Trần Lệ Quân than phiền.
"Ha ha, cái này là kiểu trung niên phát phì của cô!" Phàn mẫu còn chưa hiểu chuyện, thừa cơ châm chọc Trần Lệ Quân.
"Béo một chút cũng là bình thường, nhìn vào thấy tính tình không tồi, cũng coi như có phúc khí." Tiết đại phu cười tủm tỉm.
"Phúc khí cái gì chứ? Cô ta sắp xui xẻo đến nơi rồi! Đi! Phàn Hoàng, đây là con ép ta!"
Phàn mẫu mỗi bước đi đều rất cẩn thận cảnh cáo.
"Bà nội, dáng vẻ này của bà, cực kỳ giống lúc nhỏ con uy hiếp mẹ con không mua kẹo cho con là con sẽ bỏ nhà đi vậy." Tuệ Tử nói ra cảm nhận của mình.
"Uy hiếp có dễ dùng không?" Phàn Hoàng có vẻ hứng thú với điều này.
Tuệ Tử nhún vai, dễ dùng cái rắm.
"Không những không cho mua kẹo, mà còn nhốt con ở ngoài cửa nữa, con gào khóc cả lên mẹ con cũng không mở cửa, cuối cùng con phải nhận lỗi thì mới được vào." Tuệ Tử giờ nghĩ lại ký ức đau khổ kia vẫn cảm thấy đó là cái bóng tuổi thơ.
Khóe mắt Phàn Hoàng cong lên, đúng là phong cách dạy con của Tiểu Trần đồng chí, rất thiết huyết.
Cả nhà ấm áp nói chuyện nhà, bỏ Phàn mẫu ở một bên, Phàn mẫu giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi đang tức giận, kiểu gì cũng phải làm ra chút động tĩnh thu hút sự chú ý.
"Kính Đình, con cùng Tuệ Tử lái xe đưa bà nội, bà muốn đi đâu thì cứ đưa bà đến đó." Phàn Hoàng nói.
"Con còn hai cái bắp nướng nữa thôi, sắp chín rồi!"
Trần Lệ Quân vừa nghe đến bắp nướng là mặt mày hớn hở.
"Kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp, hai con mau đi đi, bắp nướng mẹ giúp các con cầm về."
"Để mẹ cầm hộ thì chẳng phải chỉ còn cái que không thôi sao?" Tuệ Tử nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Giúp người lớn làm chút việc còn ra vẻ từ chối à? Mau đi lẹ!" Hiện tại trong mắt Trần Lệ Quân chỉ còn bắp nướng.
Phàn mẫu từ phẫn nộ chuyển sang đắc ý, nàng cảm thấy con trai mình vẫn còn sợ mình, đây là muốn Vu Kính Đình và con dâu làm thuyết khách, khuyên nhủ nàng trên đường.
Trên đường đi này Phàn mẫu còn đang đợi Vu Kính Đình cùng Tuệ Tử đến cầu xin tha thứ.
"Bà nội, có một câu nói, con nghẹn lâu lắm rồi." Tuệ Tử nói.
"Cái gì? Là định thay mẹ con cầu xin à? Cũng được, chỉ cần các con đáp ứng ta——"
"Không, con chỉ muốn nói, bà mặc cái màu tím cà này, trông đặc biệt không có sức sống."
"? ? ?"
Vu Kính Đình đặc biệt phối hợp thêm vào: "Đặc biệt giống như quả cà tím ỉu xìu phơi ngoài nắng một ngày không bán được, mà mặt thì cứ trắng bệch ra, gặp nắng thì còn phản quang."
Lỗ mũi Phàn mẫu phồng to lên, tức.
Vu Kính Đình xưa nay vốn rất mạnh về khoản chọc tức người khác, màn miêu tả này đủ để chọc giận Phàn mẫu.
"Quả cà tím bóng loáng, nhưng nấu ăn thì dở ẹc, lại còn già, lại còn đầy nếp nhăn, hết lần này đến lần khác còn muốn tô vẽ chút động tĩnh để níu giữ chút thanh xuân đã mất, trát phấn vào quan tài đúng là chết vẫn còn ham sĩ diện."
"Đồ vô học! Vậy mà con dám nói xấu ta hả?!"
"Con rất lễ phép rồi đó! Vợ à, cô nói cho bà nghe, thường ngày con đối với người ngoài thì thế nào?"
"Ôi, để tôi nhớ lại chút đã." Tuệ Tử nhớ lại chút lời mắng người của Vu Kính Đình, chọn một câu tùy tiện có bối cảnh không sai biệt lắm.
"Nếu mà là với người khác, Kính Đình có lẽ sẽ nói, cái mặt này trắng quá, trông cứ như người chết được nửa tháng vậy – bà nội à, anh ấy đối với bà thật sự đã rất kiềm chế rồi đó."
"Tốt lắm! Hôm nay ta sẽ cho các người hối hận!"
Phàn mẫu vốn còn chút do dự, bà ta chung quy cũng chỉ muốn hù dọa con trai mình thôi, chứ cũng sợ đến thật thì không xuống thang được, kết quả bị vợ chồng Tuệ Tử người một câu tiếp thêm dầu vào lửa, giận tới mức trực tiếp bị Vu Kính Đình lái xe đến nhà của lãnh đạo trực tiếp của Trần Lệ Quân.
"Chờ chút!" Vu Kính Đình thấy bà lão xuống xe, gọi bà lại.
"Hối hận hả? Còn kịp đó!"
"Không, con chỉ cảm thấy đi nhà lãnh đạo tay không thì không tốt lắm, bà xem, con đã chuẩn bị quà cho bà rồi."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận